Đứng ngây ra một lúc, đột nhiên cả người anh truyền đến một cảm giác lâng lâng khó tả...
Vương Phong nhìn lại cái tên trong điện thoại, rồi lại mở tấm ảnh mà bà Vương gửi, quan sát thật kỹ con búp bê mặc váy hồng nằm ở bên trái.
Anh đưa tay lên che lấy miệng, ánh mắt biến hóa bất ngờ. Tim anh bỗng nhói lên một nhịp, nhất lời không sao thở được.
“Tôn Ninh Ninh sao?”
Tôn Bách Thần sai A Nguyên đi điều tra tung tích của Tôn Ninh Ninh, sau mấy ngày, cậu ta cũng tra ra được manh mối quan trọng.
A Nguyên từng là thành viên của một băng đảng giang hồ khét tiếng. Trong
một lần đi làm nhiệm vụ vào năm năm trước, cậu ta bị người của tổ chức
khác truy sát, chạy trốn trong tình trạng thương tích đầy mình. A Nguyên tưởng mình đã phải bỏ mạng bên đường, ngờ đâu được Tôn Bách Thần phát
hiện, cứu về trị thương.
Kể từ đó cậu ta rút khỏi giới giang hồ, sống một cuộc sống như người bình
thường. Thỉnh thoảng Tôn Bách Thần có việc cần đến, A Nguyên sẽ huy động một vài anh em thân cận, cùng nhau giúp đỡ hắn.
Lần này Tôn Bách Thần có việc lớn nhờ đến, A Nguyên đã vận dụng hết mối quan hệ cũ, tìm hiểu được thông tin vô cùng quan trọng.
“Cậu nói Tôn Ninh Ninh sẽ bỏ trốn ra nước ngoài bằng đường biển sao?”
“Phải, thưa ngài! Cô ta sẽ đi theo một tàu lớn chở vũ khí buôn lậu ở cảng biển nhỏ phía Tây, vào ngày mai. Chuyến tàu này sẽ xuất phát vào chiều tối,
để tránh sự chú ý của cảnh sát biển.”
Tôn Bách Thần muốn đột nhập lên tàu, A Nguyên đã có cách giúp hắn. Trong số thuộc hạ của ông trùm buôn lậu vũ khí mà Tôn Ninh Ninh quen biết, cậu
ta từng thân với vài người. A Nguyên có thể lợi dụng bọn họ, xin được
vài chân phụ bếp trên tàu.
“A Nguyên à, tôi không định để cảnh sát can dự vào việc này. Tôi muốn tự
tay giết chết Tôn Ninh Ninh, cậu có giúp tôi không?” Tôn Bách Thần day
nhẹ sống mũi, khóe miệng nở một cười khó đoán.
Làm việc cho Tôn Bách Thần, A Nguyên hiểu rõ vì sao hắn lại căm thù người
chị gái cùng cha khác mẹ của mình đến vậy. Mạng của cậu ta là do Tôn
Bách Thần cứu, tất nhiên không ngại nguy hiểm mà xông pha lên cùng hắn.
Nhưng mà làm như vậy có liều lĩnh quá không?
A Nguyên chỉ sợ có điều bất trắc xảy ra với Tôn Bách Thần. Vậy mà trước ánh mắt kiên định của hắn, cậu ta chỉ đành gật đầu.
Tôn Bách Thần và A Nguyên về biệt thự ở tạm một ngày. Hắn vừa về đến đã vùi mình trong phòng đọc sách, tự tay viết từng lá thư một, cho những người mà hắn đặc biệt trân trọng.
Viết cho Linh Châu, cho Vương Phong và cho cô gái nhỏ kia nữa...
Tôn Bách Thần viết từng dòng thư mùi mẫn, trải bày từ trang này qua trang
khác để nói ra hết nỗi lòng của mình. Mỗi câu cuối thư, hắn mong đừng ai đau buồn vì sự ra đi của hắn. Bởi vì đó là kết cục mà hắn xứng đáng
nhận lấy!
“Em còn nhớ anh đã nói ai làm sai cũng phải trả giá chứ? Anh xin lỗi
Nghiên, xin lỗi cả gia đình Nghiên nữa. Tội nghiệt anh gây ra, kết cục
này anh xứng đáng nhận lấy... Bé con, em phải sống thật hạnh phúc nhé!
Anh ở một thế giới khác, sẽ luôn dõi theo em! Đồng Mạn Nghiên, anh yêu
em”
Gấp gọn lá thư cuối cùng bỏ vào phong bì trắng. Tôn Bách Thần cẩn thận ghi
tên cô vào một góc nhỏ, vẽ kèm theo một trái tim tròn trịa, như để đong
đầy tình cảm mà hắn dành cho Mạn Nghiên vậy. Rồi ngày mai, Tôn Bách Thần sẽ tự tay kết thúc đi tất cả...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT