Quần áo bị xé, sức lực thì cũng đã mất hết sau trận đánh vừa rồi, cô giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn bại trận.

Áo ba lỗ quân dụng bị kéo xuống đầu vai, lộ ra bả vai trắng nõn, thắt lưng bị tháo ra rút xuống, cô hét lớn: “Bỏ tôi ra, bỏ ra khốn nạn…”

Cô có mạnh cỡ nào đi nữa, cũng là một người phụ nữ, cô không sợ chết, nhưng sợ những chuyện như thế này, cô không ngừng run rẩy, nắm chặt quần không để anh đến gần, đáy mắt ương ngạnh của cô lập tức dâng lên một tầng sương mù.

“Khốn nạn, buông tôi ra, đừng chạm vào tôi, súc sinh, các người không phải người, buông tôi ra…”. Cô gào thét, hét ra tất cả nỗi ủy khuất sau khi bị bắt, cô mạnh mẽ không để cho nước mắt rơi xuống, con ngươi lóng lánh nhìn lấy người đàn ông ở trước mặt bằng ánh mắt căm phẫn.

Tề Kiêu híp mắt liếm liếm môi, đầu gối áp chế hai chân của cô, đôi tay khống chế tay của cô, cúi người áp sát vào giữa cổ cô: “Kêu, kêu lớn vào, tôi thích lắm.”

Cô ngậm chặt đôi môi, không để tiếng nào thốt ra giữa cánh môi, Tề Kiêu nổi lên hứng thú nhìn vào cô: “Không kêu, thế thì tiếp tục…”

Anh vừa nói xong, cắn một phát lên bả vai của cô, cơn đau bứt rứt và cảm giác nhục nhã, khiến tiếng la hét được cô khống chế bật thốt ra.

Ngọc Ân ở ngoài cửa nghe thấy âm thanh không bình thường ở bên trong, cô ấy thay người phụ nữ ở bên trong lau mồ hôi, nhưng cô ấy cũng không còn cách nào, chỉ đành xoay người đi xuống lầu.

Nam Nhứ đã kêu rồi, kêu rất lâu, vừa kêu vừa mắng, cổ họng cũng khàn đến nơi.

Nhưng cô phát hiện, ngoại trừ cắn bả vai cô, khống chế cô ra, thì anh không làm gì nữa.

Tề Kiêu ngồi dậy, châm một điếu thuốc rồi gác đôi chân dài ngồi ở bên giường, anh cầm điện thoại lên xem, Nam Nhứ rụt người ở góc giường, tỏ vẻ phòng bị.

Cô không hiểu, anh có ý gì, chạm vào cô, thật sự đã chạm vào cô, nhưng lại không làm bước tiếp theo, nói vì vấn đề sinh lý là không thể, vật cứng chọc vào cô quá đỗi rõ ràng, nhưng anh không làm gì cô cả.

Như đoán được tâm tư của cô, Tề Kiêu nhìn cũng không thèm nhìn cô trực tiếp mở lời: “Phụ nữ thật là vô vị.”

Bả vai vốn dĩ đang căng chặt của Nam Nhứ đã thả lỏng trở lại, anh thật sự thích đàn ông sao? Quả nhiên, trời không tuyệt đường người mà.

Nhưng không đến nửa tiếng sau, cô lại hoài nghi phán đoán vừa nãy, Tề Kiêu lại đè cô ở dưới thân, gặm cắn bả vai của cô, sức lực ở trên tay bóp véo cánh tay cô đến phát đau. 

“Kêu dễ nghe một chút, đừng kêu như heo kêu thế kia.”

Nam Nhứ không rút tay về được, nếu không cô thật sự muốn tát cho anh một cái.

Nam Nhứ bị anh giày vò như thế này vài lần, cổ họng đã khàn, cuống họng khô đến bốc khói, tất cả vũ khí sắc bén ở trên người đã không còn một thứ, trước khi Tề Kiêu ra ngoài, cảnh cáo cô, đừng giãy giụa vô ích.

Cô kéo lại dây áo ba lỗ, xương cốt da thịt đều đau kinh khủng. Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, sau đó bị mở ra, Ngọc Ân ló cái đầu nhỏ vào, thấy cô ngồi ở trên giường, thì sải bước qua đó.

Trong tay cô ấy cầm một ly nước đưa qua cho cô, Nam Nhứ nhận lấy, cô ngửi ngửi cái ly, Ngọc Ân biết cô đang nghĩ gì: “Yên tâm đi, chỗ của chúng tôi không có chất gây nghiện.”

Nam Nhứ nhấp thử một ngụm, đúng là nước lọc, uống một hơi cạn hết cả ly, cô bị bắt từ sáng sớm đến giờ đã là nửa đêm rồi, chưa uống được giọt nước nào, vừa rồi gào thét, cổ họng đã nóng bừng bừng.

Ngọc Ân nhìn thấy những vết tích màu đỏ ở trên người cô, có chút ngại ngùng mà chỉ chỉ, Nam Nhứ đoán ra được lúc này đây trên người bản thân mình khó coi đến chừng nào.

Sau khi Ngọc Ân đi ra ngoài, cô dời tầm mắt đến bên ngoài cửa sổ, cô nghĩ chắc hẳn đã hơn mười giờ đêm, cô không biết Tề Kiêu có quay lại nữa hay không. Nam Nhứ ngồi bên cửa sổ nhắm chặt mắt, trong lòng chua chát khó chịu, nếu ba biết cô xảy ra chuyện nhất định sẽ chịu đả kích rất lớn. 

Ba năm trước, mẹ cô vì bệnh mà qua đời, tuổi tác ba cô đã cao, cô không biết bản thân mình có thể thoát ra khỏi cái ổ quỷ này hay không, vào nơi này rồi, muốn ra ngoài, còn khó hơn lên trời.

Nếu Tề Kiêu đã không làm gì cô, thế thì cô có thể ra tay từ trên người của anh, tuy rằng anh đã cảnh cáo cô không được bỏ trốn, nhưng cô nhất định sẽ tìm cơ hội, nhìn vào phần tử vũ trang đang vác súng đi tuần ở bên ngoài, trốn, kế sách cực tệ. 

Trước mắt, Tề Kiêu là lối đột phá duy nhất của cô.

Nửa đêm Tề Kiên quay lại, Nam Nhứ cảm thấy anh đúng là một tên biến thái, bảo cô kêu, kêu càng lớn tiếng càng tốt, tiếng kêu thảm thiết kịch liệt vang vọng khắp vùng đồi núi, chim bay vùn vụt lướt qua những cành cây, khiến cho lá cây xào xạc vang động.

Tề Kiêu ngủ ở bên cạnh cô, hai người nằm cùng một chiếc giường, ánh mắt đen láy của Nam Nhứ gắt gao nhìn chằm chằm vào góc nghiêng mặt của anh, anh không sợ cô một chưởng đập chết anh sao?

Cô sẽ không làm thế, bởi vì hiện tại, anh là lối sống duy nhất của cô. 

Trời hừng sáng, Tề Kiêu rời đi, cô không biết bên ngoài như thế nào, cô không ra ngoài được cũng không nhận được bất kỳ tin tức nào, không biết vết thương của Trịnh Lỗi thế nào rồi, không biết ba cô có đang âm thầm rơi nước mắt hay không, không biết các chiến hữu có thay cô chăm nom hay không. 

Ngọc Ân đưa bữa sáng cho cô, lúc rửa mặt, cô nhìn thấy vết tích trên người của mình, có một mảng vết cắn trên đầu bả vai, vết máu đã kết vảy. Cô vỗ vỗ vào mặt, tự vực dậy tinh thần. 

Cô ăn hết toàn bộ bữa sáng, Ngọc Ân thấy vậy, lại hỏi cô có muốn ăn nữa không. Nam Nhứ nói có, nhất định phải ăn cho thật no, bảo tồn thể lực. 

Tối nay Tề Kiêu không quay lại, Nam Nhứ vẫn luôn quan sát bọn canh gác ở bên ngoài, đông tây nam bắc, bốn phía đồn gác đều có người canh giữ, khoảng một tiếng thay ca một lần, phía đối diện là hang ổ của Địch Tạp, buổi trưa cô nhìn thấy Địch Tạp từ trong đó đi ra một lần, nhìn về phía bên này, cùng người bên cạnh nói gì đó, rồi trở về địa bàn của mình. 

Cô nhìn ra được giữa Địch Tạp và Tề Kiêu có mùi thuốc súng, chẳng qua là thời cô không có cách nào suy nghĩ quá nhiều, nơi này âm u hẻo lánh, lực lượng hùng hậu canh giữ, xác suất trốn được gần như bằng không.

Buổi trưa ngày hôm sau, dưới lầu truyền đến tiếng xe oto, rồi giọng của Ngọc Ân từ bên ngoài cửa truyền vào: “Anna tiểu thư, ngài Kiêu không có ở đây.”

Sau đó một giọng nói phát ra, cô có thể phân biệt ra được câu nói đó mang ý tứ mau cút đi, rất nhanh cánh cửa bị đẩy ra, một người phụ nữ có thân hình cao gầy đứng ở ngay cửa, tóc dài gợn sóng, mày rậm mắt to, thoạt nhìn rất xinh đẹp, nhưng ánh mắt của cô ta lại mang ác ý.

Ngọc Ân vội vã nói: “Anna tiểu thư, ngài Kiêu không có ở đây thật mà.”

Đôi mắt sắc bén của người được gọi là Anna nhìn chăm chăm người phụ nữ đang ngồi bên ô cửa sổ, người phụ nữ này thân hình cao gầy, mặc áo ba lỗ của bộ đội đặc chủng và quần quân nhân, chân mang ủng tác chiến, đầu tóc gọn gàng búi ra phía sau, đúng thật là dáng vẻ hiên ngang oai hùng. 

“Chính là cô, ngày hôm qua Kiêu đã muốn cô?”

Cô ta nghe nói, liên tiếp ba lần, tiếng kêu của người phụ nữ nghe đến mức làm cho mong muốn của tất cả đàn ông rục rịch muốn trỗi dậy, trước giờ Tề Kiêu không gần nữ sắc, lần đầu tiên, chính là cô.

Nam Nhứ không rõ người này đến có ý gì, nhưng cũng biết không phải chuyện gì tốt lành, cô cảnh giác.

Anna ra hiệu với những người ở sau lưng, mấy người đàn ông vừa bước vào muốn bắt lấy cô, hai bên cùng động thủ. Nhưng Anna không ngờ đến, thân thủ của cô lại đang khinh ngạc như vậy, mấy người đàn ông cũng không bắt được cô. 

Cô ta nhìn người sau lưng nói một tiếng, sau đó lại thấy một người đưa cho cô ta súng, cô ta giơ tay nhắm bắn thẳng vào Nam Nhứ. Nam Nhứ không tránh kịp, bả vai bị bắn trúng, nhưng không phải là đạn mà là một ống tiêm. Cô thầm nói không ổn, nhanh chóng rút ống kim tiêm chỉ dài tầm khoảng 4-5 mm ra cầm ở trong tay, cô thu tay lại đâm mạnh lên cánh tay của người đàn ông ở trước mặt, rồi cô bước nhanh về phía Anna.

Anna không động đậy, mà là người đàn ông ở sau lưng cô ta lại chắn ở trước mặt cô, hai người bắt đầu giao chiến.

Lúc này, dưới lầu có âm thanh truyền đến, Ngọc Ân vừa nghe thấy, chạy vội ra ngoài, Tề Kiêu lên rất nhanh. 

Đám người kia nhìn thấy Tề Kiêu thì dừng tay lại, Anna lộ ra một nụ cười khẽ: “Kiêu, anh quay lại rồi.”

Tề Kiêu lạnh nhạt liếc về phía Anna: “Ai cho phép cô mang người xông vào nhà tôi, Anna, ngài Liêu cưng chiều cô, không có nghĩa cô có thể giở thói ngang ngược ở chỗ này.”

Ánh mắt Anna nhìn Tề Kiêu đầy sự ái mộ: “Em đùa tí thôi mà, anh Địch Tạp nói rồi, người phụ nữ này sớm muộn gì cũng phải xử lý.”

Tề Kiêu liếc cô ta một cái: “Người của tôi không đến lượt người khác làm chủ, không có lần sau, nếu còn đến chỗ tôi làm loạn nữa, đừng trách tôi không nể mặt ngài Liêu.”

Anh nói xong, ánh mắt quét về phía mấy người đàn ông, lạnh giọng nói: “Cút.”

Anna thấy Tề Kiêu thật sự nổi giận rồi, cô ta rất hiểu Tề Kiêu, anh thật sự nổi nóng lên, cô ta sẽ không được an ổn. Ánh mắt của cô ta nhìn về phía người phụ nữ ở cách đó không xa, cô ta nhìn cô nhướng nhướng mày, cái nhìn khiêu khích như hạ chiến thư kia Nam Nhứ đã nhận được rồi, cô ghi nhớ, nhất định phải phòng bị người phụ nữ này.

Sau khi người rời đi, Tề Kiêu ném quần áo sang một bên, rồi mới dời tầm mắt về phía Nam Nhứ, môi mỏng quyến rũ khẽ cong lên, anh biết với thân thủ của cô giải quyết mấy tên kia hoàn toàn không thành vấn đề, nên cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng rất nhanh sau đó, Nam Nhứ đã cảm thấy toàn thân nóng rực, miệng lưỡi khô khốc, cô muốn uống nước, nhưng trong phòng không có nước, cô không nhịn được nuốt vài ngụm nước bọt. Rất nhanh sau đó, cảm giác nóng rực kia càng lúc càng mạnh, thậm chí, toàn thân tê dại, choáng đầu, buồn nôn, còn có, nóng, rất nóng, rất rất nóng…

Lúc Ngọc Ân lên đến, đã thấy Nam Nhứ ngã ở trên giường, thân thể cuộn tròn lại, nhìn vô cùng khó chịu, cô ấy không rõ, hỏi: “Cô vẫn ổn chứ, có cần giúp đỡ không?”

Nam Nhứ gian nan ngẩng đầu lên, cô cảm thấy có thứ gì đó đang liều mạng chui vào thân thể của cô, máu huyết cuộn trào: “Nước.”

Giây phút cô ngẩng đầu lên, Ngọc Ân kinh ngạc, xoay người chạy thẳng xuống lầu, rất nhanh Tề Kiêu đã lên đến, nhìn thấy Nam Nhứ cuộn mình ở trên giường, hai tay gắt gao cấu vào đùi của bản thân mình, lúc cô nghe thấy tiếng động bèn ngẩng mặt lên nhìn về phía anh, sắc mặt ửng đỏ trên trán toàn là mồ hôi lạnh. 

Tầm mắt Tề Kiêu quét qua, liếc thấy ống kim tiêm ở góc tường, ánh mắt lập tức trở nên hung bạo, anh mím chặt cánh môi, nắm đấm siết chặt đến mức phát ra tiếng cộp cộp: “Lại dám động vào người của tôi.”

Ngọc Ân chạy lên, đưa ly nước qua cho cô, Nam Nhứ chộp lấy cái ly, ừng ực ừng ực uống từng ngụm lớn, nước theo cằm của cô chạy xuống người, ướt đẫm một mảnh áo. 

Cô ném cái ly xuống, số nước còn lại đổ hết ra giường, bàn tay không chịu khống chế run lên bần bật quét qua vệt nước ở trước ngực, lành lạnh, dễ chịu, rất dễ chịu, nhưng vẫn rất nóng.

Tề Kiêu ra lệnh: “Nước ấm, Methadone.”

Ngọc Ân vội đi xuống chuẩn bị, rất nhanh đã chạy lên đầu, vừa chạy vừa nói: “Đến rồi đến rồi, nước đến rồi.”

Tề Kiêu đỡ Nam Nhứ ngồi dậy, kề ly nước sát bên miệng của cô, bảo cô uống. 

“Tiêm hết bao nhiêu?”

Nam Nhứ biết anh đang nói chuyện với mình: “A, không, không biết, tôi, rút ra rất nhanh…”Cô nói một câu mà không ngừng thở dốc, miệng không kìm được run rẩy, cũng không biết tình hình hiện tại của bản thân mình ra sao. 

Cảm giác trong cơ thể càng lúc càng nóng, càng lúc càng choáng váng, cô tựa vào người của Tề Kiêu, cảm giác được ý lạnh ở khắp người anh, thân thể cô không kìm được dán sát vào người anh. 

Cơ thể mềm mại của cô dán chặt vào hắn, bình thường mạnh mẽ, gai góc bao nhiêu thì giờ này lại yêu mị, mềm mỏng bấy nhiêu, vuốt ve trước ngực hắn. Đầu cô cọ nhẹ lên cổ anh, từng chút, từng chút một, đôi môi nóng rực của cô lại lướt nhẹ qua gương mặt cùng cổ, vai của anh, sau đó, cảm giác chưa đủ, cô càng ngày càng muốn nhiều.

Người phụ nữ bình thường cường thế lúc này đây lại mềm yếu phát ra tiếng ngâm nga, Tề Kiêu bị thân thể mềm mại của cô cọ đến toàn thân căng chặt, anh khóa chặt bả vai cô đẩy cô ra: “Cô bình tĩnh chút đi.”

“A…” Cô khó chịu, rên rỉ, sau đó lại như lấy lại được lý trí, vội vã từ trong lòng anh lui ra, nhưng chẳng được mấy chốc lại áp sát lại gần anh, tay dán vào vòm ngực anh không ngừng ma sát, hận không thể cướp đi toàn bộ cái lạnh ở trên người anh.

Tề Kiêu mím chặt môi, một tay đẩy vai cô ra, đưa ly nước đến gần miệng cô, liên tiếp uống năm ly nước ấm, cô thật sự uống không nổi nữa rồi, anh vẫn còn bắt ép cô uống. 

Nam Nhứ vội vã đẩy anh ra, ngã sang bên giường điên cuồng nôn ói, ói hết toàn bộ số nước trong dạ dày ra, sau đó bị Tề Kiêu xách lên lại tiếp tục uống.

Nôn thốc tận mấy lần, khi không còn nôn nữa, anh liền đút cô uống thuốc, đắp tấm chăn lên cho cô, Nam Nhứ cứ như thế mà ngủ mê mệt. 

Methamphetamine pha với nước, hơn nữa chỉ tiêm liều lượng nhỏ, bản thân cô tự mình trao đổi ra ngoài được, không dễ gì mới sản sinh ra phản ứng trao đổi, tầm hai ba ngày liền không sao nữa.

Tề Kiêu ngồi trên cái ghế bên cạnh cửa sổ, trong tay kẹp một điếu thuốc. 

Mọi người đều biết tâm trạng ngài Kiêu hôm nay không tốt, không ai dám lên tiếng, không phải chuyện lớn tuyệt đối không ai đến quấy rầy anh.

Tầm hơn một tiếng sau, người trên giường lầm bầm cái gì đó, anh tiến lại gần, duỗi tay thò vào trong chăn, sau đó xuống lầu bảo Ngọc Ân thay một bộ chăn drap mới. 

Nam Nhứ lăn lội mấy lần, mãi đến nửa đêm, cô mới tỉnh lại. Lúc này, một người đàn ông ngồi chéo chân bên cửa sổ. 

Cô chống người ngồi dậy, tấm chăn rớt xuống, cô vội vã tóm lấy trùm lên người đề phòng bị lộ hàng, quần áo cởi ra lúc nào cô cũng không biết, nhớ đến chuyện trước khi ngủ mê, cô ngước mắt nhìn vào đôi mắt đang nhìn về phía này, tầm mắt hai người giao nhau, tâm trạng cô phức tạp, nhìn vào đôi mắt đen láy như trời đêm của anh.

Anh đang giúp cô?

Lúc này, cô không biết nên mở miệng thế nào, sau rồi, Tề Kiêu hất hất cằm nhìn. Cô theo hướng, xoay đầu nhìn qua, đã thấy cơm tối ở trên bàn.

Quần áo của Ngọc Ân quá nhỏ cô mặc không vừa, nơi này cũng không có quần áo cho phụ nữ, chỉ có thể mặc tạm chiếc áo T-shirt mà Tề Kiêu vứt qua đây, cô ngồi bên cạnh bàn, ăn vài món. 

“Cô tên gì thế?” Giọng nói của anh trầm trầm phá vỡ màn đêm tĩnh mịch.

“Nam Nhứ.” Cô nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play