“Thần, em cũng yêu anh, cả đời này chỉ yêu mình anh.”
Mạn Nghiên mệt nhoài, nằm dí sát ở trên giường. Tôn Bách Thần lật người cô
lại, ôm lấy cô vào lòng, nhưng vẫn chưa rút vật thô cứng ra khỏi người
cô. Thấy cô mệt, hắn muốn để có nghỉ ngơi thêm một chút, rồi mới tiếp
tục động.
Mạn Nghiên cứ nghĩ Tôn Bách Thần đã xong rồi, vừa định đẩy người ra đằng
sau muốn trốn, nào ngờ hắn vùng dậy, kéo vòng hai tay cô lên đỉnh đầu,
chuẩn bị cho cho một màn giao thoa cuồng nhiệt.
“Thần... em mệt...”
“Ngoan,chúng ta làm thêm một hiệp nữa.”
Mạn Nghiên nhăn mặt nhìn hắn, hiện tại xương cốt như sắp vỡ vụn, cả người
rã rời chỉ muốn lăn ra ngủ. Cô thảm thương đến vậy, sao hắn còn chưa có ý định buông tha nữa?
“Ưm... thật sự rất mệt..”
“Nghiên... chưa đủ! Anh đã nhịn suốt sáu năm rồi, hôm nay có thể cho anh được thỏa mãn không?”
Đầu óc cô đang quay cuồng, mất một lúc mới tiêu hóa kịp lời hắn nói. Cô
hoài nghi trong đầu, suy nghĩ sáu năm nay, lẽ nào hắn chưa từng tìm một
người phụ nữ khác để giải tỏa dục vọng?
“Hừm... em không tin. Bách Thần, chẳng lẽ sinh lý của anh có vấn đề?”
Tồn Bách Thần đột nhiên cau mày, hai mắt nheo lại nhìn cô gái nằm ở dưới thân mình. Hắn nâng cằm cô lên, bóp nhẹ mà khẽ mắng:
“Đồng Mạn Nghiên, em có biết mình vừa nói gì không? Mẹ kiếp! Em nằm trên
giường tối mà dám nghi ngờ sinh lý của tôi. Giỏi lắm giỏi lắm! Ba ngày
tiếp theo em đừng mong bước xuống khỏi giường.”
Suốt sáu năm trời chịu đựng, mỗi khi dục vọng cao trào, vì nghĩ đến Mạn
Nghiên, Tôn Bách Thần đều tự mình xử lý. Vậy mà cô gái này lại dám nghi
ngờ sức khỏe hắn có vấn đề. Đêm nay hắn phải dùng hết bản lĩnh của mình, để khiến cô tâm phục khẩu phục.
“Động.. mau động cho anh.” Hắn để cô nằm nghiêng sang một bên, bàn tay thô ráp bóp mạnh cặp mông căng tròn.
“Á... ưm, em sai rồi huhu.”
“Bách Thần, em nói bậy... anh... xin anh tha cho em...”
Cô tự mình đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang cháy bừng, bây giờ lại dám mở miệng cầu xin? Đừng hòng!
Hắn mặc kệ lời cô nói, thân dưới hoạt động hết công xuất mà tấn công vào
cái động nhỏ. Miệng hắn cắn mạnh lên cần cổ Mạn Nghiên, có chỗ còn rơm
rớm ra máu. Cô khóc sướt mướt, bàn tay nắm lấy tay Tôn Bách Thần đang
đặt trên ngực mình, không ngừng cầu xin.
Đển tận một giờ sáng, Tôn Bách Thần mới dừng lại. Mạn Nghiên nằm xụi lơ
trên giường, được hẳn bế vào trong phòng tắm, dùng nước ấm trong bồn, ân cần lau mặt và vùng thân dưới.
“Đau chết em rồi huhu..” Cô tỉnh táo lại một chút, ủy khuất quay mặt đi nơi khác, vừa khóc vừa rên rỉ.
“Ai bảo em dám thốt ra câu nói kia hả? Như thế khác nào chà đạp mạnh mẽ tôn nghiêm của
một thằng đàn ông? Mạn Nghiên, em phải biết là anh không muốn quan hệ với
người phụ nữ khác, chỉ vì nghĩ cho em, vì anh yêu em nên mới muốn xảy ra quan hệ cùng em, có biết không?”
Tôn Bách Thần nói rất nhiều, Mạn Nghiên nghe đến cảm động, liên tục gật đầu với hắn. Hắn tự mình lau người, rồi bế cô về chiếc giường ấm áp.
Khuôn mặt hắn vùi sâu lên đỉnh đầu Mạn Nghiên, nhẹ nhàng hôn lên khắp da đầu
cô. Mạn Nghiên gác chân lên bụng hắn, cánh tay choàng ra đằng sau, ôm
lấy tấm lưng trần vững chãi. Cô nói:
“Ưm... chúng ta mau ngủ thôi. Em đã mệt lắm rồi”.
“Mạn Nghiên à, sau này chúng ta đừng rời xa nhau nữa, có được không?” Hắn bất ngờ nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT