Muộn thế này rồi còn ôm theo cô công chúa nhỏ ra ngoài, Mạn Nghiên thật sự rất lo lắng. Cô chuẩn bị sẵn một con dao gấp cùng bình xịt hơi cay cất vào trong túi xách, phòng trừ bất trắc.

Xe chạy mười lăm phút đã đến nơi, Đan Nhiên buồn ngủ liên tục ngáp dài, nhưng vẫn cổ mở to mắt. Mạn Nghiên bế con vào trong quán bar, cẩn thận che chắn cho con. Cô nhìn quanh tìm quản lý, mau chóng đón Tôn Bách Thần về.

Hắn nằm dài trên bàn, ngủ say như chết. Nhân viên đưa chìa khóa xe của Tôn Bách Thần cho cô, Mạn Nghiên đứng tần ngần một hồi, quyết định lái của hắn về.

Cô có bằng lái xe ô tô đàng hoàng, nhưng ít có cơ hội tự lái. Nhìn con siêu xe trước mắt, Mạn Nghiên chép miệng, cả gan làm liều.

Cô khó khăn lắm mới nhồi được tên to xác như hắn vào trong xe, thắt dây an toàn lại. Cô để Đan Nhiên ngồi bên cạnh mình, trên chiếc ghế chuyên dụng dành cho con nít. Ổn định chỗ ngồi, Mạn Nghiên tra chìa khóa, bắt đầu đạp chân ga.

Đã khuya nên đường khá vắng vẻ, Mạn Nghiện thuận lợi đưa hắn về chung cư. Từ hầm giữ xe lên trên căn hộ, cô vừa vật vã với đứa con nhỏ, vừa phải kéo lê tên nào đó theo cùng.

Vẫn may có bác bảo vệ giúp Mạn Nghiên một tay, dìu Tôn Bách Thần lên trên phòng. Cô đẩy ngã hắn xuống giường, rồi đi thay đồ ngủ.

"Oc... oc..."

Lúc quay lại nhìn thấy Tồn Bách Thần nôn thốc nôn tháo toàn rượu, Mạn Nghiên thật muốn vác dao vào chém hẳn. Cái giường êm ấm của hai mẹ con cô bị hắn làm bẩn rồi, tối nay biết ngủ ở đâu chứ?

Bé con ôm gối, ngơ ngác nhìn cha mẹ nó. Nhìn cái đầu nhỏ kia cứ gật gù lên xuống, Mạn Nghiên biết con gái mình đã buồn ngủ lắm rồi.

Trong phòng đọc sách có một chiếc giường nhỏ, đủ thoải mái để Đan Nghiên đánh một giấc ngon lành đến sáng. Chỉ là cô bé chưa từng ngủ một mình, Mạn Nghiên sợ không ổn lắm.

“Mama, con sang phòng bên cạnh ngủ nha!”

“Con ngủ một mình có ổn không?” Mạn Nghiên nựng nhẹ má cô công chúa nhỏ.

Đan Nhiên buồn ngủ díp mắt, gật đầu rồi kéo tay cô đi sang phòng bên. Mạn Nghiên lấy hai cái gối ôm trong tủ, để bên cạnh con gái, trước khi tắt đèn rời khỏi phòng, cô không quên hôn lên trán con bé một cái.

“Bé con của mẹ, ngủ ngon nha!”



Quay trở lại phòng, Mạn Nghiên bắt đầu thu dọn bãi chiến trường kia. Cũng không biết Tôn Bách Thần đã uống nhiều đến mức nào, mà nôn ra toàn rượu. Cô để hắn nằm dài xuống sàn, bực bội đến lấy một cái ga giường khác, thay vào.

Áo hắn dính rượu, Mạn Nghiên giúp hắn thay ra. Tôn Bách Thần đột nhiên nhốn nháo, cánh tay đưa loạn về phía cô, sờ mó.

“Yên xem nào.” Cô gắt.

Mạn Nghiên lấy khăn lau người cho hắn, lại chật vật khiêng tên đàn ông này lên giường. Cô vốn định cho Tồn Bách Thần nằm ở trên sàn, nhưng sợ hắn bị cảm lạnh, đến lúc đó còn chưa biết ai mới là người chịu khổ!

“Bảo bối, mau ôm anh.”

Tồn Bách Thần kéo tay Mạn Nghiên, cô liền ngã nhào vào người hắn. Váy ngủ của cô rất mỏng, cả cơ thể nóng hổi áp vào khuôn ngực trần của hắn. Cô đấm mạnh vào vai để hắn thả mình ra, ngờ đâu hắn càng ôm càng chặt.

“Tiểu bảo bối, cho anh hôn một cái.”

Hắn mò mẫm, hôn lên khắp mặt Mạn Nghiên. Cô bắt đầu nghi ngờ có phải hắn giả say để gạt mình không? Hay là say đến mức gặp cô gái nào cũng có thể hôn hít như vậy...

“Tôn Bách Thần, này này.” Cô vỗ mạnh vào má hắn.

Hai mắt hắn lim dim, hơi thở toàn mùi rượu, không giống như giả vờ say lắm!

Tôn Bách Thần áp tay vào ngực cô, bóp mạnh một cái. Khuôn mặt không khác gì một tên lưu manh, muốn sàm sỡ con gái nhà lành.

“Mềm quả, sướng...”

Bốp!

“Tên chết bầm này! Nếu hôm nay không phải tôi mà là cô gái khác, anh vẫn làm như vậy đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play