Trong lúc tham quan Thất Xảo Các, trung niên kia cũng đi theo bên cạnh, lâu lâu thuận miệng giải thích đôi ba câu.
Ngoài mặt hắn không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại rất ưng ý, hắn thấy địa thế nơi đây không tệ lắm.
Khuôn viên của Thất Xảo Các rộng gần năm trăm thước vuông, so với Tàng Trân
Các không hề thua kém, thậm chí có thể nói là nhỉnh hơn một chút.
Mà nơi đây có sẵn lầu các, nếu mua cũng không cần sửa chữa quá nhiều, đỡ hao tổn một phần kinh phí.
Sau khi tra xét một phen kỹ lưỡng, Trần Vũ cùng trung niên kia ngồi xuống bắt đầu thương lượng.
Trong lúc thương lượng, hắn không có làm ra vẻ "không cần" để người ta giảm giá cho mình.
Một khi tới đây, ai cũng biết nguyên nhân, giả vờ giả vịt chẳng có ý nghĩa, hơn nữa còn làm người ta kinh thường, bởi vậy hắn chẳng cần dư hơi tốn
sức.
Trần Vũ ngồi thương thảo cùng trung niên, nhưng đến xế chiều cũng không có thỏa đáng, cho nên hắn tạm thời cáo biệt.
Đúng như lời hứa, sáng sớm hôm sau hắn lại tới đây, nhưng lần này để cho Vương Lạc Khung có tài ăn nói đứng ra thương lượng.
Mặc dù ngày thứ hai không có thành quả ngay lập tức, nhưng tiến triển tốt hơn ngày đầu tiên rất nhiều.
Việc thương lượng giá cả này kéo dài tới ngày thứ bảy mới dừng lại, trung
niên kia rốt cuộc chịu xuống nước, chấp nhận giảm từ mười vạn linh thạch xuống còn chín vạn linh thạch.
Tuy giá cả giảm xuống đôi chút,
nhưng đây cũng là cái giá trên trời khiến Vương Lạc Khung cùng hai vị
trưởng lão hít sâu một hơi.
Không phải Vương thị không bỏ ra nổi số linh thạch lớn như thế, mà làm như vậy chẳng khác nào đập nồi bán sắt.
Mà vị tiền bối này thuận miệng liền chấp nhận chín vạn linh thạch, thật
đúng là làm cho tiểu gia tộc như Vương thị phải kính phục.
Bất quá hiện giờ Trần Vũ không có đủ chín vạn linh thạch, nhưng hắn đã thống nhất cùng trung niên kia.
Trước tiên hắn sẽ giao tám ngàn linh thạch làm tiền đặt cọc, sau đó đợi một tháng sau sẽ thanh toán tất cả.
Nếu trong khoảng thời gian này Trần Vũ thay đổi ý kiến, vậy số tiền cọc kia coi như cho không trung niên nọ.
Chính vì như vậy, trung niên mới gật đầu đồng ý, hơn nữa còn rất thống khoái, bởi vì cuối cùng cũng bán được Thất Xảo Các.
Thuận mua vừa bán, hai bên rất vui vẻ với nhau, thậm chí trung niên kia còn mời bốn người bọn hắn đến tửu lâu ăn uống.
Tự nhiên có lộc ăn, Trần Vũ đương nhiên sẽ không từ chối, hắn dẫn theo ba người kia cùng đến tửu lâu ăn uống no say.
Đến ngày hôm sau, Vương Lạc Khung rốt cuộc tìm được khách điếm có giá cả
hợp lý, thoáng cái nôn hết tám ngàn linh thạch, cho nên phải tiết kiệm.
Bọn hắn cư trú tại khách đếm đến ngày thứ ba, lúc này đã là đêm khuya vắng lặng, trăng tròn treo lơ lửng trên cao.
Ba người Vương Lạc Khung, Vương Tông Hải và Vương Tông Thiên lặng lẽ bước qua phòng Trần Vũ.
Trong lúc ngồi nhập định, Trần Vũ chậm rãi mở mắt, bình thản lên tiếng:
"Mời vào!"
Âm thanh vừa lắng xuống, cánh cửa bị Vương Lạc Khung đẩy ra, ba người nối đuôi nhau bước vào trong.
Trần Vũ không gấp gáp nói đến chính sự, mà đem ra một bình linh trà, rót cho mỗi người một chung, ánh mắt lưu chuyển, nói:
"Trên thân ta không có linh trà thượng hạng, chỉ có linh trà bình thường, mong chư vị không chê."
"Nguyên Tử tiền bối nói lời ấy sai rồi, tuy linh trà bình thường, nhưng chứa
đựng thành ý của tiền bối, cho nên không thể nào tệ được."
Vương Tông Thiên nhẹ lắc đầu, nhấc chung trà lên thưởng thức, tựa như một loại linh trà hảo hạng nào đó.
"Tông Thiên nói không sai, linh trà này xác thực không tệ." Vương Tông Hải mỉm cười, thái độ vô cùng ưa thích.
Trần Vũ không nói gì, hắn nhâm nhi chung trà, hồi lâu sau lấy trong người ra một bình sứ đặt lên bàn, ôm quyền nói:
"Đa tạ ba vị đã giúp đỡ mấy ngày qua, đây là chút thành ý của ta, mọi người không được từ chối."
Đây là lời thật lòng của hắn, tuy dịch dung thành người khác, nhưng nội tâm của hắn vẫn như cũ.
Cũng nhờ có ba người bọn họ, hắn mới thuận lợi đem linh dịch đấu giá cùng mua lại Thất Xảo Các.
Vương Lạc Khung đưa mắt nhìn hai vị trưởng lão, có thể thấy sự mừng rỡ trong mắt đối phương.
Từng trải qua ngon ngọt của Tụ Khí Đan phiên bản đặc biệt, bọn hắn biết bình đan dược trên bàn sẽ khác đan dược bình thường.
Mà suy đoán của bọn họ cũng không sai, xác thực bình Bồi Chân Đan đã được
cải biến, ẩn ẩn trong đó là vô số linh khí tinh nhuần, hơn xa đồng dạng.
Hắn tốn hai ngày để phối chế ra bình Bồi Chân Đan này là để cảm tạ ba người bọn họ, mặt khác là muốn lôi kéo thế lực phụ thuộc.
"Cái này, vậy vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh." Vương Lạc Khung hít sâu một hơi, đứng dậy trịnh trọng ôm quyền.
Trần Vũ thấy vậy thì phất tay ra hiệu không cần, làm việc nên có qua có lại như vậy mới khiến người khác theo mình lâu dài.
Mà nhận được đan dược, Vương Lạc Khung không có lập tức mở ra xem mà cẩn thận cất vào túi trữ vật.
Cho dù bọn hắn không thể đột phá tới Trúc Cơ Kỳ, nhưng cũng giúp con cháu
trong nhà đột phá tới tầng chín, như vậy là đủ lắm rồi.
Ngồi thưởng thức trà một lúc, Trần Vũ đặt chung trà xuống mặt bàn, đột nhiên cười nhẹ, chậm rãi hỏi:
"Có phải chư vị thắc mắc tại sao ta lại mua Thất Xảo Các đúng không?"
"Vãn bối đúng là có ý này!?"
Vương Tông Thiên ngưng trọng, tuy bọn hắn đoán được tiểu bộ phận, nhưng cụ thể thì không rõ lắm.
Trần Vũ đương nhiên biết ba người Vương thị đã đoán được phần nào, nhưng hắn vẫn mở miệng:
"Việc này không có gì bí ẩn, đúng như các ngươi suy nghĩ, ta định xây dựng
một phương thế lực, không biết chư vị có hứng thú tham gia cùng ta hay
không?"
"Xây dựng một phương thế lực?"
Vương Tông Hải hơi nhíu mày, tuy nhiên không quá ngạc nhiên, ý đồ dường như không nhỏ.
"Đúng vậy, ta muốn xây dựng thế lực để đối đầu với Âm Sát Tông, nếu tông môn
khác chèn ép chúng ta, chúng ta cũng không ngại mà cọt xát cùng bọn
chúng một chút."
Trần Vũ gật đầu thản nhiên thừa nhận, chính miệng nói ra ba phần mục đích của mình, còn bảy phần kia hắn sẽ giữ lại trong lòng.
Nhưng chỉ như vậy cũng đủ khiến ba người kia sững sờ, tâm tình trở nên rung động.
Dám đối đầu với Âm Sát Tông, dũng khí không hề nhỏ, có điều nghĩ lại trận chiến ngày ấy thì cũng hiểu đôi phần.
Quy Nguyên Tử tiền bối không chút sợ hại âm sát chi khí, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến bọn hắn thán phục.
Nhưng nhìn ra được điểm lo lắng của đối phương, Trần Vũ tiếp tục giải thích:
"Các ngươi nghĩ chỉ có một mình ta thì sao làm nổi đúng không? Bất quá thế
lực sau lưng ta cũng không yếu, có thể miễn cưỡng đối đầu cùng Âm Sát
Tông."
Về phần này hắn đã hỏi qua Bạch Tử Vân, tuy không hoàn toàn đối kháng cùng Âm Sát Tông, nhưng ẩn tàng rồi khiến đối phương ăn quả
đắng thì không thành vấn đề.
Bất quá, đó chỉ là hỏi thăm chứ không có ý định nhờ vả, chuyện của mình thì tự mình xử lý, cái kia chỉ là dựa hơi mà thôi.
Nghe lời này, ba người Vương thị chợt nghĩ tới hai nữ tử ngồi trong căn nhà
hoang, lúc đó bọn hắn không có chú ý kỹ, nhưng thật sự không cách nào
nhìn thấu tu vi.
Nếu đúng như lời Nguyên Tử tiền bối nói, việc kết minh này không quá tệ, trái ngược lại vô cùng tốt.
Ôm được bắp đùi to như thế, bọn hắn không cần sợ thiếu cường giả Trúc Cơ Kỳ tọa trấn gia tộc.
Nhìn thấy vẻ mặt không ngừng biến hóa của bọn họ, Trần Vũ tiếp tục nói:
"Các ngươi yên tâm, đi theo ta mấy ngày nay chắc mọi người cũng nhìn ra phần nào về con người của ta."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT