Cô đã tỉnh lại được một lúc, cũng biết Vương Phong là người đưa mình vào
bệnh viện. Chỉ tại quá xấu hổ, nên cô mới vờ ngủ say. Lúc Tôn Bách Thần
chạm vào khóe mắt cô, Mạn Nghiên không thể tiếp tục nằm yên nữa.
“Tắm mưa vui lắm sao? Hay em còn quá nhỏ để biết trời mưa cần tìm chỗ trú
hả? Nông cạn, ấu trĩ, thật chẳng ra thể thống gì.” Tôn Bách Thần nhanh
chóng khôi phục cái dáng vẻ lạnh lùng.
Âm thanh đều đều, văng vẳng bên tai Mạn Nghiên. Biết thế nào Tôn Bách Thần cũng giở giọng trách móc mà. Đáng lẽ ban nãy khi hắn gọi đến, cô nên
tỉnh lại, ngăn cản Vương Phong nghe máy mới phải.
“Tôn Bách Thần, cậu thôi đi. Không nói thì thôi, nếu đã mở miệng ra thì ít
nhất phải hỏi han vài câu chứ.” Vương Phong thở dài bất bình.
Chỉ duy Mạn Nghiên không muốn tranh cãi nữa, cô muốn ngủ một giấc cho đến
sáng. Dẫu sao sự việc đã rối như mớ tơ vò, nên ai muốn hiểu sao thì
hiểu.
“Dù sao cũng tỉnh lại rồi, em về nhà tôi ở một đêm đi.” Tôn Bách Thần đề
nghị.
Cô cười trong nước mắt. Người đàn ông này lạ lùng thật! Vừa muốn mắng cô,
bây giờ lại muốn mang cô về nhà. Rốt cuộc hắn đang suy nghĩ điều gì
vậy?
“Vương Phong, thầy đưa em về ký túc xá được không?”
“Ừ, nếu em muốn.”
“Tôi bảo về nhà tôi. Em bị điếc sao?”
Trước thái độ gay gắt của Tôn Bách Thần, Mạn Nghiên vẫn dùng ánh mắt cầu khẩn để nhìn Vương Phong. Anh hiểu ý cô, sẵn thấy y tá đang dọn dẹp giường
bên cạnh, anh hỏi:
“Cô gái này đã hạ sốt rồi, chúng tôi có thể về được chưa?”
Y tá đến nói với bác sĩ, ông đồng ý cho họ trở về. Quần áo của Mạn Nghiên bị ướt sũng, được Vương Phong nhờ người đi sấy khô. Trong lúc anh đi
làm thủ tục xuất viện, cô vào nhà vệ sinh thay đồ.
Tôn Bách Thần như kẻ thừa ở đây. Hắn theo Mạn Nghiên đến trước cửa nhà
vệ sinh, chờ khi cô ra, hắn nói:
“Em chắc là mình sẽ theo Vương Phong?”
“Phải, chắc chắn. Vì thế thầy Tôn à, thầy về đi.” Mạn Nghiên đổi lại cách xưng hô. Cô lách sang một bên, chầm chậm đi về phía Vương Phong đang đứng ở
đằng xa.
Cái hôm Mạn Nghiên ở trong bệnh viện, Vương Phong không đưa cô về ký túc xá mà về phòng tập thể hình của anh ở một đêm. Bởi vì lúc đó trời đã
khuya, ký túc xá có thể đã đóng cửa rồi.
Vương Phong hỏi chuyện giữa cô và Tôn Bách Thần, Mạn Nghiên không hề giấu
diếm, đem từng chuyện xấu hổ của mình kể cho anh nghe. Cô nói ban đầu
mình dây dưa với Tôn Bách Thần vì lợi ích, sau này lại vì tình cảm đơn
phương.
Anh lắc đầu ngán ngẩm, trách cô quá lụy tình. Vương Phong kể cho cô nghe về mối tình đẹp như mơ của Tôn Bách Thần và Mộc Trà, tự kể tự buồn, đến
chính bản thân anh cũng ghen tị.
“Chuyện kể ra còn dài lắm. Phải nói vì Tôn Bách Thần rất độc đoán trên thương
trường, nên mới lắm kẻ ghi thù sinh hận. Em biết không? Ngày mà hai
người đó nắm tay nhau vào lễ đường, Mộc Trà bị trúng một phát súng vào
ngực, ngay trước mặt của Tôn Bách Thần. Váy cưới trắng nhuộm đầy máu đỏ, cùng người mình yêu nhất nằm thoi thóp trong vòng tay, cảm giác đó quả
thật không dễ chịu chút nào!”.
“Sau này vì muốn trốn tránh, hắn đã rút khỏi thương trường, trở thành một giảng viên đại học.” Anh nói thêm.
Mạn Nghiên cuối cùng cũng hiểu vì sao Tôn Bách Thần không thể quên Mộc Trà
rồi. Tình yêu chân thành suốt bao nhiêu năm, hắn còn lấy cô ấy làm vợ,
sao có thể hạ thấp xuống mà đem so sánh với thứ tình cảm đơn phương bèo
bọt mới mấy tháng trời của cô chứ!
Từ sau ngày hôm đó, Mạn Nghiên thẳng tay cho số điện thoại của Tôn Bách
Thần vào danh sách đen, cất gọn hắn vào trong hồi ức. Những thứ hắn từng mua cho cô, cô đều trả lại hết.
Một tháng bình lặng trôi qua, không một cuộc gọi, không một cái gặp mặt.
Mạn Nghiên tìm lại cuộc sống của mình trước khi gặp Tôn Bách Thần, hăng
say học tập, nhiệt huyết đi làm thêm kiếm tiền.
Dạo gần đây Mạn Nghiên cứ cảm thấy Nhã Yến Kỳ như trở thành người khác, ít
nói ít cười, thậm chí lắm lúc cô ấy còn tỏ ra khó chịu, gắt gỏng với cô. Nhiều lần Mạn Nghiên muốn tâm sự, nhưng Nhã Yến Kỳ lại né tránh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT