“Em ngủ chưa? Nếu chưa nói chuyện với anh một chút nhé.”
An Yên ngây ngốc gật đầu, khẽ đáp lại anh bằng một tiếng “vâng” nhè nhẹ.
Cơ mặt Vương Phong bắt đầu giãn ra, anh uống thêm một ngụm bia, rồi mới
nói ra những điều băn khoăn trong lòng.
“An Yên à, em nói xem anh phải làm sao mới là tốt cho Mạn Nghiên đây? Em ấy quyết định cưới anh, có phải quá vội vàng không? Rõ ràng Mạn Nghiên
không yêu anh, tại sao vẫn cứ cố chấp làm như vậy chứ?”
Những cuộc trò chuyện giữa hai người đều xoay quanh Mạn Nghiên, lần này cũng
không ngoại lệ. An Yên vẫn như mọi khi, trầm ngâm một lúc, cẩn thận suy
nghĩ ra lời khuyên bổ ích cho anh. Thế nhưng lần này đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, rối rắm không biết phải nói gì.
“An Yên, em còn ở đó không?”
“Em ở đây.” Giọng cô rất êm tai, đến mức không cần nói gì nhiều cũng khiến người ta có một phần được an ủi.
“Vương Phong, em tin Mạn Nghiên có nỗi khổ riêng của mình, nên mới quyết định
làm như vậy. Quan trọng là ở ý anh, anh muốn thế nào? Đôi lúc thuận theo ý một người chưa chắc đã là lựa chọn tốt nhất. Nhưng em chỉ là người
ngoài cuộc, khuyên nhủ thì có ích gì? Anh với Mạn Nghiên có quyết định
như thế nào, em đều ủng hộ hai người.”
An Yên nói lòng vòng, nửa ủng hộ, nửa lại phản đối.Vương Phong khẽ thở dài, đúng là làm khó cô ấy rồi!
An Yên là chị em tốt của Mạn Nghiên, khó trách cô ấy bị khó xử.
“Anh... anh muốn Mạn Nghiên được hạnh phúc.”
“Vậy thì anh hãy nghĩ thật kỹ xem thế nào mới là đem đến hạnh phúc cho em ấy nhé! Vương Phong à, anh mong Mạn Nghiên được hạnh phúc, em cũng vậy.”
Anh mỉm cười, nói một tiếng cảm ơn với An Yên trước khi tắt máy. Tuy rằng
cô ấy không thể cho anh lời khuyên rõ ràng như mọi lần, nhưng lại khiến
anh nhẹ lòng đi không ít. Đây là vấn đề của Vương Phong, có lẽ anh nên
tự mình đối diện.
Dũng cảm đưa ra sự lựa chọn!
An Yên bỏ lỡ một vế câu cuối, khiến cho anh nghĩ cô ấy cũng muốn nhìn thấy Mạn Nghiên được hạnh phúc. Chỉ là ý tứ của An Yên sâu xa hơn một chút.
Cô ấy muốn Mạn Nghiên được hạnh phúc, càng muốn Vương Phong cũng được hạnh phúc...
Anh uống nốt lon bia cuối cùng, rồi bóp chặt nó lại trong lòng bàn tay.
Vương Phong ngồi ngả người ra ghế, đăm chiêu suy nghĩ. Thời gian cứ thế
dần trôi qua, mãi đến hai giờ sáng, anh mới thông suốt hết những chuyện
cất giữ trong lòng.
Đôi khi buông bỏ cũng là cách để hạnh phúc!
Bà Vương từ trên lầu đi xuống phòng khách, thấy con trai mình tận sáng mà vẫn chưa ngủ, bèn đi đến hỏi han anh.
Vương Phong nhìn mẹ, ánh mắt đầy tự trách. Anh thấy bản thân thật kém cỏi,
đến mong ước nhỏ nhoi của mẹ mình, anh vẫn chưa thực hiện được.
“Con làm sao? Có phải đã đưa ra được quyết định của mình rồi không?”
Đúng là không gì qua mắt được mẹ anh. Chỉ cần một ánh mắt, bà liền biết điều mà Vương Phong đang nghĩ trong lòng. Anh nắm lấy bàn tay đã xuất hiện
vài nếp nhăn kia, bóp nhẹ một cái. Giọng anh khàn khàn cất lời:
“Mẹ à... Mạn Nghiên ấy, cứ để em ấy làm con nuôi của mẹ nhé!”
Bà Vương sụt sịt, ôm chầm lấy đứa con trai của mình. Vương Phong buồn, bà
cũng buồn. Nhưng bà biết anh đã suy nghĩ rất kỹ trước khi nói ra câu nói này. Bà hoàn toàn ủng hộ!
“Xin lỗi mẹ, lại phải bắt mẹ chờ nữa rồi.”
“Thằng con ngốc, xin lỗi cái gì chứ? Mẹ chờ bao năm nay, chờ thêm có sao nào?”
Vương Phong gục mặt lên vai bà, liên tục nói câu xin lỗi. Anh hứa với bà chắc nịch, nhất định sau này sẽ đem về cho bà một cô con dâu thật tốt, chỉ
cần cho anh thêm thời gian thôi...
“Được được, mẹ biết rồi. Con cần bao nhiêu thời gian mẹ cũng có thể đợi. Mau
nín đi xem kìa, bốn mươi tuổi đầu còn ôm lấy mẹ khóc, chịu nổi không
chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT