Ngay một giây sau, Nam Nhiễm đột nhiên thở dài một tiếng, thấp giọng nói: "Đáng tiếc!"

Những người khác đương nhiên không nghe được lời này, chỉ có một mình Chúc Băng ở gần Nam Nhiễm mới nghe được.

Chúc Băng cúi đầu nhìn thoáng qua gương mặt Nam Nhiễm, im lặng, một chữ cũng không nói, chỉ giơ tay đỡ cô đi đến cạnh xe jeep.

Mới tới gần xe jeep, Chúc Băng và Nam Nhiễm đa bị hai người đàn ông lạ mặt chặn đường.

Hai người kia chính là người đi chung xe với Hoắc Tư.

Hai người đều mặc một bộ âu phục màu be, lớn lên rất giống nhau, hiển nhiên là song bào thai.

Chúc Băng biết hai người kia là ai.

Họ là cấp dưới đắc lực nhất của Hoắc Tư, Đường Minh và Đường Thanh.

Sắc mặt cả hai đều rất lạnh lùng, cả người đều toát ra hơi thở tàn nhẫn, giảo hoạt, giống như chỉ cần Hoắc Tư hạ lệnh một tiếng, hai người bọn họ có thể vì hắn chống lại thiên quân vạn mã.


Lúc này, sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc của Hoắc Tư.

"Có thể kết bạn đi chung với hai vị là vinh hạnh của tôi."

Hắn vừa nói xong, Đường Minh và Đường Thanh đang đứng chắn trước xe lập tức tránh sang một bên.

Chiếc xe jeep này có thể chở được bảy người.

Thêm hai người Nam Nhiễm nữa cũng mới chỉ có năm người nên không gian trong xe vẫn rất rộng.

Đợi đến khi yên vị trên xe, trong xe chỉ còn lại hai người Nam Nhiễm và Chúc Băng.

Yên lặng một lát, Chúc Băng lãnh đạm mở miệng: "Tại sao một vừa hai phải cũng muốn ngồi chiếc xe này?"

Nam Nhiễm dựa vào vai của Chúc Băng, mơ màng như sắp ngủ: "Ngồi thoải mái."

Sau khi cô không chút để ý nói ra những lời này, Chúc Băng cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, phảng phất như đã tin.

Bên ngoài xe, Hoắc Tư đang nói chuyện với đám người trên xe buýt kia.


Không biết bọn họ nói chuyện thế nào, chỉ biết cuối cùng cả hai đều quyết định sẽ cùng lên đường đi căn cứ trước, như vậy cũng coi như có thể chiếu cố lẫn nhau.

Hỏa Tình cắn chặt răng, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía chiếc xe jeep đang đậu, hai tay nắm chặt thành quyền.

Thật không biết người mù kia lấy tự tin ở đâu ra mà dám vênh mặt lên như vậy?

Bất quá cũng chỉ dựa vào dị năng giả hệ lôi bên cạnh cô ta mà thôi.

Dám làm cô ta mất mặt tận hai lần, cứ chờ đó!

Cô gái mặc váy trắng đi tới cạnh người Hỏa Tình.

Duỗi tay, nắm lấy tay Hỏa Tình, lo lắng khuyên: "Hỏa Tình, chúng ta đừng tức giận với bọn họ nữa."

Giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe giống như một dòng suối nhỏ, len lách chảy vào lòng người, làm đối phương cảm thấy thư thái.

Hỏa Tình quay đầu lại, nhìn cô gái mặc váy trắng kia.


Nói đến cũng lạ, cô gái kia đeo một chiếc mặt nạ che đi một nửa khuôn mặt của cô ta.

Lúc nói chuyện, hai mắt cô ta như phát sáng, cử chỉ nhẹ nhàng, nhu thuận đến mức có thể khiến người ta chỉ muốn bảo hộ cô ta.

Chỉ thấy, Hỏa Tình thở dài, vỗ nhẹ vài cái lên vai cô gái kia.

"Tiểu Nhiễm, cậu nghĩ tớ muốn tức giận với các cô ấy sao? Người ta đã đánh tới trên đầu chúng ta, sao chúng ta tiếp tục nhịn?"

Cô gái mặc váy trắng hơi do dự: "Nhưng tớ thấy tình hình của hai người bọn họ cũng không tốt lắm, cái người đeo khăn che mắt kia, trên mặt còn có một vết sẹo rất sâu. Một khi đã bị hủy dung thì sau này cho dù có thể sống sót ở mạt thế, cũng rất khó sinh hoạt giống người thường."

Hỏa Tình tức đến mức trợn trắng mắt: "Nam Tiểu Nhiễm, cậu quá lương thiện. Có phải người nào lớn lên xinh đẹp, có tâm địa thiện lương đều giống như cậu, luôn cảm thấy tất cả mọi người trên thế giới đều giống mình đúng không? Cậu không thấy thái độ của người mù kia sao? Cậu vẫn cho rằng cô ta là người tốt?"
Cô gái tên Nam Tiểu Nhiễm kia có chút rối rắm: "Tớ..."

Hỏa Tình giúp cô ta sửa lại mặt nạ bảo hộ ở trên mặt: "Được rồi, được rồi, có nói thế nào thì cậu cũng không hiểu."

"Nhưng...." Hỏa Tình do dự một chút, hai mắt dán chặt vào gương mặt của Nam Tiểu Nhiễm.

Tuy hiện tại cô ta đang đeo mặt nạ nhưng Hỏa Tình đã từng nhìn thấy dung mạo của Nam Tiểu Nhiễm.

"Sao tớ cứ cảm thấy người mù kia lớn lên rất giống cậu nhỉ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play