Lúc nói chuyện, ngón tay mảnh khảnh đặt trên nắp xe, gõ nhẹ vài cái.

Người này không ai khác chính là Nam Nhiễm.

Vốn cô định vào thành phố, tìm một cửa hàng châu báu, mua một viên dạ minh châu có kích thước lớn gần bằng đầu người. Định là tối nay mang về đặt trong phòng.

Kết quả đi một hồi, đường lại bị một đám người chặn lại.

Chu Tước rất nhanh đã xuống xe, đi đến cạnh Nam Nhiễm, duỗi tay, lấy điếu thuốc trên miệng cô xuống, hai ngón tay vân vê, diệt tàn thuốc.

Nam Nhiễm cũng không có ý kiến gì, hai con ngươi đen như mực nhìn đám người cầm súng trước xe kia bỗng nhiên đổi hướng chỉa súng về phía mình.

Cô nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một hướng xác định.

Cô bước ngang qua Chu Tước, đi thẳng về phía đám người kia.

Đến khi tới gần, cả hai bên mới thấy rõ mặt nhau.


Cửu Âm nhìn thiếu niên này đột nhiên xuất hiện, âm thầm đưa mắt đánh giá cả người Nam Nhiễm từ trên xuống dưới một lượt, bộ dáng trông cũng không tệ, đáng tiếc còn quá non.

Cô ta vẫn thích loại hình như Thân Đồ Mạc hơn.

Cửu Âm cười cười mở miệng: "Có chuyện gì?"

Nam Nhiễm giơ tay lên, trực tiếp đẩy người trước mặt ra đi thẳng vào vòng vây.

Chu Tước đứng ở phía xa, nhìn một màn này, cảm thấy có hơi bất đắc dĩ.

Thực lực của lão đại thế nào, cô là người rõ ràng nhất, mấy năm nay bọn cô chiếm lĩnh mấy đỉnh núi, thay vì nói là dựa vào các anh em khác chi bằng nói thẳng là nhờ thực lực biếи ŧɦái kia của Nam Nhiễm đã chấn áp toàn phương, khiến đối thủ phải quy phục.

Nhưng có phải lão đại kiêu ngạo quá rồi không?

Vừa nhìn đã biết đám người kia thuộc thế lực của các thế gia quân phiệt, cô có cảm giác lão đại lại sắp xen vào chuyện của người khác rồi.


Chu Tước giơ tay, bắn đạn tín hiệu ra.

Thời điểm hai bên xảy ra giằng co, từ khía cạnh nào đó mà nói nhân số cũng là một hình thức chiến tranh tâm lý.

Vì thế vẫn nên kêu thêm người tới đây.

Đợi đến khi chuẩn bị ổn thỏa, Chu Tước mới đi qua nơi đám người kia đang tụ tập.

Nam Nhiễm đứng trước mặt Thân Đồ Mạc, đánh giá cả người anh từ trên xuống dưới một lượt.

Ánh mắt của Cửu Âm hơi chuyển, hai tay ôm ngực, bình thản nhìn thiếu niên đang cả gan làm loạn trong vòng vây của bọn họ.

Tới cứu người?

Mới nghĩ tới đây, bỗng nhiên cô ta nhìn thấy thiếu niên kia giơ tay mình lên.

"Tay của tôi bị anh bẻ gãy, đây là anh thiếu tôi."

Cửu Âm có hơi bất ngờ, sau đó cười cười nói: "Thì ra cậu cũng là kẻ thù của Thân Đồ Mạc, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn." Lúc nói chuyện, ánh mắt của Cửu Âm hơi liếc về phía Chu Tước đang đi tới.


Có thể đoán được, thân phận của hai người này không hề tầm thường.

Muốn nắm giữ thành phố Xương Lâm, còn cần phải tốn một ít thời gian nữa, quen thêm hai người cũng không tệ.

Sự xuất hiện của Nam Nhiễm đã thành công thu hút sự chú ý của Thân Đồ Mạc.

Tầm mắt lạnh nhạt dừng trên khuôn mặt cô, cảm giác quen thuộc lần nữa trào dâng trong lòng anh.

Thật kỳ lạ!

Anh không những không bài xích đối phương mà còn cảm thấy hình như đã quen đối phương rất lâu.

Thậm chí lần trước đối phương đột nhiên cường hôn anh, anh cũng không cảm thấy phẫn nộ, thậm chí còn cảm thấy việc này bản thân cũng có thể làm được.

Từ ngày đó trở đi, anh vẫn luôn mơ thấy cảnh tượng bản thân bị đối phương hôn. Dù chuyện này đã xảy ra khá lâu nhưng nó vẫn như cũ hiện rõ trong đầu anh.
Nam Nhiễm thấy anh giống hệt đầu gỗ, không chịu nói lời nào, miệng chép chép vài cái.

Được rồi, khiêng về rồi tính, dù sao cô cũng thiếu áp trại dạ minh châu.

Nghĩ như vậy, cô lập tức duỗi tay giữ chặt lấy cánh tay anh, kéo anh rời đi.

Cửu Âm nhìn tư thế này của Nam Nhiễm, bật cười: "Muốn đưa người đi? Chuyện này tuyệt đối không được, đêm nay anh ta là của tôi."

Nam Nhiễm nghe lời này, mí mắt giật giật: "Cô?"

...

Suy nghĩ của Nam Nhiễm: Cái gì là của cô? Hắn là áp trại dạ minh châu của tôi.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play