Hoàng hôn treo trên bầu trời, ánh sáng chiếu rọi, mặt đất như được bao phủ bởi ánh sáng vàng rực.

Trên đường phố, xe ngựa vội vã, người đi lại tấp nập, tiếng rao bán không dứt bên tai.

Nơi này chính là nơi phồn hoa nhất trong kinh, tửu lâu trước mặt có lan can điêu khắc, kim bích huy hoàng.

Sắc trời dần tối, một đoàn quan viên mặc cẩm y quan phục từ Thần Tinh tửu lâu đi ra.

“Ngu đại nhân, hôm nay đến đây thôi, chúng ta cũng nên về Đại Lý Tự, cáo từ.”

Người cầm đầu là Đại Lý Tự Khanh, Ngô đại nhân, hắn chắp tay với nam tử đối diện rồi hơi nghiêng đầu, khi nhìn thấy phía sau Ngu Tống có một công tử trẻ tuổi đang không kiên nhẫn nhìn bọn họ.

Ngô đại nhân bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài.

Nếu biết hôm nay vị tiểu tổ tông này ở đây, bọn họ sẽ không tới, đỡ phải chạy một chuyến này.

Nơi này là địa bàn của người ta thì không nói, chỉ riêng thân phận của hắn cũng không phải người bình thường đắc tội được.

Gương mặt Ngu Tống lạnh lùng, mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn phía sau, người nọ mặc cẩm y màu xanh hoa quý, trên tay có một cọng cỏ đuôi chó đang lắc lư, hắn lộ ra nụ cười kiêu ngạo, đang khiêu khích nhìn ông ta.

Thật sự vẫn luôn ấu trĩ như mọi khi.

Ngu Tống không để ý tới hắn, sắc mặt ông ta càng trầm xuống, quay đầu đáp lễ với Ngô đại nhân, “Đại nhân đi thong thả.”

Đoàn người Đại Lý Tự còn chưa rời đi, Hoắc Minh Thần đột nhiên hướng về phía đầu đường lớn tiếng hô: “Lục huynh! Ngươi đến thật chậm! Làm cho ta chờ đợi lâu như vậy!”

Dứt lời, hắn cũng không để ý tới sắc mặt người chung quanh mà chạy đến giữa đường.

Từ xa, một nam tử đang chậm rãi đi tới, người nọ mặc y bào huyền sắc, bên hông có một thanh bảo kiếm, thân hình cao ngất tuấn lãng, cả người lại tản ra khí tức lạnh như băng, khí thế chung quanh đột nhiên lợi hại, không khí trong nháy mắt khẩn trương lên.

Mọi người thấy rõ mặt hắn thì sắc mặt khẽ biến.

Ngoại trừ Hoắc Minh Thần đang vui vẻ, còn có Ngu Tống từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt chắp tay sau lưng đứng ở đó.

Hôm nay ông ta có vận khí gì mà lại gặp được vị đại tướng quân khiến người ta nghe tin đã mất mật này.

Một quan viên Đại Lý Tự khẩn trương nhìn Lục Tu Lương, không kịp tránh mà rơi đúng vào tầm mắt của hắn, trong lòng lộp bộp một tiếng, rõ ràng hắn chưa từng làm chuyện gì khuất tất mà lại khẩn trương như thế. Cuống quít hoảng hốt nhìn về phía Ngô đại nhân, ánh mắt hướng về phía ông ta cầu cứu.

Hắn muốn về nhà.

Bọn họ đều là quan văn, chưa từng thấy qua sóng to gió lớn gì, càng chưa từng tiếp xúc qua những người xông ra chiến trường như thế này.

Không phải cố ý suy diễn nhưng thật sự là vị tướng quân này vô cùng bất đồng với võ tướng bình thường, ngay cả trên người Hoắc lão tướng quân năm đó cũng không có sự tàn nhẫn khiến người ta sợ hãi ấy.

Mỗi lần cách Lục tướng quân quá gần, hắn đều có loại xúc động muốn chạy trốn, đây đại khái là theo bản năng, con thỏ nào mà không sợ sói chứ.

Nghe nói vị tướng quân này không có gia tộc ủng hộ, dựa vào thiên tư cùng sự tàn nhẫn kia đã bị Hoắc lão tướng quân nhìn trúng rồi thu vào làm môn hạ, lão tướng quân dốc hết sức truyền thụ. Lục tướng quân tuổi trẻ có tài, binh pháp dùng đến kỳ lạ, thân thủ cũng sâu không lường được. Gần một thập kỷ trên chiến trường đánh đâu thắng đó, địch nghe tin đều mất mật. Chính vì có hắn mà Tây Nam mới có thể yên ổn.

Nhân vật như thế này, chỉ cần tới gần đã khiến người ta sợ hãi.

Ngô đại nhân ho nhẹ hai tiếng, hắn ghét bỏ nhìn cấp dưới của mình rồi lại quay đầu cười chào hỏi Lục Tu Lương.

Đối phương hơi gật đầu, thần sắc trên mặt vẫn không thay đổi.

Trong lòng Ngô đại nhân có chút cảm khái, Lục Tu Lương tuổi còn trẻ mà tay nắm trọng quyền, hiện giờ hắn hồi triều, tất sẽ tạo lên một đợt phong vân biến ảo, cuộc sống sau này sợ là sẽ không yên bình.

“Chúng ta cáo từ trước.”

Hắn chống lại đôi mắt sâu không thấy đáy của Lục Tu Lương, trong lòng cũng căng thẳng.

“Đại nhân, các người đi trước đi, ta còn có chút việc.”

Trong đám người trầm mặc hồi lâu, Phó Dật Lãng đột nhiên lên tiếng.

Ngô đại nhân kinh ngạc nhìn hắn, cuối cùng gật đầu đáp ứng.

“Huynh đệ, ngươi đến quá chậm, nói hôm nay sẽ đến sớm mà.”

Hoắc Minh Thần ngậm cỏ đuôi chó trong miệng, hắn hàm hồ oán giận.

Vẻ mặt Lục Tu Lương thản nhiên nhìn tên đó một cái, mấy ngày nay mỗi đêm Hoắc Minh Thần đều quấn lấy hắn lôi đi uống rượu, không say không về, nếu không phải sau khi hắn uống rượu có thể dò xét tình hình mấy năm nay của Nguyệt Linh thì Lục Tu Lương cũng sẽ không bị hắn quấy rầy ở đây.

Không để ý tới hắn mà trực tiếp đi tới trước mặt Phó Dật Lãng, chắp tay nói: “Phó công tử.”

Phó Dật Lãng gật đầu, trả lời: “Lục công tử.”

Hoắc Minh Thần trợn trắng mắt, nhỏ giọng nói thầm: “Thật sự là vội vàng làm tốt quan hệ với đại ca nhà vợ, gặp quỷ rồi.”

Hắn nghênh ngang đi vào trong tửu lâu, giơ tay lên nhắc nhở, “Các người muốn dùng cơm ở chỗ ta thì mau một chút, ta rất bận rộn.”

Lúc đi ngang qua Ngu Tống thì dừng bước, tươi cười trên mặt biến thành cười lạnh, hắn nhổ cỏ đuôi chó trong miệng ra, hai tay ôm bả vai, cằm giương lên, nheo mắt nhìn đối phương, hắn âm dương quái khí nói: “Ngu đại nhân vẫn nên về phủ đi, nơi làm ăn nhỏ này, không thể đáp ứng được mong muốn của ngài.”

Khóe miệng Hoắc Minh Thần nhếch lên nụ cười châm chọc, cứ như vậy vững vàng nhìn chằm chằm vào hắn. Thanh danh sủng thê của Ngu đại nhân ở bên ngoài kinh thành ai mà không biết. Năm đó vì cầu hôn Phó gia Nhị tiểu thư, vậy mà lại dám cầu xin trước mặt bệ hạ, Hắn muốn ý chỉ tứ hôn, muốn để Phó gia gả nữ nhi, có thể nói là hèn hạ đến cực điểm. Hiện giờ nhà có kiều thê trong lòng, cho dù Hoắc Minh Thần có chịu giữ người ở lại dùng cơm, người ta cũng không muốn nể mặt.

Ngu Tống không để địch ý của hắn ở trong lòng, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm, Hoắc Minh Thần không cam lòng yếu thế trừng mắt lại.

“Lần sau ta sẽ không tới, ta sẽ phái cấp dưới phối hợp với Đại Lý Tự điều tra vụ án lần này.”

Ngu Tống xoay người bình tĩnh nói với Phó Dật Lãng.

Phó Dật Lãng nhìn Nhị muội phu của hắn, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười.

Hoắc Minh Thần cũng không biết vì sao, hắn vẫn không đối phó với Ngu Tống. Thời gian lúc nhỏ còn có thể theo mấy muội muội của hắn cùng nhau gọi Ngu Tống là Tam thúc, không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đối với Ngu Tống không còn sắc mặt tốt. Chỉ cần hai người gặp nhau, tuyệt đối là tranh đấu. Ngu Tống thường ngày trầm mặc ít nói, hỉ nộ đều không hiện ra, gặp phải Hoắc Minh Thần khiêu khích cũng đều làm như không thấy mà chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn hắn hồ nháo.

Mấy ngày trước đã xảy ra một vụ án mạng, người chết khi còn sống thường xuyên ra vào tửu lâu, cho nên bọn họ đến đây dò xét manh mối, bất đắc dĩ vị tiểu tổ tông này tìm mọi cách gây khó dễ. Hôm nay xem như không thu hoạch được gì. Hết lần này tới lần khác Hoắc Minh Thần cũng không làm chuyện gì khác thường, chỉ là nhằm vào một mình Ngu Tống, mọi người ở Đại Lý Tự bọn họ cũng không tiện nói cái gì.

Tình huống trước mắt, hai người quả thật không thích hợp gặp mặt, vì sớm ngày kết án nên chỉ có thể dựa theo lời Ngu Tống nói.

Phó Dật Lãng vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói: “Ngươi trở về thay ta nói với Phó Nguyệt Nguyên nói một tiếng, cha mẹ nhớ A Cẩn, qua vài ngày các người về nhà thăm một chút.”

Ngu Tống nghe được tên ái thê cùng ái nữ của mình thì sắc mặt nhu hòa rất nhiều, hắn gật đầu đáp ứng. Nghiêng đầu về phía Lục Tu Lương hơi gật đầu rồi cất bước rời đi.

Lục Tu Lương trầm ngâm một lát, thong dong nói: “Phó công tử, nếu như không có việc gì nữa, chúng ta dùng cơm đi.”

Phó Dật Lãng kinh ngạc nhìn hắn, lại không biết Lục công tử này nhiệt tình hiếu khách như thế, thật sự làm cho hắn bất ngờ, nghĩ đến tin đồn bên ngoài này quả nhiên là không thể tin được, hắn cười nói: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”

Theo Lục Tu Lương đi vào tửu lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play