Hai người ăn uống vui vẻ, không thèm nhắc đến Tôn Bách Thần. Linh Châu
cố tình làm vậy để Mạn Nghiên ăn ngon miệng, với lại cũng để làm cô
nguôi ngoai hơn.
Ăn xong, bà Tôn kéo Mạn Nghiện lên phòng của mình. Bà nắm lấy tay hai bàn cô, hỏi:
“Con đã nguôi giận chưa? Nếu còn chưa nguôi, ta dẫn con xuống đánh nó tiếp.”
Linh Châu mạnh miệng thế thôi chứ trong lòng đang thấp thỏm. Bà biết Tôn Bách Thần dù có khỏe mạnh đến mức nào, nhưng chịu thêm vài roi nữa, thì hắn lăn ra đất mất.
Mạn Nghiên lắc đầu, bà mới yên tâm hơn. Linh Châu cũng nghĩ cô không đành lòng đánh hắn. Không ngờ cô lại nói:
“Đánh anh ấy thì được lợi gì chứ? Anh ấy cũng sẽ đầu vì bị đánh đau mà đối xử tốt hơn với con” Cô tủi thân, mặt cúi thấp xuống.
Bà vội ôm lấy cô, để đầu Mạn Nghiên tựa lên vai mình. Bà dỗ dành:
“Mạn Nghiên, ngoan ngoan. Mẹ tin sau lần này nó sẽ không dám hung dữ với con nữa đâu. Bé con, không phải con định bỏ rơi con trai mẹ chứ? Đừng
mà! Bà già này xin con đấy.” Linh Châu chỉ sợ có vậy, sợ cô gái này sẽ
đoạn tuyệt với con trai bà. Đến lúc đó, bà e rằng cả đời này Tôn Bách
Thần không lấy được vợ mất.
Mạn Nghiên khép chặt mắt, ép ra một dòng nước tinh khiết chảy tràn ra hai khóe mi. Cô tức nghẹn, lên tiếng phân trần:
“Mẹ xem anh ấy đi, có biểu hiện gì giống hối lỗi không?”
Rõ ràng Tôn Bách Thần bị đánh mấy roi liền, mà hắn vẫn không chịu xin lỗi Mạn Nghiên. Có
lẽ hắn nghĩ bản thân không có lỗi, nên mới lặng thinh như vậy.
Quá đáng như thế, Mạn Nghiên sao chịu nổi.
Hơn tám giờ tối, Linh Châu mới chịu tha cho Tôn Bách Thần, cho phép hắn đứng dậy.
Cả người hắn vơi đi vài phần sức sống, khuôn mặt cứng đờ, cổ họng khô
khốc vì gần nửa ngày trời chưa được uống nước. Hơn thế, do quỳ lâu mà
vết thương dưới lòng bàn chân Tôn Bách Thần rách toạc ra, lại bắt đầu rỉ máu.
“Tắm nhanh lên rồi lên xuống phòng đọc sách gặp mẹ.”
Tôn Bách Thần phiền não nhìn theo bóng lưng Linh Châu. Hắn tự hỏi, liệu
có phải là định gọi hắn xuống để giáo huấn thêm một trận nữa? Tôn Bách
Thần không muốn, hắn còn phải tranh thủ thời gian đi dỗ dành cô gái kia
mà.
Hắn biết rõ bản thân mình sai, bởi vì hôm qua thần trí hắn không được
tỉnh táo, mới trở nên mất khống chế trước mặt Mạn Nghiên. Nhưng mà bảo
Tồn Bách Thần thẳng thừng nói câu xin lỗi, hắn không thể.
Cái tôi của hắn quá lớn, bản tính cao cao tại thượng không cho phép hắn cúi đầu!
ở trong phòng tắm, Tôn Bách Thần nhìn mình trong gương, hai mày chau
lại, lộ vẻ không hài lòng. Năm phát roi trên cơ thể hắn, cái nào cái này đều in rõ lằn, tím đen trên làn da rám nắng, săn chắc.
Mạn Nghiền đánh cũng nhiệt tình thật, cô không sợ hắn đau ư? Tôn Bách Thần tự hỏi.
Hắn tắm xong, tự mình sấy khô tóc rồi đi xuống nhà. Tôn Bách Thần thấy
giờ này đã không còn sớm, mà chưa thấy Tôn Ninh Ninh về nhà. Chị ta lại ở công ty, làm thêm giờ sao?
Tôn Ninh Ninh suốt ngày bám lấy công việc, dù chị ta đã qua tuổi ba mươi lăm mà chưa một lần có người yêu. Tôn Bách Thần nghĩ cũng phải, với một kẻ độc đoán như Tôn Ninh Ninh thì được ai ngó ngàng tới?
Thậm chí là cả Tôn Bách Thần, sau khi Mộc Trà mất, họa may chỉ có Mạn
Nghiên ngây ngốc nhìn trùng hắn. Còn không, làm gì có ai cam tâm tình
nguyện ở bên cạnh, chịu đựng cái bản tính thất thường, bị hắn giày vò
hết lần này đến lần khác chử.
“Cộc... cộc..”
“Vào đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT