Hắn cười: “Nói đi! Muốn anh làm gì cho em đây?”

Mạn Nghiên nhoẻn miệng cười, đầu dụi sâu hơn vào lồng ngực hắn. Cô chần chừ thêm một chút, rồi nói ra ý định trong lòng mình:

“Sắp tới là ngày giỗ cha mẹ em. Bách Thần, anh cùng em về quê được không?”

“Là bao giờ?” Hắn hỏi.

“Ba hôm nữa! Chính là ngày mùng tám âm lịch.”

Tôn Bách Thần đột nhiên buông lỏng bàn tay Mạn Nghiên ra, sắc mặt có sự thay đổi rõ rệt. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, hít sâu vào một hơi, trầm lặng.

“Bách Thần, có được không?”

Hắn bối rối, nhất thời không biết làm sao trả lời câu hỏi của Mạn Nghiên. Không phải vì hắn không muốn cùng cô về quê, mà là...

Hắn không có sự lựa chọn!

“Anh nói gì đi chứ?” Cô ngẩng đầu, trông chờ câu trả lời từ hắn.

“Mạn Nghiên, thật ra... ba ngày nữa chính là giỗ của Mộc Trà.”



Giọng hắn đục hẳn đi, hơi thở cũng trở nên nặng nề, thổi hẳn một làn hơi trắng vào khoảng không lạnh lẽo. Chính Tôn Bách Thần cũng không ngờ trên đời lại có chuyện trùng hợp đến như vậy. Hắn thật sự không biết phải làm sao, vì mỗi năm đến ngày giỗ của Mộc Trà, hắn thường tự mình cùng bái, rồi đến trước mộ cô ấy ngồi hết một ngày.

Cảm giác áy náy với Mộc Trà đã ăn sâu vào tận xương tủy hắn. Dù Tôn Bách Thần có bước ra được quá khứ, tìm được một tình yêu khác thì lương tâm hắn vẫn luôn nhắc nhở rằng,

người con gái kia đã chết vì hắn!

Đến ngày giỗ mà Tôn Bách Thần cũng không tự mình làm được cho Mộc Trà, liệu có quá ích kỷ không?

Mạn Nghiên nhìn ra sự ngập ngừng trong lời nói của hắn, liền hiểu được quyết định trong lòng của Tôn Bách Thần. Cô mỉm cười buồn bã, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, cất không nên lời.

Chìm trong những ngày tháng bình yên bên Tôn Bách Thần, Mạn Nghiên cứ tưởng Mộc Trà đã không còn là bức tường vô hình ngăn cách giữa cô và hắn nữa. Hóa ra là cô nhầm!

Trong trái tim Tôn Bách Thần, Mộc Trà vẫn còn giữ một vị trí quan trọng nào đó.

Mà cô, không chạm đến được...

“Em hiểu.”

Một câu nói thể hiện sự bất lực đến tận cùng!



Nói thật ở một góc độ nào đó, Mạn Nghiên thật sự hiểu cho suy nghĩ của hắn. Tôn Bách Thần nặng tình nặng nghĩa, cô không trách! Chỉ là phụ nữ vốn rất nhạy cảm, nên không tránh khỏi đau lòng.

“Em xuống nhà một lát, chút nữa em quay lại. Bách Thần, anh ngồi ở đây, không được đi theo em đâu đó!”

Mạn Nghiên hôn vội lên môi hắn, rồi rời đi. Tôn Bách Thần nhìn theo bóng lưng cô, bất giác thở dài. Hắn chợt nhớ đến Vương Phong, liền gọi điện thoại cho anh, trút bầu tâm sự.

Tín hiệu được kết nối, Tôn Bách Thần không cần nói mấy lời chào hỏi, trực tiếp vào thẳng vấn đề. Hắn kể rất dài, rất lâu, nói lên hết suy nghĩ và băn khoăn trong lòng mình. Đầu dây bên kia nghe xong không nói gì, hắn còn tướng Vương Phong đã tắt máy.

“Này, cậu còn ở đó không?”

“Ừm” Vương Phong chẳng buồn cất tiếng.

“Nói gì đi, không nói thì để tôi tắt máy.” Hắn hơi mất bình tĩnh.

Vương Phong ho nhẹ vài tiếng, thái độ cũng trở nên nghiêm túc hơn. Anh nói với Tôn Bách Thần:

“Đám giỗ của Mộc Trà đã có tôi và mẹ cậu lo liệu rồi, không cần thiết phải có cậu. Tôn Bách Thần à, tôi nghĩ Mộc Trà không muốn cậu sống kiểu này đầu, buông bỏ chấp niệm đi! Mộc Trà không ích kỷ như vậy, tôi tin cô ấy mong cậu được hạnh phúc, hơn là trở thành lý do ngăn cách tình yêu của cậu. Nếu cậu thật sự yêu Mạn Nghiên, đừng để em ấy phải buồn thêm nữa. Nhân cơ hội này, về quê chính thức chào hỏi với người nhà cô ấy đi.”

Vương Phong tắt máy, Tôn Bách Thần trầm ngâm cúi đầu. Lát sau, hắn nhìn lên bầu trời đầy sao, rồi chú ý đến ngôi sao sáng nhất ở phía Bắc, bất giác mỉm cười.

Trong lòng hắn đã có quyết định rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play