“Chúng ta ra ngoài xe đợi đi!” Mạn Nghiên đề nghị.
Tôn Bách Thần thuận theo, vác vali bỏ vào sau cốp xe. Hắn ngồi lên ghế lái, bảo Mạn Nghiên ngồi bên cạnh mình. Một lát nữa Diệp Mộc Hoa không chịu
ngồi đằng sau, hắn sẽ cho cô ta đi bộ.
Mà rõ ràng Diệp Mộc Hoa không hề biết điều, Tôn Bách Thần có việc cần đến
Tôn thị giải quyết, nhưng cô ta không biết làm gì trong phòng đến hơn
nửa tiếng sau mới ra ngoài xe.
“Em ngồi ở đằng sau đi! Không quen thì ngồi vài lần sẽ quen.”
Biết Tôn Bách Thần đang mất kiên nhẫn, Diệp Mộc Hoa đành ngoan ngoãn ngồi ở
phía sau. Hắn lái xe hơn một tiếng đồng hồ mới về đến Tôn gia, vừa chào
Linh Châu một câu, hắn lại quay xe đi mất.
“Buổi tối anh sẽ về sớm.” Hắn nói với Mạn Nghiên.
Không có cách gần gũi với Tôn Bách Thần, Diệp Mộc Hoa đành chuyển mục tiêu
sang Linh Châu. Cô ta biết bên ngoài bà mạnh mẽ, nhưng nội tâm vô cùng
yếu đuối, chỉ cần nói vài ba câu thâm tình, đã có thể dễ dàng lấy lòng
bà.
Nhưng mà Diệp Mộc Hoa đánh giá hơi thấp con mắt nhìn người của Linh Châu rồi! Bà đối xử tốt với cô ta, chẳng qua vì tình xưa nghĩa cũ. Thực chất cô
ta nghĩ gì, âm mưu điều gì trong bụng, bà đều biết hết.
“Mẹ nuôi, con nhớ người quá.” Vừa gặp, cô ta đã sà vào lòng Linh Châu, sụt sịt như muốn khóc.
“Con có khỏe không? Công việc dạo này thế nào? Còn nữa, đã kiếm được chàng
trai nào để yêu đương chưa?” Bà cũng nhiệt tình chào hỏi lại.
Diệp Mộc Hoa lắc đầu, rủ mi xuống bày ra bộ mặt buồn rầu. Cô ta nói ẩn ý:
“Người con thích lại đang yêu đương với cô gái khác, mẹ nói xem con phải làm
sao đây? Con vẫn cảm thấy mình hợp với anh ấy nhất, chỉ vì khoảng cách
địa lý mà phải cắn răng nhìn người phụ nữ khác ve vãn anh ấy. Thật bất
công mà!” Cô ta liếc mắt sang nhìn Mạn Nghiên.
Cô khẽ nhăn mặt, thật muốn lập tức dìm đầu Diệp Mộc Hoa xuống mặt bàn mà.
Cmn! Mấy câu trơ trẽn thế cũng nói được!
Linh Châu thừa hiểu ý tứ trong mấy câu nói hoang đường kia. Bà chầm chậm uống một ngụm trà, rồi lên tiếng giãi bày:
“Vậy con nên kiếm một người khác mà thích. Người ta có bạn gái rồi, con xen
vào thì không phải tự hạ thấp nhân cách của mình sao? Đừng cố gắng phá
hoại hạnh phúc của người khác, đến lúc đó, người thiệt chính là bản thân con thôi!”
Bà nói xong, cô ta im bặt. Linh Châu thấy cô ta cứng họng, nên cũng không
ngó ngàng đến nữa. Bà chuyển sang quan tâm Mạn Nghiên, hỏi cô đủ chuyện
liên quan đến cô và Tôn Bách Thần.
“Bách Thần dạo gần đây không chọc tức con chứ? Nếu nó dám làm con giận, nói
với mẹ. Mẹ sẽ cho nó quỳ đến gãy hai chân mới thôi!”
Mạn Nghiên cười rạng rỡ, nói Tôn Bách Thần cực kỳ tốt với mình, còn kể ra
thật nhiều hành động chu đáo của hắn, để cho kẻ nào đó nghe cho rõ, rồi
tự biết thận biết phận của mình.
“Mẹ, con đói quá! Chúng ta ăn cơm chưa?”
Diệp Mộc Hoa cuối cùng chịu không nổi, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai
người. Dù sao Linh Châu cũng cảm thấy đói, nên theo ý cô ta, sai người
dọn bữa trưa.
Trên bàn ăn, chốc chốc Linh Châu lại gắp đồ ăn cho Mạn Nghiên, miệng hỏi han không ngớt. Diệp Mộc Hoa ngồi bên cạnh ghen tị ra mặt, cô ta giả vờ bụt miệng nói:
“Nhìn mẹ quan tâm Mạn Nghiên làm con nhớ đến chị Mộc Trà. Lúc trước chị ấy còn sống, mẹ cũng ân cần với chị ấy hệt như vậy.”
Rồi cô ta lan man qua chuyện của Mộc Trà, kể đủ thứ chuyện cũ với Linh
Châu. Bà ta không thể ngắt lời cô ta nói, nên chỉ liên tục gật đầu cho
qua chuyện.
“Mẹ, con ăn no rồi. Con xin phép lên phòng trước ạ.” Mạn Nghiên gượng gạo.
Diệp Mộc Hoa đạt được ý nguyện, miệng cười đắc ý.
“Mạn Nghiên, con mới ăn một chút thôi mà.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT