Cảm nhận được con sâu do cánh hoa tụ thành kia đang bò lên chân mình, Tang Nhược nhạt nhẽo nói một tiếng "thú vị" rồi hất con sâu đã bò tới mu bàn chân trắng mịn của mình xuống, đoạn dùng chân nghiền nát nó.

"Póc" - chất lỏng màu hồng nhạt bắn đầy lên chân Tang Nhược, một trái banh nhỏ tròn xoe lăn ra từ cái đầu nát của con sâu. Tang Nhược cúi xuống nhặt trái banh lên thì phát hiện nó là một viên nhãn cầu giống hệt với nhãn cầu con người. Khoảnh khắc nhìn Tang Nhược, nó còn thoáng hiện vẻ sợ hãi.

Tang Nhược nhìn viên nhãn cầu kia, suy tư hỏi: "Ngươi đang sợ hãi sao? Ngươi là gì thế?"

Nghe Tang Nhược hỏi, viên nhãn cầu trong tay hắn run càng dữ, trông rất thú vị.

Bởi vì đã từng gặp Senil trong mơ nên Tang Nhược sẽ không hoàn toàn coi mọi thứ trong mơ đều do mình tạo ra. Nhất là khi không tìm thấy Senil như bây giờ, bất kỳ sinh vật lạ nào trong mơ cũng khiến Tang Nhược thích thú giao lưu.

Tang Nhược vô cảm bóp bóp viên nhãn cầu đang hoảng sợ trong tay mình, hãy còn bận suy nghĩ nên dùng cách gì để đánh đập tra hỏi nó thì trong phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân lộp cộp.

Tang Nhược quay đầu nhìn, trong tấm gương soi toàn thân cách giường không xa dường như có một bóng người vừa lướt vụt qua.

Tang Nhược nhíu mày đi tới đứng trước gương, hình ảnh phản chiếu trong gương cũng theo đó mà tiến tới trước mặt Tang Nhược. Song, Tang Nhược trong gương dù rất giống hắn, nhưng trên đầu lại có hai chiếc sừng dài của quái vật, cái miệng rộng hoác kèm theo vóc dáng lực lưỡng cùng một gương mặt dữ tợn với đôi cánh xương sắc nhọn khép sau lưng.

Tang Nhược xoay chuyển ý nghĩ, đôi cánh xương trong gương xoạch một tiếng mở ra, mà ngoài gương, cái bóng của hắn trên mặt đất dường như cũng có thêm một đôi cánh xương. Cái bóng kia nhe nanh múa vuốt trong phòng chẳng khác gì cây khô mọc bữa bãi trong mớ hỗn độn, ngay khi mở ra nó đã đâm thủng đám đồ đạc đang trôi nổi khắp xung quanh.

Hình ảnh phản chiếu của con quỷ trong gương cong môi nở một nụ cười quái đản với Tang Nhược ngoài gương, cái mồm to như chậu máu của nó nháy mắt ngoác tới mang tai Tang Nhược.

Mặc dù thay đổi này là bất ngờ đối với Tang Nhược, nhưng hắn không hề cảm thấy nguy hiểm gì từ nó.

Ở bên Senil lâu như thế, Tang Nhược sớm đã học được cách kiểm soát hoàn toàn giấc mơ của mình. Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể nghiền nát và trục xuất tất cả những sinh vật bước vào giấc mơ của mình bất cứ lúc nào, cho nên Tang Nhược không hề sợ hãi.

Trái lại là nhãn cầu đang bị Tang Nhược bóp trên tay, sau khi chứng kiến cảnh tượng ấy thì nó có vẻ vô cùng sợ hãi như thể đã gặp phải cảnh tượng ác quỷ ẩn biến thân. Trong cơn hoảng sợ tột độ, nó vậy mà đã thoát ra được sự kiềm chế của Tang Nhược, sau khi nảy bịch một tiếng trên đất, nó phi thẳng khỏi cửa sổ.

Khi Tang Nhược tiến đến trước cửa sổ thì đã không còn thấy viên nhãn cầu đó đâu nữa, lại quay đầu nhìn tấm gương vừa rồi, hình ảnh phản chiếu trong gương cũng đã trở lại bình thường.

Tang Nhược trầm ngâm chốc lát, đoán được đôi điều —— Đây hình như, không phải giấc mơ của hắn?



"Oa oa!"

Sáng sớm tinh mơ, căn phòng cách phòng Tang Nhược không xa đã vang lên tiếng khóc chói tai của trẻ con, phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng. Tang Nhược cau mày được một lúc thì nghe thấy bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân cùng với tiếng an ủi thấp thoáng của mấy cô hầu, có vẻ như còn nhắc đến tên hắn. Tiếng khóc chói tai rất nhanh đã biến thành tiếng khụt khịt rồi nhỏ dần.

Tang Nhược chẳng buồn để ý, hắn vén áo lên, bất ngờ nhận ra vết thương ở bụng vậy mà đã lành lại đáng kể sau một giấc ngủ, đã sắp so được với hiệu quả của một ngày hắn ngồi thiền và luyện thể.

【 Tích —— Ký chủ đã hấp thu được năng lượng không xác định trong lúc ngủ.

Năng lượng của chip đã được bổ sung.

Cơ thể ký chủ đang tăng tốc hồi phục. 】

Lời nhắc của con chip khiến Tang Nhược nhớ tới viên nhãn cầu mà hắn đã gặp trong mơ kia: "Năng lượng không xác định?"

【 Đó là năng lượng tương tự như cảm xúc, chip không có đủ dữ liệu để phân tích. 】

Tang Nhược không tiếp tục câu hỏi này nữa mà bắt đầu việc luyện thể của mình. Cho dù không vì thương tích của cơ thể, việc luyện thể cũng có thể giúp Tang Nhược làm chủ cơ thể và thích ứng với ký ức chiến đấu của Sanjo nhanh chóng hơn.

Là thủ lĩnh năm 3 của Học viện Kỵ sĩ Hoàng gia - một học sinh ưu tú với danh hiệu kỵ sĩ cấp 4, có thể nói, chỉ cần Sanjo tốt nghiệp thành công và tham gia quân đội thì điểm xuất phát của cậu ta ít nhất cũng phải là huân tước, một khi lập công thì càng có thể tiến xa hơn nữa, tiếc thay chẳng hiểu vì đâu mà cậu ta lại bị đánh lén bởi vũ khí ma thuật.

Thủ đoạn đến từ Phù thủy này chẳng phải thứ mà người thường có thể chống lại được, ngay cả khi Sanjo đã là một kỵ sĩ cấp trung.

Sau khi luyện xong hai lần luyện thể, cảm thấy trạng thái cơ thể mình đã tới giới hạn, Tang Nhược lại nhập thiền và bắt đầu tiếp nhận ký ức của Sanjo do con chip sắp xếp.

Trong tâm trí, Tang Nhược dường như đã trở thành kỵ sĩ cấp 4 Sanjo Lancier ấy, mỗi một lần vung kiếm, mỗi một lần chém, luyện tập, bị thương, thất bại, nhục nhã, cũng có nhiều lần vinh quang và thắng lợi... Cho đến cuối cùng, sức mạnh không thể đánh bại cùng nỗi tuyệt vọng đó đã nhấn chìm Tang Nhược.

Giữa ánh sáng màu tím, Tang Nhược mở bừng mắt. Trán hắn đầm đìa mồ hôi như thể đã nếm trải một lần sinh tử trong giây phút này.

"Đó là... sức mạnh của Phù thủy?" Tang Nhược lẩm bẩm, cõi lòng không thể ngăn được khát vọng cuộn trào đang dâng lên đối với thứ sức mạnh ấy.

••••••

Việc thiền định và tích hợp ký ức lặp lại nhiều lần khiến việc hấp thu ký ức của Tang Nhược đối với cơ thể Sanjo đạt tới 70%, sức mạnh và thể chất bị tốn thương cũng đều phục hồi từ 2.5 trở lên. Về phần tinh thần lực của Tang Nhược thì đã tới 5.3, mặc dù chưa hiểu quá nhiều về thế giới này, nhưng Tang Nhược biết đây có lẽ là một con số rất cao.

Một ngày trôi qua, màn đêm buông xuống, Tang Nhược lại bước vào giấc mơ của mình.

Lối vào cõi mộng vẫn là căn phòng của Tang Nhược trong nhà Lancier, bây giờ nơi đây vẫn chưa cảm nhận được hơi thở của Senil. Đang khi Tang Nhược nghĩ ngợi xem liệu có nên đứng dậy khám phá thế giới trong mơ mới này hay không thì ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân bịch bịch.

Tang Nhược mở cửa đi ra ngoài, trên hành lang trống trải chẳng có một ai, tiếng bước chân mới nãy còn chạy đã ngừng lại ngay khi Tang Nhược xuất hiện, giống như một con chuột nhỏ đang nấp trong tối đột nhiên nhìn thấy mèo.

Tang Nhược đưa mắt hướng tiếng bước chân biến mất, nói với nơi trống rỗng ấy: "Ta nhìn thấy ngươi rồi."

!!!

Tang Nhược cảm nhận được trong không khí truyền đến một thứ hoảng sợ khiến người ta sung sướng. Rất nhanh, tiếng bước chân càng gấp gáp hơn đột nhiên xuất hiện, bịch bịch bịch mà quanh quẩn trên hành lang trống vắng giống như có một con thú nhỏ nào đó đang bỏ chạy lung tung.

Tang Nhược nhàn nhã theo sau tiếng bước chân kia, cho đến khi đi tới trước một cánh cửa, hắn dừng lại.

Tội nghiệp thay.

Tang Nhược dường như cũng cảm nhận được con thú nhỏ đằng sau cánh cửa kia đang hít ngược một hơi rồi bụm kín miệng co mình dưới tấm chăn run bần bật, cực kỳ sợ hãi nhưng lại không có chỗ để trốn.

Tang Nhược vô cảm đẩy cửa ra. Qua ánh sáng hắt ra từ khe cửa, hắn nhìn thấy cái bóng của mình dưới chân đang thay đổi một cách kỳ lạ, trên đầu nó nhô lên một cặp sừng, đằng sau giang rộng một đôi cánh, giống hệt hình ảnh phản chiếu mà mình mới thấy trong gương hôm qua.

"A ——!"

Tiếng thét chói tai cao vút phát ra từ trong phòng nháy mắt đã xuyên qua cơ thể Tang Nhược. Tang Nhược cảm nhận được một làn sóng kỳ lạ tuôn vào cơ thể mình theo tiếng thét của nỗi sợ hãi kia như một dòng nước, nó gột rửa thể xác và tinh thần hắn... Rất thoải mái.

Trong khoảnh khắc ấy, Tang Nhược cảm thấy mình giống hệt một người đã rất lâu không được nghỉ ngơi, tinh thần vô cùng căng thẳng bỗng dưng được thả lỏng trở lại với lòng mẹ.

Tang Nhược ngây ra một lát, sau khi buộc mình tỉnh táo lại, hắn vươn tay vỗ lên vai chính mình.

Chẳng mấy chốc, một cụm ánh sáng màu nâu xám giống như thạch rau câu đã bị Tang Nhược hút ra, ngưng tụ lại trong lòng bàn tay hắn.

Tang Nhược nhìn chăm chú vào cụm sáng trong tay, nhớ tới năng lượng không xác định đã giúp mình chữa lành cơ thể mà con chip vừa nói vào ban sáng, lẽ nào nó là thứ này?



"Oa oa!"

Lại là một buổi sáng ầm ĩ với tiếng khóc chói tai của trẻ con quen thuộc và những tiếng vỗ về an ủi...

Tang Nhược thức dậy, láng máng hiểu ra thứ thường xuyên ghé thăm giấc mơ của mình vào mỗi đêm rốt cuộc là gì —— Orie Lancier, cậu em họ ở cách phòng mình không xa.

Mặc dù không rõ vì sao giấc mơ của cả hai lại đan xen vào nhau, nhưng mà...

【 Tích —— Ký chủ đã hấp thu được năng lượng không xác định trong lúc ngủ, phần lớn cơ thể đang được chữa lành. 】

Tang Nhược vén áo lên chạm vào vết thương đã lành trên bụng, không chỉ là vết thương bên ngoài mà thậm chí thương tích bên trong cũng đã đỡ hơn rất nhiều, cả những vết sẹo do Sanjo để lại khi lớn lên dường như cũng đang mờ dần.

Tuy rằng biển khí bị tổn hại vẫn là một vấn đề, nhưng nếu cứ tiếp tục được chữa trị thế này thì cũng không phải không có hy vọng khôi phục.

May mà có cậu em họ luôn ghé thăm giấc mơ của mình này.

"Oa oa..."

Hôm nay lời dỗ dành của mấy cô hầu dường như chẳng mấy hữu hiệu. Từ lúc Tang Nhược thức dậy rồi nghe nhóc con Orie khóc mãi tới tận bây giờ ước chừng đã qua 15 phút, thậm chí giọng của nhóc con cũng đã hơi khàn rồi.

Tang Nhược đi đến trước cửa sổ, loáng thoáng nghe thấy hầu gái đang bất lực an ủi: "... Cậu Orie à, đó chỉ là một giấc mơ mà thôi, cậu đừng sợ. Quái vật trong mơ không làm gì được cậu đâu."

Orie có vẻ không tin, vùi đầu khóc òa lên: "Oa oa!"

"Quái vật trong mơ không đánh được cậu Orie đâu. Nếu như nó thật sự bước ra ngoài thì cậu Sanjo sẽ đánh đuổi nó giúp cậu."

"Oa!!" Nghe thấy tên cậu Sanjo, Orie càng khóc to hơn.

Tiếng khóc chói tai khiến ấn đường Tang Nhược giần giật. Hắn tiến đến trước cửa sổ, không kiên nhẫn nói: "Orie, im đi."

Giọng Tang Nhược không lớn, hoàn toàn có thể bị nhấn chìm trong tiếng gào khóc kia, nhưng bất ngờ là Orie đang gào khóc như thể không còn nghe lọt tai nổi thứ gì lại nghe rõ được tiếng bảo im đi của Tang Nhược. Tiếng gào khóc đột nhiên im bặt đi, thay vào đó, nó trở thành một tiếng nức nở càng thêm kinh hoảng giống như một con thú nhỏ đang phát run trong tiếng an ủi của người hầu gái, thút tha thút thít không dám phát ra âm thanh nào khác nữa.

Tang Nhược không hề cảm thấy xấu hổ khi đã làm một đứa bé 6 tuổi hoảng sợ, hắn hài lòng với sự yên tĩnh đã trở lại mà tiếp tục việc ghiền định và luyện thể của mình.



"Faith Lancier không đồng ý bán tòa dinh thự đó đi ư? Tại sao chứ? Chẳng phải ông ta chỉ có một đứa con thôi sao? Để vực dậy gia tộc, ông ta đã đặt tất cả hy vọng và tâm huyết của mình vào nó, bây giờ nó gặp chuyện rồi mà ông ta lại không tìm mọi cách để cứu nó ư?" Nghe thuộc hạ báo cáo, Hầu tước Field cau mày lại, lẩm bẩm: "Lẽ nào ông ta biết đến bí mật đó rồi... Không, có lẽ ông ta không biết."

Quản gia cúi đầu nói: "Thưa ngài, có tin rằng trong nhà Lancier vẫn còn một đứa trẻ nữa, nó là con trai của người anh họ xa của Faith Lancier. Bá tước Lancier đã bỏ mặc Sanjo từ sau khi cậu ta bị thương và tăng đãi ngộ cùng địa vị của cháu trai mình lên. Có vẻ như ông ta đã đặt hy vọng kế thừa và vực dậy gia tộc của mình lên đứa trẻ đó."

Hầu tước Field nghe vậy thì vẻ mặt trở nên khó hiểu: "Nhưng nó đâu phải con trai ông ta."

Quản gia: "Có lẽ Faith Lancier là một người đặt niềm kiêu hãnh của gia tộc mình lên hàng đầu."

"Mấy ngày gần đây có tin cho biết, sau khi Sanjo sống sót thành công, Bá tước Lancier đã liên lạc với Nhà Hermann, dường như ông ta muốn Sanjo kết hôn với tiểu thư Nhà Hermann. Nghe nói điều kiện nội bộ mà Bá tước Lancier và Nhà Hermann đã thỏa thuận với nhau là chỉ cần Sanjo dọn vào Nhà Hermnn và sinh cho Nhà Lancier một người thừa kế thì họ sẽ giúp đỡ Nhà Lancier, bao gồm cả việc cho Orie Lancier vào một số học viện quý tộc danh giá trong tương lai."

Hầu tước Field không khỏi thở dài thán phục: "Đúng là tính sai mà. Lão già máu lạnh này, xem ra ngay từ đầu chúng ta đã đi sai hướng rồi."

Quản gia: "Thưa ngài, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"

Hầu tước Field cười khẩy: "Tất nhiên là xử lý Bá tước Lancier rồi! Nếu Lancier này đã không biết điều, vậy hãy để một Lancier khác tới nói chuyện với chúng ta. Chờ quyền thừa kế rơi vào tay Sanjo, ta nghĩ cậu ta sẽ rất sẵn lòng bán đi tòa dinh thự cũ đó để đổi lấy chút hy vọng chữa lành bản thân đấy."

Luật pháp của Bồ Câu Xám quy định, nếu như một gia tộc đã không còn người thừa kế thì mọi tài sản của gia tộc đó đều sẽ được nhà nước thu hồi, tháo dỡ và bán đi sau khi khảo sát toàn diện. Đối với những thứ như đất đai, càng lâu đời thì việc khảo sát sẽ càng kỹ lưỡng. Nếu không vì sợ thứ kia bại lộ, Hầu tước Field đã chẳng phải dày công như thế.

"Vâng!"

Hầu tước Field căn dặn: "Đừng chậm trễ và hãy cẩn thận vào, chớ được để người khác nhận thấy điều gì. Devin Cannon vô dụng đó! Dám mạnh miệng bảo mình là người đứng đầu chỉ sau thủ lĩnh, rõ ràng đã tạo cho cậu ta cơ hội tốt đến thế, thậm chí trước đó còn hạ độc Sanjo Lancier sẵn rồi, vậy mà cậu ta vẫn không thể tự mình đánh bại Sanjo được, cuối cùng vẫn phải sử dụng vũ khí ma thuật. Việc đó có lẽ đã thu hút một số người để mắt tới rồi."

"Tuân mệnh!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play