Không biết đã trải qua bao lâu, cảm giác lạnh lẽo từ nơi bí ẩn nhất trong cơ thể chậm rãi bừng lên.
Rất nhanh, cảm giác này chạy khắp toàn thân, đem hắn từ trong cơn mê man tỉnh dậy.
Trần Vũ vừa tỉnh lại, đã cảm thấy đầu nặng như búa bổ, cơ hồ rất đau nhức.
Toàn thân đều mềm nhũn, suy yếu vô lực, giống như là bệnh nặng lâu năm, không còn một chút sức lực.
Cho dù hắn cố gắng mở mắt, mí mắt vẫn nặng trĩu, không cách nào nhúc nhích được.
Trần Vũ thả ra từng hơi thở yếu ớt, một lúc lâu sau, hắn mới nhớ lại tất cả sự tình phát sinh trước đó.
Hắn giật thót, rùng mình một cái, ý nghĩ lập tức thanh tỉnh vài phần, vội vàng kiểm tra thần trí.
"Ồ, hình như không có mất hết ý thức, vẫn còn suy nghĩ bình thường?!" Trần Vũ thầm vui mừng, hắn vẫn còn suy nghĩ được mọi chuyện, chứng tỏ bản thân không có trở thành ngu ngốc.
Mặc dù không dám chắc chắn mười phần, nhưng có thể khẳng định tám phần, bản thân không có chuyện gì.
Trần Vũ biết tác dụng phụ khi thi triển Sưu Hồn Thuật, nhưng dường như hắn không bị gì hết.
"Chẳng lẽ Trịnh sư thúc thấy mình còn giá trị lợi dụng, nên không có thi triển Sưu Hồn Thuật?"
Trần Vũ ngạc nhiên ngoài ý muốn, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể giải thích được.
Đè nén sự hưng phấn trong lòng, Trần Vũ chậm rãi hồi phục lại khí lực của bản thân.
Thời gian lặng lẽ trôi qua trong tĩnh lặng, một lúc sau hắn rốt cuộc cũng mở mắt ra được.
Đập vào mắt hắn là khuôn mặt tiều tụy, đầu tóc rối bời, cực kỳ già nua, khiến Trần Vũ hít vào một hơi khí lạnh.
Đây đúng là khuôn mặt của Trịnh sư thúc, chỉ là so với trước kia, tựa hồ vô cùng thê thảm.
Điều làm hắn ngạc nhiên nhất, chính là hai mắt của Trịnh sư thúc đang trợn tròn, dùng vẻ mặt vô cùng hoảng sợ để nhìn mình.
Trần Vũ lấy làm kinh hãi, cả người trở nên căng thẳng, cảm giác suy yếu lúc trước đã bay lên chín tầng mây.
Trong lòng hắn chỉ có một ý niệm duy nhất, chính là phải ra tay trước, tiên hạ thủ vi cường.
Trải qua sự giáo huấn lần trước, Trần Vũ nói cái gì cũng không để bản thân dễ dàng bị người ta chế ngự.
Nhưng sau đó, Trần Vũ lại phát hiện sự khác thường, làm hắn ngơ ngẩn một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Ánh mắt Trịnh sư thúc ngưng trệ, không một chút động đậy, cũng không có tiếng hô hấp, phảng phất đã sớm chết từ lâu.
Trần Vũ hạ chân mày, nhưng trong lòng không dám buông lỏng, vẫn chưa giải trừ sự cảnh giác của bản thân.
Toàn bộ tinh thần của hắn đều chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Trịnh sư thúc, muốn từ trong đó tìm ra một ít sự tình.
Chừng nửa khắc cẩn thận quan sát, Trần Vũ không thể không thừa nhận, đối phương xác thực không giống người sống.
Sau khi do dự, hắn cẩn thận tiến lại gần, vươn tay nắm lấy cổ tay của Trịnh sư thúc, mặt khác đưa ngón tay áp lên lỗ mũi.
Sau một hồi kiểm tra, mặc dù cơ thể Trịnh sư thúc vẫn còn ấm, nhưng mạch đập đã biến mất, mà hơi thở cũng không còn.
Xác thực đã trở thành người chết, chết đến nổi không thể chết thêm được nữa.
Lúc này, Trần Vũ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, gánh nặng trong lòng cũng được buông xuống.
Trải qua quá trình kiểm tra kỹ lưỡng, Trần Vũ vẫn không dám tin, đại địch trước mắt cứ vô thanh vô tức mà chết, chết không minh bạch, chết một cách dễ dàng như vậy.
Đợi khi tinh thần đã ổn định, Trần Vũ đưa mắt nhìn ra xung quanh.
Hắn muốn tìm một vài đầu mối khiến đối phương mất mạng một cách bí ẩn, làm hắn nổi cả da gà như vậy.
Trần Vũ bắt đầu điều tra, hắn phát hiện thi thể Trịnh sư thúc không có ngoại thương, chứng tỏ hai bên không có tranh đấu.
Có điều, tại sao Trịnh sư thúc lại bị nội thương nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng đều đảo lộn, dập nát, xuất huyết mà chết.
Trần Vũ cẩn thận nhìn xung quanh, thấy miệng động phủ vẫn bị phong bế, rõ ràng không có dấu hiệu có người tiến vào.
Sau một hồi nghi hoặc, ánh mắt Trần Vũ dừng lại chỗ mình vừa nằm.
Hắn phát hiện, lấy bản thân làm trung tâm, xung quanh chỗ hắn chừng năm trượng đều bị cổ lực lượng nào đó phá hủy.
Thấy điều này, vẻ mặt Trần Vũ càng lúc càng ngẩn ra.
"Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không có khả năng." Trần Vũ lắc đầu, hắn không nghĩ mình có thể tạo ra động tĩnh gì trong lúc hôn mê.
Một tên Ngưng Khí Kỳ lại làm cao thủ Trúc Cơ Kỳ mất mạng, nói gì hắn cũng không tin đây là sự thật.
Trần Vũ đi tới đi lui năm sáu vòng, đi thêm vài ba bước, hắn mới dừng lại, trong mắt hiện ra một tia lưu quang.
"Chẳng lẽ, tất cả đều do Hắc Tháp?" Trần Vũ lẩm bẩm, vẻ mặt ngơ ngẩn, nửa tin nửa ngờ.
Nhưng càng nghĩ, hắn càng thấy nó có khả năng nhất.
Bản thân hắn là nơi cư trú của vật thần bí kia, tự nhiên có một lão già chạy tới, muốn moi hết tin tức của hắn.
Mà hiểu biết của hắn có liên quan tới nó, hơn nữa vị trí sưu hồn lại nằm ở phần đầu, cho nên vật thần bí kia mới ra tay.
Mặc dù không biết nguyên nhân có đúng như vậy không, Trần Vũ vẫn hướng Hắc Tháp cảm tạ một tiếng.
Event
Nhưng có một điều mà hắn không biết, đó là những suy nghĩ vừa rồi không hề sai.
Toàn bộ não hải là khu vực của Hắc Tháp, không có sự cho phép của nó mà dám tới phá rối, tự nhiên sẽ nhận lấy cái kết đắng.
Trần Vũ nhìn Trịnh sư thúc, sau đó thở ra một hơi thật dài, dường như đang tiếc nuối cho lão.
Sau một hồi cảm khái, Trần Vũ thu hồi túi trữ vật của mình, đồng thời cũng không khách khí mà lục soát toàn bộ cơ thể của lão một phen.
Lấy được túi trữ vật của Trịnh sư thúc, Trần Vũ mở ra kiểm tra qua một lượt.
Không gian túi trữ vật này rộng đến bốn thước vuông, bên trong có một lượng lớn linh thạch, cộng thêm vài bình đan dược.
Ngoài ra còn mấy món như pháp khí, linh phù và mấy thứ linh tinh khác khiến hắn hoa cả mắt.
"Không ngờ Trịnh sư thúc lại giàu như vậy." Trần Vũ thấp giọng lẩm bẩm, không dấu nổi vẻ hưng phấn.
Sau khi kiểm tra xong, Trần Vũ thu thập toàn bộ đồ đạc trong túi trữ vật của Trịnh sư thúc lại.
Bởi vì động phủ này là nơi Trịnh sư thúc mở ra tạm thời để thi triển Sưu Hồn Thuật, nên xung quanh chẳng có cấm chế gì cả.