“Đơn giản thôi. Nhẹ thì lưu giữ chút dấu vết trên người em, nặng thì
khiến em không còn sức xuống khỏi giường!” Hắn cười ranh mãnh.
Mạn Nghiên tức tối nhìn lên đồng hồ, cảm thấy phải nhanh chóng đến
trường. Bài thuyết trình quan trọng liên quan đến cả nhóm, cô không thể
chểnh mảng.
Tôn Bách Thần muốn cô tiêu tiền chứ gì? Được, cô sẽ mang hết tiền của hắn đem quyên góp từ thiện, cho đến lúc hắn nghèo mạt rệp mới thôi!
Mặc dù là nhóm trình bày cuối, thời gian cũng đã khá trễ, bài thuyết trình của Mạn Nghiên vẫn diễn ra suôn sẻ, còn được
đánh giá rất cao. Nhóm của cô gồm năm thành viên, trong đó có Mạn
Nghiên, Vũ Khắc Dương và ba người bạn khác. Họ toàn là những người có
thực lực, nên làm giảng viên hài lòng là điều dễ hiểu.
“Chúng ta đi ăn đi, tớ đói quá” Khắc Dương đề nghị.
Ai cũng đói, liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi xuống canteen. Vì xuống trễ, họ khó khăn lắm mới tìm được bàn trống. Một lần nữa họ gặp Nhã Yến Kỳ, bèn rủ cô ấy ngồi xuống ăn chung.
“Bọn tớ đi lấy cơm, mấy
cậu ngồi ở đây nhé.” Một nam sinh lên tiếng. Cậu cùng Khắc Dương và một
người bạn khác chuẩn bị đến xếp hàng gọi đồ ăn.
“Để tớ đi cùng
các cậu.” Nhã Yến Kỳ chủ động đi theo ba chàng trai kia. Cô ấy làm như
vậy để tạo ấn tượng tốt trước mặt Khắc Dương, hi vọng cậu có để mình vào trong tầm mắt.
Không ai lên tiếng phản đối, nhưng đến khi Mạn Nghiên nói muốn giúp mọi người một tay, Khắc Dương lại lên tiếng:
“Vừa mới thuyết trình xong, cậu cứ ngồi ở đây nghỉ mệt đi. Tôi cùng các bạn đi xếp hàng lấy cơm được rồi, đi đông quá chỉ tổn chờ lâu thôi.”
Mạn Nghiên đành đồng ý, ngồi ở đó. Nhã Yến Kỳ có chút không phục, tại
sao Khắc Dương lại quan tâm Mạn Nghiên như vậy, còn mình thì không một
lời hỏi han.
Người ta nói một khi con gái ghen tị với thứ gì sẽ trở nên rất đáng sợ, quả thật không sai mà! Nhã Yến Kỳ giấu nhẹm cảm
xúc trong lòng, bề ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ. Cô ấy đến xếp hàng cùng mọi
người, sau đó nhận lấy hai phần
com.
Mạn Nghiên ăn cơm gà, Nhã Yến Kỳ cũng gọi cho mình một phần cơm gà. Cô ấy nhận lấy hai
phần cơm, sau đó đến khu vực để nước chấm. Phần cơm của Mạn Nghiên thay
vì được chan nước chấm chua ngọt, cô ấy chan hẳn nước mắm nguyên chất,
mặn chát. Nhã Yến Kỳ chan đến ướt đẫm, rồi phủ bớt phần cơm trắng lên
phía trên cho đỡ lộ.
Xong xuôi, Nhã Yến Kỳ đưa phần cơm của Mạn Nghiên cho nam sinh kia bưng về bàn, cô lấy cớ đi mua nước cho mọi
người, sẽ xách nước và phần cơm của mình về sau.
“Mọi người chưa ăn cơm sao?”
Nhã Yến Kỳ để nước xuống bàn, chia ra cho mỗi người một chai.
“Đang chờ cậu về ăn chung đó.” Cô nữ sinh nói.
Mọi người bắt đầu ăn cơm. Mạn Nghiên vui vẻ cắn một miếng đùi gà ăn.
trước. Đến lúc cô xúc một muỗng cơm lớn, cảm giác mặn chát len lỏi khắp
khoang miệng, khe khé cổ. Cô ngậm cơm trong miệng, cố gắng nuốt xuống
rồi lập tức uống ừng ực từng ngụm nước ngọt. Nước ướp lạnh nên cũng giúp cổ họng Mạn Nghiên dịu lại.
Mạn Nghiên nhìn xuống khay cơm của mình, phát hiện ở bên dưới toàn là nước mắm, chan nhiều như canh, đến
mức hạt cơm ngả sang màu cam nhạt. Cô không nói gì, chỉ lựa mấy phần cơm còn chưa kịp để nước mắm thấm vào, ăn trước.
Cô ngồi đối diện
với Vũ Khắc Dương, lại bị ống đựng đũa ở giữa ban ngăn cách, nên cậu
không mấy để ý. Những người khác vừa ăn vừa dán mắt vào điện thoại, hoàn toàn không phát hiện ra sự bất thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT