Vào ban đêm, một vài ngôi sao treo mình trên bầu trời, tất cả đều yên tĩnh, ánh trăng mông lung.
Có lẽ ban ngày Diêu Giai Quân nói quá nhiều lời tốt đẹp về Diêu Chi Khiên, cho nên Phó Nguyệt Linh lại gặp ác mộng.
Trong mộng lại lặp đi lặp lại cảnh tượng nàng bị ngăn ở ngoài cửa lớn Diêu phủ, tuyết lớn đầy trời giống như dao cắt rách hai má, mảnh tuyết rơi đầy tóc của nàng, cuồng phong nổi giận chui vào trong tai, làm cho đầu ong ong cả lên.
Bên tai vang vọng giọng nói lạnh lùng của Diêu Chi Khiên: “Chớ tới tìm ta nữa, ngươi và ta đã giải trừ hôn ước, nên tránh hiềm nghi mới đúng. Nếu Lục tướng quân biết được ngươi lại đến nhà ta dây dưa với ta, chỉ sợ sẽ không cao hứng.”
Dứt lời liền không hề lưu luyến xoay người rời đi.
Người nọ không còn bộ dáng ôn nhuận khiêm tốn của quân tử ngày xưa, chỉ mang thần sắc nhàn nhạt nhìn nàng, ngữ khí không hề gợn sóng, tuyệt tình đến mức khiến người ta lạnh lòng.
Khoảnh khắc đó nàng như đối diện với một người hoàn toàn xa lạ, mấy năm qua mỗi một hình ảnh ấm áp hiện lên trước mắt, ngươi đã từng, mặt mày đều là ôn nhu, nàng cũng bởi vậy mà động tâm. Quan hệ hai nhà từ trước đến nay thân cận, không biết vì sao trong một đêm lại biến thành địch nhân.
Mấy ngày trước, nàng vừa mới xảy ra chuyện xấu kia, ngày hôm sau Diêu phủ liền hủy hôn. Về sau không đến nửa tháng, phụ thân cách chức vào ngục, nàng hoảng sợ bất an, thật sự không còn cách nào, chỉ đành mặt dày đến cầu hắn, lại không nghĩ tới ngay cả cửa lớn Diêu gia cũng không cho vào, ở trong tuyết này khô héo chờ hai canh giờ. Rốt cuộc đợi đến khi Diêu Chi Khiên trở về, hắn lại lạnh lùng như vậy.
Hắn ta đối với nàng không có sắc mặt tốt, nàng có thể lý giải, chỉ hy vọng Diêu gia có thể nhìn vào giao tình ngày xưa giúp đỡ một hai điều, nàng bi thiết cầu xin, nhưng không thể đổi được một tiếng đáp lại.
Lúc đó nàng tuyệt đối không thể tưởng tượng được chủ mưu phía sau màn này chính là Diêu gia mà nàng từng cho rằng mình thẹn với họ.
Ủy khuất, không cam lòng chậm rãi biến thành oán hận ngập trời, lòng nàng đau đến cơ hồ không thở nổi, cảm giác hít thở không thông kia như bao phủ nàng.
Không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi cả người nàng lạnh đến mất tri giác.
Một cái ôm ấm áp hữu lực bao bọc nàng, Lục Tu Lương dùng đại bào quấn lấy nàng, gắt gao ôm vào trong ngực. Nàng không thể chịu đựng được nữa, nắm lấy cổ áo hắn mà khóc rống lên.
Trong lúc hoảng hốt, dường như có một nụ hôn in trên trán nàng, nàng nghe thấy giọng khàn khàn của hắn nói: “Đừng sợ, sau này ta bảo vệ nàng.”
Cô nương trên giường chậm rãi tỉnh lại, tóc rối bời dính trên má, sắc mặt tái nhợt, môi dưới bị cắn chặt, giấc mộng vừa rồi còn làm cho lòng nàng sợ hãi. Nàng dồn dập hô hấp, ngực kịch liệt nhảy lên, chăn dưới thân bị hai tay nàng nắm chặt thành một đoàn, mồ hôi lạnh thấm ướt chăn, giường ẩm ướt đến rối tinh rối mù.
Nguyệt Linh giơ tay lau lau trán đầy mồ hôi lạnh rồi đặt tay lên ngực, chậm rãi phả ra một ngụm uất khí.
Chậm lại hồi lâu, nàng khoác áo lên người, đứng dậy đi tới trước bàn, nương theo ánh nến lờ mờ, nhắm mắt lại nhớ lại, nàng chậm rãi hoạ một hình bóng một người lên giấy.
Mày kiếm mắt lạnh, mắt đen như sơn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như đao khắc.
Người ngoài nói hắn lạnh lùng, lãnh huyết, làm cho người ta sợ hãi, nhưng nàng chưa từng thấy qua hắn như vậy. Khi hai người ở bên nhau, Lục Tu Lương luôn cười yếu ớt, khi chuyên chú nhìn nàng, trong mắt như có ánh sáng.
“Phu quân …” Nàng nhẹ giọng lẩm bẩm với người trong tranh: “A Linh chờ người đã lâu, mau trở về đi.”
…
Ngày hôm sau, người Diêu phủ tới cửa cầu hôn, phu nhân Thẩm thị và phụ thân của nàng là Phó Sùng cùng phu phụ Diêu gia đóng cửa ở tiền sảnh nói chuyện hồi lâu.
Đợi sau khi khách rời đi, thần sắc Phó Sùng hỗn tạp, than thở nói: “Nữ nhi đã từng tiết lộ với nàng, người nữ nhi yêu thích là ai không?”
Thẩm thị lắc đầu, tiến lên cầm tay trượng phu, cười nhạt an ủi hắn: “Nữ nhi có chủ ý của mình là tốt, chúng ta dưỡng nữ nhi thành như vậy, chính là không muốn ngày sau xuất giá bị người ngoài làm khó dễ mà không biết ứng đối như thế nào. Thiếp chỉ là tò mò, đứa nhỏ ưu tú như Chi Khiên cũng không lọt vào mắt nữ nhi, rốt cuộc là người tài tuấn trẻ tuổi nào sẽ được nha đầu này ưu ái.”
Phó Sùng mặt mày trầm mặc không nói, hôn sự Diêu gia này hắn vốn cũng không đáp ứng.
Ngày hôm trước nhi tử vừa tới nói chuyện với hắn một phen, hắn và Diêu Chấn tuy cùng là quan tướng trên triều, nhưng nếu mỗi người đều có đối tượng ủng hộ thì bất đồng mưu đồ, cho nên Linh Nhi hắn sẽ không đẩy nữ nhi vào trong hố lửa. Chỉ là một số chuyện khác mà nhi tử lớn nhắc tới, xác thực làm cho hắn đặc biệt phiền muộn.
“Phu nhân, Tứ cô nương đang chờ ở ngoài cửa.”
Ý cười trong mắt Thẩm thị càng nồng đậm, “Nha đầu này ngồi không yên.”
Nàng liếc mắt nhìn trượng phu mặt mày ủ rũ, đưa tay vuốt ve trước trán hắn, cất lời nói: “Người đến rồi, có việc trực tiếp hỏi nữ nhi của chàng, bày ra bộ dáng sầu khổ này làm cái gì.”
Ngoài phòng, Liễu ma ma muốn đón người đi vào, Nguyệt Linh cởi áo choàng đưa cho A Niệm, khóe miệng mang theo cười nhạt nói: “Ngươi ở lại đây đi, ta tự đi vào.”
A Niệm giật mình, cánh môi nửa mở: “Cô nương…”
Nguyệt Linh không nhìn nàng ấy nữa, xách góc váy bước vào cửa.
“Cha, nương.”
Bàn tay nhỏ nhắn như bạch ngọc mở màn lên, Nguyệt Linh đi tới trước mặt phụ mẫu. Thẩm thị cười cười nhìn nữ nhi dung mạo xuất sắc, cử chỉ đoan trang, trong lòng tràn đầy tự hào.
“Linh Nhi có việc gì không?”
Thẩm thị biết rõ còn hỏi.
Nguyệt Linh làm bộ không nhìn ra mẫu thân trêu chọc, hào phóng gật gật đầu.
Nàng xác thực là có chuyện muốn hỏi, bất quá không phải chuyện của Diêu gia, nàng biết được cha mẹ nhất định sẽ từ chối hôn sự, nàng phiền não là một chuyện khác.
Từ ngày trọng sinh trở về, nàng thường xuyên nhớ tới những gì Lục Tu Lương từng nói, hắn nói khi nàng năm tuổi đã thích nàng, chuyện lúc năm tuổi nàng đã sớm không nhớ rõ, cũng càng không nhớ đã gặp hắn ở đâu.
Nàng chỉ biết Lục Tu Lương là thứ tử của tiền nhiệm Hình bộ thị lang Lục Hồng Xương, mấy năm trước cả nhà Lục phủ bị đồ sát, trên dưới Lục phủ chỉ có Lục Tu Lương sống sót. Về phần vì sao hắn có thể tránh thoát một kiếp, nàng không hỏi qua. Ban đầu nàng không quan tâm, sau đó có ý hỏi hắn nhưng nàng luôn lo lắng loại vấn đề này sẽ làm cho hắn buồn, vì vậy hôm nay nàng muốn hỏi cha mình.
“Cha, người có nhớ mấy năm trước, chuyện Hình bộ thị lang Lục đại nhân bị diệt cả nhà không?”
Phu phụ đều trợn mắt cứng lưỡi, mắt phượng của Thẩm thị trợn tròn, lắp bắp hỏi: “Cái gì? Con đang nói ai?”
“Trấn quốc đại tướng quân, Lục tướng quân, Lục Tu Lương.”
Thần sắc Phó Nguyệt Linh nghiêm túc, lại lặp đi lặp lại một lần nữa: “Lòng con ưng huynh ấy.”
Sợ cha mẹ cho rằng nàng đang đùa giỡn nên nhấn mạnh: “Huynh ấy là người mà con yêu thích.”
Phó Sùng trầm mặc hồi lâu, nửa ngày không thể lấy lại tinh thần.
“Linh Nhi… Con chưa bao giờ…Đã bao giờ gặp hắn? Như thế nào…”
Thẩm thị lộ ra vẻ mặt không thể tin, tuy bà là phụ nhân khuê phòng, nhưng cũng từng nghe qua danh vị đại tướng quân này.
Biệt danh Lãnh Diện Diêm La, ở trên chiến trường chiến đấu bất khả chiến bại, chỉ nói ra tên sẽ làm cho địch nhân ngửi thấy mùi quỷ của tướng lĩnh.
Nữ nhi không nên biết người như vậy đúng… Phó Nguyệt Linh nhìn ánh mắt hồ nghi của Thẩm thị, liền biết nghi hoặc của bà, thành khẩn thẳng thắn nói: “Nữ nhi chỉ nghe được sự tích của tướng quân, liền sinh lòng ái mộ, anh hùng như vậy nên được vạn người kính ngưỡng.”
Không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt Nguyệt Linh dần dần nhu hòa, ngay cả ngữ điệu cũng trở nên mềm mại, “Hắn liều mạng bảo vệ gia đình, không nên bị thế nhân hiểu lầm.”
Thẩm thị nhất thời nghẹn lời, nhưng nhìn bộ dáng ôn nhu của nữ nhi, trong lòng tựa như sóng biển quay cuồng không yên tĩnh.
Phó Sùng thở dài, sờ sờ đầu nữ nhi, cảm khái nói: “Đứa nhỏ kia cũng là người mệnh khổ.”