“Hơ, cậu cũng đến đây dự tiệc sao? Tôn Bách Thần lấy tư cách là giảng viên
trường Bắc Thành hay cựu tổng giám đốc của Tôn thị nhỉ?”
Chất giọng mỉa mai của Tôn Ninh Ninh không lẫn vào đâu được. Cô ta lắc nhẹ
ly rượu vang trong tay, đôi môi đỏ thẫm cong vút lên, ngạo nghễ.
“Hừ, Tôn Ninh Ninh, chị không kháy tối vài câu sẽ lăn ra chết sao? Thử chị muốn có cũng có được rồi, cố mà giữ”
Hẳn và cô ta là thế, hễ gặp đều nói mấy lời châm chích đối phương. Tôn Ninh Ninh đã quen với điều đó, chỉ cần cô ta có thể làm Tôn Bách Thần mất
kiên nhẫn, đều không từ bất kỳ lời lẽ cay độc nào.
Ánh mắt Tôn Ninh Ninh chuyển sang Mạn Nghiên. Sự hiếu kỳ tràn ngập trên
gương mặt sắc sảo kia, cô ta tiến đến gần hơn một bước, cảm thán:
“Đã công khai mối quan hệ rồi sao? Tôn Bách Thần chắc có ý định muốn rước
cô về làm vợ ha? Đồng Mạn Nghiên, nó có số sát thê, Diệp Mộc Trà chính
là tấm gương rõ nhất. Nếu có không ngại, cứ thử làm cô dâu của nó!”
Với mấy lời trù ẻo cay độc này, cả cơ thể Mạn Nghiên khẽ run lên. Hào môn
tranh đấu nghĩa là gì, cô cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt.
Vì tiền, vì quyền, đến người thân trong nhà cũng có thể trở mặt, lạnh nhạt hơn người dưng nước lã.
Bảo sao con người của Tôn Bách Thần lại trở nên bất cần như vậy!
“Tôi không quan tâm đến số sát thế gì đó. Chỉ cần Bách Thần muốn tôi gả cho
anh ấy, tôi liền cam tâm tình nguyện” Mạn Nghiên nghênh mặt, thẳng thừng đáp trả Tôn Ninh Ninh.
“Bách Thần, chúng ta mau đi thôi.”
Cô kéo tay hắn định rời đi, ngờ đâu Tôn Ninh Ninh bóp chặt bả vai Mạn
Nghiên, dù cho Tôn Bách Thần có đẩy cô ta ra, Tôn Ninh Ninh vẫn kịp ghé
sát lại, nói nốt câu cuối:
“Đồng Mạn Nghiên, chỉ sợ nó mãi xem cô là kẻ thay thế thôi. Có biết mùi hương lài thơm ngát trên mái tóc cô không? Trùng hợp chính là loài hoa khi
còn sống Diệp Mộc Trà thích nhất!”
Mạn Nghiên về đến biệt thự, cô bước luôn đôi giày cao gót, hầm hừ đi thẳng
lên phòng ngủ. Cô cởi giày cùng váy dạ hội ra, nhét thẳng vào chiếc túi
giấy rồi gom luôn hai chai dầu gội hương hoa lài trong phòng tắm, đùng
đùng mang xuống lầu.
“Mạn Nghiên, em làm sao thế?” Vương Phong ngơ ngác nhìn cô.
Tôn Bách Thần vừa cùng cô đi dự tiệc về. Anh nghĩ bọn họ lẽ ra phải rất vui vẻ, nhưng sao Mạn Nghiên lại trở nên tức giận như vậy?
Tóm lại là đã xảy ra chuyện gì?
“Sao em lại tức giận như vậy? Tôn Bách Thần bắt nạt em à?”
“Anh im đi” Mạn Nghiên liếc ánh mắt hình viên đạn về phía Vương Phong, mặc
kệ hai người đàn ông đang đứng nhìn mình mà hậm hực bỏ ra ngoài sân.
Anh chỉ là đang quan tâm cô thôi mà. Hứ, rõ ràng là giận cá chém thớt!
“Mạn Nghiên đang giận, cứ để cô ấy trút hết ra đi.” Tôn Bách Thần từ tốn giải thích.
Ai chẳng biết là Mạn Nghiên giận chứ? Những nguyên nhân là gì mới được?
Vương Phong đoán tảm, chín phần là liên quan đến Tôn Bách Thần. Anh
hỏi:
“Tại sao em ấy lại giận, giận cái gì?”
“Ở bữa tiệc gặp phải Tôn Ninh Ninh, chị ta nói vài lời khó nghe nên Mạn
Nghiên mới trở nên như vậy thôi. Không sao!” Hắn vẫn rất bình thản.
Lại là Tôn Ninh Ninh! Vương Phong vừa nghe thấy tên cô ta thôi đã nổi lên
thành kiến mãnh liệt. Với anh, Tôn Ninh Ninh là điển hình cho kiểu người bị tổn thương lại muốn làm tổn thương người khác. Cô ta không hạnh
phúc, thì những người xung quanh cô ta đừng mong được yên ổn!
Tôn Bách Thần vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền vào một loạt âm thanh sống
động. Bởi vì cánh cửa phòng khách đang mở toang, nên tiếng đồ đạc bị ném xuống đất có thể nghe rõ ràng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT