Paparazzi vừa phát sóng trực tiếp vừa một bên âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.

"Cái này cũng quá lợi hại đi!"

Cậu ta vừa mới dứt lời, xe cảnh sát cũng tới.

Tiếng còi xe cảnh sát vang vọng cả một khu vực.

Paparazzi mở miệng: "Được rồi mọi người, cảnh sát cũng đã tới, tôi tin tưởng các chú cảnh sát sẽ cho chúng ta công đạo."

Cư dân mạng hiếm khi không bài xích thân phận paparazzi của cậu ta.

[Còn may là cậu báo cảnh sát đúng lúc.]

[Từ trước đến nay tôi đều không có ấn tượng tốt với paparazzi nhưng hiện tại may mà cậu chụp được cảnh này.]

[Đúng, đúng, tôi cũng thế.]

[Nhưng... mọi người cảm thấy mấy cái này còn có ích sao? Bởi vì một mình chủ bá đã chấp hết đám người kia rồi.]

[Ha ha ha, ôi, đột nhiên tui lại cảm thấy vị chủ bá này thật lợi hại.]

[Đúng đúng, tui cũng có loại cảm giác này, tự nhiên thấy cô ấy thật soái.]


[Anti chuyển fan.]

[Lộ chuyển phấn.]

[Tui đã xem livestream của cô ấy, thật ra chủ bá này trông cũng rất đáng yêu, quan trọng nhất là cô ấy ăn rất ngon miệng, mỗi lần nhìn cô ấy ăn cơm tui đều không nhịn được nuốt nước miếng.]

[Đúng vậy, tui cũng có cảm giác rất thèm ăn.]

Bởi vì sự kiện bất ngờ này Nam Nhiễm bỗng nhiên thu được một lượng fans lớn.

Khi mọi người trên mạng đang nói chuyện phiếm thì bỗng nhiên trong kho hàng truyền đến tiếng nổ súng.

Mọi người sợ ngây người.

[Sao lại thế này? Có người dùng súng phi pháp?]

[Má ơi! Cái này cũng quá kiêu ngạo đi! Này là tội trọng đó!]

[Phát súng đó hình như không có bắn trượt mà đã bắn trúng người.]

[Sao thế được?]

Chỉ thấy, Hoắc Ngôn vốn dĩ đang bước ra ngoài tự nhiên dừng lại. Bởi vì người đang nắm tay anh, Nam Nhiễm, bỗng nhiên thả tay anh ra.


Anh chỉ cảm thấy có ai đó dựa vào lưng mình.

[Tách!]

[Tách!]

Máu tươi nhỏ giọt xuống đất, vừa quay đầu lại, đập ngay vào mắt Hoắc Ngôn là hình ảnh Nam Nhiễm đang che bả vai, cả tay đều là máu.

Đạn bắn vào bả vai của cô, ghim sâu vào xương.

Cảnh sát ở bên ngoài ùa vào bảo vệ cả Nam Nhiễm và Hoắc Ngôn.

Trương Vũ Huyên không biết từ chỗ nào xông ra, tay cầm chặt súng, cả người run lẩy bẩy.

Nam Nhiễm trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt cau có của Hoắc Ngôn.

Anh không nói lời nào chỉ nhanh chóng bế Nam Nhiễm lên chạy thẳng ra ngoài.

Nam Nhiễm bắt đầu suy nghĩ, tại sao cô lại muốn chắn đạn cho hắn?

Nghiêm khắc mà nói thì đây cũng không phải lần đầu tiên.

Trước đó ở vị diện tu chân, cô còn lấy tay đỡ đạn cho hắn, sau đó bị viên đạn kia bắn xuyên qua cả lòng bàn tay.

Hiện tại, cô cũng như thế.


Đây giống như là một bản năng, thân thể nhanh hơn cả suy nghĩ.

Hắn chỉ là một viên dạ minh châu, nếu so ra thì hắn cũng không khác mấy viên dạ minh châu ở trong tầng hầm của cô là mấy, chỉ là hắn có hô hấp, còn biết làm lạnh.

Nhưng cô tuyệt đối sẽ không vì mấy viên dạ minh châu ở tầng hầm mà tùy tiện đỡ đạn cho nó.

Cho nên, vì cái gì?

Cơn đau từ bả vai truyền đến nhưng cô lại không để ý chỉ chăm chú nhìn Hoắc Ngôn.

Vẻ mặt Hoắc Ngôn lạnh lùng, khó coi, anh nhanh chóng chạy đến xe của mình, đặt Nam Nhiễm vào ghế phụ rồi nhanh chóng lái xe ra khỏi nhà kho.

Trước khi Nam Nhiễm hôn mê do mất máu quá nhiều, đã nghe hệ thống thông báo.

[chúc mừng ký chủ đã hoàn thành việc tốt thứ hai. Vì trước đó cô đã tích lũy đủ 21 viên dạ minh châu, việc cô làm ngày hôm nay cũng đã làm hệ thống cảm động, khoảng cách trở thành người tốt đủ tiêu chuẩn của ký chủ ngày càng gần nên hệ thống sẽ thưởng cho cô 25 viên dạ minh châu, tất cả đều sẽ được đưa vào tài khoản tiết kiệm của cô. Cô có thể lấy nó ra bất cứ lúc nào.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play