Ngồi phía sau tấm màn, Bạch Tử Vân thì không sao, nhưng Diệm Linh Cơ kém chút đã quăng giày vào đầu Trần Vũ.
Tên này không những khoác lác, mà còn khoác lác đến mức không thể tin nổi.
Cái gì ẩn thế tông môn? Cái gì Quy Nguyên Thần Tông?
Tất cả đều là lừa bịp, toàn đem ra lừa gà.
Vậy mà mấy tên kia vẫn tin sái cổ, gật đầu như gà mổ thóc, hơn nữa còn không một chút nghi ngờ.
Rõ ràng là một tên tán tu, vậy mà trong chốc lát đã dát vàng đầy mặt, trực tiếp đưa mình lên chín tầng mây.
Nếu không phải đã đáp ứng, Diệm Linh Cơ sẽ bay xuống đạp tên không biết liêm sỉ này một cước.
"Khi xưa Quy Nguyên Thần Tông không thuộc thế giới này, mà thuộc về Linh giới..."
Trần Vũ căn bản không để ý tới thái độ của người khác, hắn cứ tiếp tục thao thao bất tuyệt.
Nghe tới đây, khóe miệng Vân Tuyết Linh không ngừng co giật, hai mắt trừng lớn, nhìn Trần Vũ như người ngoài hành tinh.
Bất quá, Vân Tuyết Linh còn đỡ, chứ Cố Trường Thanh đã ngốc trệ, hắn nghe đến mức nghi ngờ nhân sinh.
Cố Trường Thanh triệt để im lặng, dùng ánh mắt thương hại nhìn đám thành viên.
Sau một hồi truyền tụng về sự tích của Quy Nguyên Thần Tông, Trần Vũ hướng mắt về phía sau màn che:
"Sau lưng ta là hai vị lão tổ của Quy Nguyên Thần Tông, tuy truyền thừa bị
đoạn, nhưng không đến mức diệt môn. Mà hôm nay dựng lại Quy Nguyên Các
chính là muốn một ngày nào đó có thể khôi phục lại vinh quang..."
Cùng thời điểm đó, Bạch Tử Vân cùng Diệm Linh Cơ đồng loạt thả ra uy áp vô cùng cường đại, khiến mọi người kém chút ngã khụy.
Trần Vũ cũng không ngoại lệ, bị Diệm Linh Cơ chăm sóc vô cùng chu đáo, khiến hắn sém đập mặt xuống đất.
Nhưng đây không phải thời điểm thích hợp để cãi nhau, hắn cố nén tức giận, bình tĩnh nhắc tới hai vị trúc cơ bên cạnh mình.
Đồng dạng, thời điểm này Vân Tuyết Linh và Cố Trường Thanh đều hít sâu một
hơi, ánh mắt cẩn thận đánh giá hai vị tiên tử phía sau tấm màn.
Sự tình phát triển tới mức này làm Vân Tuyết Linh có chút mông lung, trong lòng bắt đầu tin lời của Trần Vũ là thật.
Bởi vì khí tức vừa rồi không kém tu sĩ Kết Tinh Kỳ bao nhiêu, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều.
Nàng không tin Trần Vũ có khả năng mời hai vị tu sĩ cao thâm mạc trắc thế này để đóng kịch.
Hơn nữa, hai người kia không có chút phản ứng, dường như mỗi lời của Trần Vũ đều là sự thật.
Chuyện này quá mức tà môn, tà môn tới mức không thể không tin sáu bảy phần.
Lúc này, Vân Tuyết Linh lại nảy sinh một ý nghĩ khác.
Nếu đúng như lời Trần Vũ nói, vậy Quy Nguyên Thần Tông không hề yếu, có lẽ
còn rất nhiều pháp quyết cổ xưa mọi người chưa từng biết tới.
Mặc dù Trần Vũ không đáng tin lắm, nhưng lời kia là thật thì đây là tin tức siêu nóng của tu tiên giới.
Một tông môn đến từ Linh giới, tin tức này mạnh đến cỡ nào?
Về phần những thành viên khác thì không có bao nhiêu suy đoán, ai nói sao
thì bọn hắn nghe vậy, miễn sao có tài nguyên tu luyện là được.
Sau một hồi, Trần Vũ đã thuận lợi đưa cặp phu thê kia lên chức trưởng lão,
còn Bạch Tử Vân cùng Diệm Linh Cơ trực tiếp nhảy lên lão tổ.
Nhắc nhở một ít phần tử cốt cán xong, Trần Vũ lại tự phong cho mình cái chức phó các chủ.
Phân phó xong, hắn còn hướng về phía Bạch Tử Vân xin ý kiến, làm Diệm Linh Cơ có chút phát mộng.
Đúng là nhân sinh đều nhờ vào diễn kỹ, tên này diễn quá đạt, diễn đến mức nàng còn tưởng là thật.
Nghe hắn hỏi, Bạch Tử Vân đành gật đầu cho đúng thủ tục, sau đó mọi người giải tán.
Đến khi xong xuôi, mọi người trở về phòng của mình, riêng Trần Vũ thì chui vào phòng của hai vị lão tổ để bàn đại sự.
Diệm Linh Cơ nhịn không được, nghi hoặc hỏi:
"Trần Vũ, những lời ngươi nói có mấy phần là thật vậy?"
"Mười phần là thật, ta thật sự đến từ Linh giới..."
Bất quá, Trần Vũ còn chưa nói hết câu đã bị Diệm Linh Cơ cướp lời, lườm hắn mắng:
"Im đi, có quỷ mới tin ngươi, toàn lừa bịp người khác. Ngươi tưởng ta dễ bị lừa như mấy tên kia sao? Không nghĩ ngươi cũng có tài này đấy, đúng là
mặt dày vô sỉ, ngươi đứng thứ hai, bảo đảm không ai dám tranh hạng nhất
với ngươi đâu."
Thời điểm Trần Vũ định lên tiếng phản bát, hắn thấy Diệm Linh Cơ đang xắn tay áo, hơn nữa thái độ kia là đang muốn đánh người.
Thấy vậy, Trần Vũ lập tức làm con rùa rụt cổ.
Ai bảo hắn quá yếu, đối mặt với cường giả mức độ này, đánh đắm cái rắm gì nữa, còn không bằng ngoan ngoãn để làm hòa.
Nhìn vẻ mặt ủy khuất mà không dám làm gì của Trần Vũ, Bạch Tử Vân nhẹ lắc đầu một cái.
Hai người này đúng là oan gia ngõ hẹp, gặp nhau tất phải chiến, chiến võ mồm không lại thì định đánh người.
Trần Vũ biết mình yếu thế nên không muốn nói lý lẽ cùng Diệm Linh Cơ.
Lúc này, hắn đột nhiên hướng về phía trước, ôm quyền trịnh trọng:
"Nói gì thì nói, đa tạ chư vị tiên tử đã đứng ra cõng nồi giúp ta, ân tình này, ngày sau tất báo."
"Hừ, lời này còn nghe lọt tai một chút! Nếu không, cô nãi nãi sẽ đánh ngươi một trận ra trò."
Diệm Linh Cơ thu hồi địch ý, thái độ dịu lại vài phần, hiển nhiên đã cho hắn một ít mặt mũi.
Ba người hàn huyên một lúc, sau đó Trần Vũ trở về phòng tiếp tục tu luyện, một bên ngồi nghiên cứu khôi lỗi thuật.
Chớp mắt cái mặt trời đã xuống núi, để màn đêm bao phủ khắp nơi.
Phía trên bầu trời đầy sao, ánh sáng lấp lánh chiếu xuống làm không gian tối tâm được chiếu sáng rõ ràng.
Trần Vũ bước khỏi phòng, hắn dùng thần thức quét qua một lượt, nhanh chóng
phát hiện Bạch Tử Vân đang ngồi trên mái hiên ngắm sao một mình.
Hắn nhẹ điểm gót chân, nhảy lên mái hiên ngồi bên cạnh giai nhân, ánh mắt hướng lên bầu trời xa xăm.
Không gian chung quanh trở nên im lặng, thậm chí còn nghe được tiếng gió thổi.
Từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua làm mái tóc Bạch Tử Vân tung bay trong gió, làm vẻ đẹp của nàng được tô điểm thêm vài phần.