Chiều thứ bảy, trong nhà chỉ còn một mình Thẩm Chỉ. Cha mẹ cô lái xe lên tỉnh thăm Thẩm Vân, để cô ở nhà một mình.

Trong nhà là bốn phòng một một phòng khách, lúc nhà đã sửa xong thì Thẩm Vân đã lên tỉnh học đại học, Thẩm Hiệu phó quyết định đổi phòng lớn của Thẩm Vân cho Thẩm Chỉ, dù sao Thẩm Vân một tháng cũng không về nhà lấy một lần. Thẩm Vân đối với sự phản bội của ba mình rất phẫn nộ, chẳng qua là không có lý do gì tốt hơn để phản bác, chỉ có thể không trở về nhà để bày tỏ vẻ bất mãn của mình. Cuối cùng chuyện này kết thúc bằng việc Thẩm Chỉ chủ động chuyển đến phòng nhỏ.

Thẩm Hiệu phó nói Thẩm Chỉ thiệt thòi, cô nói so với ban công tốt hơn nhiều, rất tốt. Thẩm Vân vì chuyện này cho Thẩm Chỉ suy nghĩ quá gian xảo, từ khi đó càng không thèm để ý đến cô nữa. Đây chính là mong muốn của Thẩm Chỉ, cô cũng không cần nói lời nào để đối phó với cô chị nữa.

Thẩm Chỉ gọi điện thoại cho Kim Mỹ Hoa, gọi đến lần thứ ba mới có người bắt máy, người nghe điện thoại là một người đàn ông, Thẩm Chỉ lập tức biết đó là giọng nói của ông Chu.

Năm đó Thẩm Chỉ ghét ông Chu nhất. Năm thứ tư tiểu học, ông nội qua đời, cô và Kim Mỹ Hoa sống cùng nhau. Kim Mỹ Hoa là bà nội hai, không có chút huyết thống nào với Thẩm Chỉ. Chỉ cần bà nội tái giá, Thẩm Chỉ phải trở về nhà ba mẹ. Khi đó tiếng chuông báo động trong lòng Thẩm Chỉ vang lên, có ông bác nào nói cùng Kim Mỹ Hoa đôi câu, cô liền nói xấu người đó trước mặt bà. Trong số những người bắt chuyện với Kim Mỹ Hoa, ông Chu nói nhiều nhất, về sau Kim Mỹ Hoa lấy ông ấy.

Thẩm Chỉ trở về nhà ba mẹ, mỗi ngày lúc ngủ trên ban công vừa nghĩ tới ông Chu vừa nghiến răng ken két.

"Bà nội cháu có đó không?"

"Ngủ trưa rồi, để ông gọi bà ấy cho."

"Không cần đâu, ông nhắn với bà là buổi chiều cháu đến."

Cúp điện thoại, Thẩm Chỉ liền tủ quần áo tìm tiền, tám tờ Mao gia gia (8 trăm tệ), 5 tờ là số tiền thưởng từ kỳ thi cuối học kỳ trước. Cô nhét tiền vào ngăn phụ trong cùng của balo, đeo balo đạp xe ra khỏi tiểu khu.

Thẩm Chỉ chạy nhanh đến cửa hàng điện thoại di động trước, bày tỏ nhu cầu của mình ngay lúc đến: điện thoại di động ba chống*, thời gian chờ lâu, màn hình màu, có bút cảm ứng, có camera trước, tốt nhất là có màn hình lớn chút.

*chống bụi, chống va đập và chống thấm nước nhẹ

Nhà Kim Mỹ Hoa có điện thoại cố định, nếu bà ra ngoài, Thẩm Chỉ không liên lạc được, Thẩm Chỉ phải mua điện thoại di động cho Kim Mỹ Hoa.

Nhân viên rất thích những khách hàng có nhu cầu rõ ràng thế này, lập tức giới thiệu một số mẫu máy giá hơn 3.000 tệ.

"Có cái nào dưới bảy trăm không?"

Nụ cười trên mặt cô nhân viên đông cứng lại rồi tắt ngay lập tức, cô ta lấy điện thoại nắp gập ra giới thiệu với Thẩm Chỉ: "Cái này cũng bán rất chạy, màn hình nhỏ có ưu điểm là màn hình nhỏ."

Nhưng mà quá nhỏ, Thẩm Chỉ lại hỏi: "Còn có loại khác không?"

Thẩm Chỉ ghé thăm hai cửa hàng điện thoại di động liên tiếp nhưng không mua được thứ mình muốn, cô đạp xe dọc theo con đường, khi đến ngã tư nhìn thấy một cửa hàng điện thoại di động đã qua sử dụng.

Rút kinh nghiệm từ những bài học trước, Thẩm Chỉ liền nói ra giá mong muốn như ngay từ đầu.

Ông chủ lấy ra hai chiếc điện thoại di động từ tủ kính đưa cho Thẩm Chỉ xem: "Giá hai chiếc này lúc tôi nhận không dưới 1.000, nếu muốn, tôi sẽ bán cho cháu với giá 700. Làm ăn tùy duyên, gặp người khác, dù một hai ngàn cũng không bán nó đâu".

Điện thoại di động có màn hình lớn và bút cảm ứng, ông chủ cầm điện thoại di động giải thích với Thẩm Chỉ: "Xem màn hình lớn này, xem phim rất thích, lát nữa cháu muốn xem thử gì chú sẽ để cháu xem, thời gian chờ lâu đến 40 ngày, mạng 3G xài thoải mái, tha hồ chơi game java, chú cho cháu xem cái loa này. Nhìn chất lượng kiểu này, y như mới. "

Khi Hạ Bắc An bước vào, ông chủ đang giới thiệu một chiếc điện thoại di động khác cho Thẩm Chỉ: "Cái này có chức năng tương tự cái kia, chỉ khác là có Bluetooth. Nếu cháu muốn, tôi sẽ bán cho cháu giá tám trăm."

Ông chủ và Hạ Bắc An là người quen, thấy Hạ Bắc An bước vào, ông ta nói: "Ngồi đợi một lát nhé, tôi sẽ nói chuyện với cậu sau khi cô bé này mua xong."

Ông chủ lấy ra một bộ điện thoại di động bluetooth và giới thiệu với Thẩm Chỉ: "Chú bán chiếc tai nghe này với giá ít nhất 200 tệ. Cháu thật có mắt nhìn. Thêm một chiếc tai nghe và điện thoại di động, khoảng 850 tệ thì sao?" "

Hạ Bắc An chủ động tiến đến chỗ Thẩm Chỉ và hỏi cô: "Cậu mua điện thoại di động hả?" Trong một ngày lạnh giá như thế này, áo khoác của cậu vẫn chưa kéo khóa. Mấy ngày nay cậu đã thay một vài đôi giày, nhưng hôm nay anh cậu vẫn đang mang đôi màu trắng mà Thẩm Chỉ đã giẫm lên.

Thẩm Chỉ ừ một tiếng, nghĩ rằng Hạ Bắc An cũng ở đây để mua điện thoại di động.

Hạ Bắc An cầm điện thoại lật tới lật lui rồi nói với ông chủ: "Chú muốn bán cho cậu ấy giá 800 tệ để lấy thứ này? Máy mới tinh loại này không đắt mấy, lại bị thay cả màn hình bên ngoài." Cậu nhìn vào màn hình một lần nữa, "Ông chú mới thay màn hình hết mười tệ đó đúng không? "

Ông chủ và Hạ Bắc An đã buôn bán vài lần trước đó, hai bên vẫn hòa hợp, chuyện đột nhiên vạch áo khiến ông có chút bất ngờ không kịp đề phòng.

"Cô gái, đừng nghe những lời vô nghĩa của cậu ta, tôi mở cửa hàng bao nhiêu năm, cậu này mới dùng điện thoại di động bao nhiêu năm chứ." Ông chủ trừng mắt nhìn Hạ Bắc An một cái, nói với Thẩm Chỉ, "Cháu có thể tìm chỗ khác, nếu có thể đáp ứng các chức năng cháu muốn thì hàng cũ không dưới một nghìn. "

"Cảm ơn, cháu sẽ tìm chỗ khác xem thử."

Ông chủ thẹn quá hóa giận: "Chỉ có bảy tám trăm tệ, lại phải là màn hình màu lớn, và thời gian chờ lâu, có camera mặt trước, một bút cảm ứng, và cũng muốn máy có thương hiệu phải không. Cái này không phải nằm mơ sao! "

Thẩm Chỉ nhìn ông chủ không khỏi mỉm cười: "Chú quản ngày quản chuyện dưới đất còn quản ước mơ của người khác nữa?" Nói xong, cô nói lời cảm ơn với Hạ Bắc An rồi rời khỏi cửa hàng đồ cũ.

Ông chủ phàn nàn với Hạ Bắc An: "Nếu không phải do cậu quậy phá thì tôi đã bán được cmn rồi. Cô gái đó có phải là bạn cùng lớp của cậu không? Cô ấy là một học sinh nghèo, không biết gì về máy móc và không có tiền, muốn cái này muốn cái kia, có mà dùng cũng không tệ rồi. "

"Sao chú nói nhảm nhiều vậy?"

"Lần này lại đến bán cái gì đó?"

"Đi ngang qua thôi."

Cuối cùng ông chủ chọn cách im lặng, ông ta ghét nhất loại tiểu lưu manh vị thành niên này, nếu giết người cũng sẽ không bị kết án tử hình.

Hạ Bắc An đi xe đạp ra ngoài đuổi kịp Thẩm Chỉ, chống tay lên ghi đông vừa đứng bên cạnh Thẩm Chỉ vừa nhai kẹo cao su, nói với cô: "Mua điện thoại di động cho cậu hả?"

Thẩm Chỉ không có phủ nhận: "Vừa rồi cậu cũng đi mua điện thoại hả?"

"Tôi định bán điện thoại cũ của tôi."

"Cậu muốn bán bao nhiêu?"

"Bảy tám trăm đi."

Thẩm Chỉ hơi động lòng, cô đã nhìn thấy chiếc điện thoại di động mà Hạ Bắc An nhờ cô giấu đi, bàn phím toàn màn hình lớn có nắp trượt bên hông, đáp ứng hoàn hảo yêu cầu của cô.

"Cậu bán rẻ quá." Mặc dù Thẩm Chỉ mặc dù không biết nhiều về điện thoại di động, nhưng cô cũng biết đó là mẫu điện thoại rất được ưa chuộng vào năm ngoái, năm nay bán lại, tuyệt đối sẽ không bán với giá thấp như vậy.

"Không thể nào, đồ điện tử là vậy, hàng cũ không bán được giá, hơn nữa tôi đang rất cần tiền. Nếu cậu muốn, tôi sẽ bán cho cậu bảy trăm, cũng giúp tôi tiết kiệm thời gian tôi đi nơi khác nữa. Cậu có muốn không?"

Ban đầu, Hạ Bắc An hẹn một người mua, nhưng để đáp ứng yêu cầu của khách hàng, cậu đã dán lại màn hình và tải về một loạt trò chơi 3D, nhưng kết quả bị cho leo cây. Trước khi đến cửa hàng đồ cũ, cậu cũng mang theo một bộ sách hướng dẫn sử dụng và bộ sạc, tất cả đều được giao cho Thẩm Chỉ ở cửa hàng đồ uống.

Hạ Bắc An đến cửa hàng, cậu hơi xấu hổ, không gọi món gì mà chỉ gọi cho Thẩm Chỉ một ly trà chanh nóng.

Cậu lấy chiếc hộp trong balo của mình ra, cầm lấy điện thoại di động, trước khi Thẩm Chỉ kịp chú ý thì cậu đã chụp nhanh một bức ảnh cận mặt cô.

Trong ảnh, chiếc áo khoác dạ khuy sừng của Thẩm Chỉ được gài đến cúc trên cùng, khuôn mặt có đôi mắt càng to hơn.

Hạ Bắc An nhìn lướt qua bức ảnh và hỏi cô, "Tại sao cậu lại có ba mí? Mắt bên phải hình như tới bốn mí luôn."

Nếu Thẩm Chỉ ngủ không ngon, số lượng mí mắt sẽ tăng lên.

Hạ Bắc An chụp một bức ảnh khác về mí mắt của Thẩm Chỉ, Thẩm Chỉ vẫn ngồi đó với vẻ mặt vô hồn, Hạ Bắc An đưa cho cô xem bức ảnh cậu vừa chụp: "Cậu có hài lòng với độ pixel này không?"

"Rất được."

Hạ Bắc An chụp một bức ảnh khác của mình, và tiếp tục đưa cho Thẩm Chỉ xem: "Nhìn thêm hiệu ứng của camera trước nè."

Hạ Bắc An trong ảnh giống như đang soi gương vui vẻ, thậm chí còn xấu hơn bản thân cậu một chút, Thẩm Chỉ không biết cậu đã chụp như thế nào được vậy, không nhịn nổi bật cười.

Hạ Bắc An vội vàng chộp lấy điện thoại chụp cho Thẩm Chỉ một tấm hình: "Sau bao nhiêu ngày, cuối cùng tôi cũng thấy cậu cười. Đừng nói gì hết, cậu cười rất đẹp."

Thẩm Chỉ ngay lập tức khôi phục lại khuôn mặt vô cảm trước đây của cô.

Mỗi hình nền trên điện thoại di động đều là trò chơi, Thẩm Chỉ liên tiếp vuốt qua mấy trang: "Cậu đã chơi hết mấy cái này hả?"

"Nếu cậu không muốn chơi, chỉ cần xóa là được."

Thẩm Chỉ lấy ví trong cặp ra và đưa cho Hạ Bắc An 710 tệ. Hạ Bắc An bỏ vào túi mình 700 tệ và đưa lại 10 tệ cho Thẩm Chỉ.

Cậu với Thẩm Chỉ: "Mười tệ này là tiền hoa hồng cho cậu, còn bảo hành một tháng. Cậu có thể đến gặp tôi bất cứ lúc nào."

"Cảm ơn."

Hạ Bắc An xách cặp đi ra khỏi cửa hàng đồ uống, Thẩm Chỉ cầm tách trà nhìn Hạ Bắc An nhẹ nhàng lên xe, cậu đặt tay lên tay lái, rất nhanh liền biết mất khỏi tầm mắt cô.

Thẩm Chỉ mua thẻ tại cửa hàng điện thoại rồi nạp tiền, sau đó chạy xe đạp đến bến xe buýt Án Thành. Có một chuyến xe buýt đến thôn Tháp Kiều lúc 2 giờ 30, đến nơi sau một giờ, còn chuyến xe buýt trở lại lúc 6 giờ.

Kim Mỹ Hoa sống ở thôn Tháp Kiều, Thẩm Chỉ sống ở đây cùng Kim Mỹ Hoa gần mười bốn năm.

Trên xe buýt đang chiếu một bộ phim zombie Hồng Kông thập niên chín mươi với tông u tối vàng.

Người đàn ông bên cạnh Thẩm Chỉ đang cầm MP4 để xem phim bắn súng, âm thanh được phát ra, có thể nghe thấy tiếng súng từ trước, sau, trái và phải. Thẩm Chỉ cúi đầu làm đề mô phỏng vật lý.

Cô không muốn đến một trường đại học cụ thể nào. Lý do cô muốn đứng nhất trong kỳ thi một phần rất lớn là vì tiền. Chỉ khi giành được vị trí thủ khoa ở Án Thành, cô mới có thể nhận được 30.000 nhân dân tệ. Cô quá cần tiền. Thẩm Chỉ tin rằng chỉ cần cô ấy đưa tiền cho Kim Mỹ Hoa, chứng minh cô sẽ sớm có khả năng phụng dưỡng cho Kim Mỹ Hoa, thì bà sẽ không cùng ông Chu bầu bạn sống qua ngày nữa. Dù sao thì bọn họ chỉ là dọn tới ở cùng nhau, ngay cả giấy chứng nhận cũng không lấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play