Cô nghĩ với tình hình sức khỏe của bà ấy, bác sĩ chắc sẽ giữ lại bệnh viện theo dõi!
Mạn Nghiên cầm một giỏ trái cây đến phòng bệnh của Mạc Phương. Bà nằm trên giường bệnh, tay còn đang cắm ống truyền dịch.
“Chào dì, dì đã đỡ hơn chưa?” Mạn Nghiên ân cần hỏi.
Mạc Phương nhận ra cô chính là người giúp đỡ mình trên xe buýt, bà nở một
nụ cười nhân từ, khẽ khàng nói cảm ơn cô. Qua lời tâm sự của bà, Mạn
Nghiên biết được hoàn cảnh gia đình của Mễ Ý cùng cực đến đáng
thương...
So với cô, Mễ Ý còn khổ sở hơn nhiều!
“Giờ này chắc nó còn đang trên trường, chắc tầm bốn giờ chiều sẽ đến đây”
Mạn Nghiên gật gật, cảm thấy Mễ Ý hình như không thích mình lắm, nên cô định rời đi trước khi cô ta đến.
“Để cháu bóp chân cho di nhé”
Mạn Nghiên nhìn thấy bàn chân sưng phù kia thì xót, vì trước khi mẹ cô mang thai cũng vậy, cô thường thấy bà rên rỉ vì chịu nhiều đau đớn. Mạn
Nghiên khi đó vẫn hay bóp chân cho mẹ mình, nhưng vì còn nhỏ, sức lực ở
tay chỉ đủ làm người ta cảm thấy nhồn nhột.
“Cảm ơn cháu. Mạn Nghiên, cháu thật tốt bụng”
Dù Mạc Phương có đến ba người con, nhưng hai đứa nhỏ chỉ đành gửi về quê
nội nhờ chăm sóc. Còn Mễ Ý, dù cô ta rất thương mẹ nhưng không có nhiều
thời gian dành cho bà. Vì ngoài giờ học, cô ta phải bán sống bán chết
làm đủ công việc tay chân để kiếm tiền nuôi gia đình.
Hai người còn đang nói chuyện vui vẻ, thì cánh cửa phòng được mở ra. Mạn
Nghiên hướng mắt về phía cửa, chưa kịp nói gì đã bị cô gái kia lấn át cả lời:
“Đồng Mạn Nghiên, sao cô còn đến đây? Cô tiếp cận mẹ tôi có mục đích gì chứ?”
Mễ Ý được nghỉ một tiết buổi chiều, về trước gần một tiếng đồng hồ. Cô ta
tranh thủ vào thăm mẹ, dành thời gian ở bên bà thì bắt gặp cảnh tượng
này.
Con người ta có tật thường giật mình, sẽ không thể kiềm chế được suy nghĩ xấu xa trong đầu...
“Cô làm ơn về đi, ở đây không ai hoan nghênh cô đâu.”
Mễ Ý vùng vằng đến chỗ Mạn Nghiên, kéo mạnh cô đứng dậy. Mặc cho Mạc
Phương can ngăn, cô ta vẫn kéo cho cô ra ngoài cho bằng được.
“Cái con bé này, sao lại thất lễ như vậy? Con mau buông Mạn Nghiên ra cho mẹ”
Bà Mạc vội vàng ngồi dậy, đưa tay níu hai người lại, nhưng không kịp. Bà
đột ngột thay đổi tư thể dẫn đến phần bụng bị chèn ép, đau nhói.
“A, đau quá..”
Khuôn mặt của Mạc Phương bỗng trở nên khó coi. Một tay bà nắm lấy đầu giường, tay còn lại ôm lấy bụng bầu lớn, mồ hôi trên trán bà túa ra như nước
lã. Chẳng mấy chốc, Mạc Phương chúi người ngã xuống sàn, kéo theo thanh
dịch truyền đổ rạp ra đất.
“Mẹ... mẹ sao thế?”
Mễ Ý hoảng hốt buông tay Mạn Nghiên ra, chạy lại đến đỡ mẹ của mình. Mạn
Nghiên thấy dưới chân bà chảy ra một lớp dịch lỏng màu vàng, kèm theo
máu nên vội đẩy cửa chạy ra ngoài tìm ý tả.
“Mẹ... mẹ cố gắng lên.”
Mễ Ý vô cùng kinh hãi, sắc mặt vì thế trở nên trắng bệch vì sợ. Cô ta đỡ
lấy đầu của mẹ, lúng túng lau đi những giọt mồ hôi trên má bà. Ngoài
việc liên tục gọi mẹ, thì chỉ đành nhìn bà bất lực trong cơn đau quằn
quại.
Một bác sĩ cùng hai y tá mang đẩy theo cáng cứu cứu thương, ập vào trong
phòng. Mạc Phương được bế lên cảng, đẩy nhanh về phía phòng cấp cứu.
“Thai phụ đau bụng dữ dội, màng ối bị bể, có dấu hiệu sinh non. Dịch ổi của
bà ấy có màu vàng bất thường, khả năng cao là tán huyết thai nhi hoặc
suy thai. Mau chuẩn bị máu dự trữ, tiến hành mổ lấy thai nhi.”
Bà Mạc được đẩy vào trong phòng cấp cứu, cửa đóng sầm. Mấy nữ hộ sinh cứ chạy qua chạy lại, đẩy dụng cụ vào trong phòng mổ.
“Nhóm máu AB Rh+, trùng với nhóm máu của bệnh nhân, trong kho dự trữ sắp hết. Người nhà vui lòng xét nghiệm máu, để có thể tiến hành truyền máu trực
tiếp khi cần.” Một nữ hộ sinh thông báo với Mễ Ý.
“Tôi có nhóm máu AB Rh+, có thể cùng đi xét nghiệm được không? Mạn Nghiên đề nghị.
“Được, như thế thì quá tốt.”
Mạn Nghiên đi theo cô y tá kia, nhưng bị Mễ Ý giữ lại. Cô ta kiên quyết nói:
“Tôi truyền máu cho bà ấy được rồi, có can thiệp làm gì chứ?”
“Mễ Ý, đây là lúc nào rồi mà cậu còn tranh cãi? Mạng người quan trọng, đừng nghĩ nông cạn.”
Hai người họ bắt đầu một loạt thao tác kiểm tra trước khi truyền máu, kết
quả vô cùng bất ngờ. Mạn Nghiên được thông qua, còn Mễ Ý, cô ta vừa khỏi bệnh sốt xuất huyết chỉ hơn một tuần, hoàn toàn không đủ điều kiện
truyền máu.
“Xong rồi, mau lên. Em thay đồ, chuẩn bị vào trong phòng mổ" Y tá hối thúc
Mạn Nghiên, VÌ tình hình của bà Mạc hiện đang rất nguy kịch.
Truyền máu trực tiếp rất nguy hiểm, nhưng Mạn Nghiên vẫn rất bình tĩnh. Cô
muốn bằng mọi giá để cứu bà, bởi vì không muốn nhìn thấy cảnh tượng
trong quá khứ tái diễn lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT