Cô nói xong câu đó liền buông tay anh ra, cầm một cái chân gà lên, bắt đầu cắm cúi gặm.

Cái ghế này của Nam Nhiễm chỉ đủ cho một người ngồi, khó khăn lắm mới có thể chịu đựng cân nặng của cả hai.

Cuối cùng, buổi phát sóng trực tiếp này lại biến thành phát sóng trực tiếp của hai người.

Một người là nam thần từ trước tới nay chưa từng livestream, Hoắc Ngôn. Hôm nay lại ngoại lệ trở thành chủ bá trò chơi.

Người còn lại là Nam Nhiễm, cô vẫn tiếp tục chuyên tâm vào trọng điểm ăn uống của mình, một cái rồi một cái, hết cái chân gà này lại đến cái chân gà khác, sa vào trong u mê không lối thoát.

Ratings của đợt phát sóng trực tiếp này tăng lên liên tục, nửa tiếng sau đã chễm chệ nằm trên top 1 hot search.

Lượt truy cập đã vượt qua con số hơn một ngàn vạn, làm cho mạng kết nối bị tắt nghẽn.


Bởi vì quá hăng say ăn uống nên thảm trắng trên người Nam Nhiễm vì động tác của cô mà có nguy cơ rớt xuống. Nhưng thảm vừa mới trượt xuống bả vai đã bị tay của Hoắc Ngôn giữ lại, sau đó lại một lần nữa choàng qua người cô, bọc cả người cô lại kín mít.

Nam Nhiễm bị anh an bày, nghiêng đầu nhìn anh một cái sau đó tầm mắt lại rơi xuống cái chân gà nhỏ ở trong tay.

Đây là cái cuối cùng rồi, ăn hết cái này thì không còn cái để ăn nữa.

Nhìn dạ minh châu rồi nhìn cái chân gà nhỏ trong tay, cô suy nghĩ phân vân một hồi, cuối cùng vẫn đưa cái chân gà nhỏ đến trước mặt Hoắc Ngôn.

Hoắc Ngôn rũ mắt, tầm mắt đảo nhanh qua cái chân gà trông rất cay kia.

Lực chú ý của Nam Nhiễm hoàn toàn đặt hết lên người Hoắc Ngôn, vì thế nên không có nhìn thấy làn đạn đang bạo loạn trên màn hình.


[A, a, a, thần tượng của tôi không thể ăn cay!]

[Anh ấy có bệnh bao tử, không thể ăn cay!]

[Đại thần chưa bao giờ ăn cay, có được không?]

[Đại thần thích đồ ăn thanh đạm, từ trước tới giờ đại thần chưa từng ăn mấy loại thức ăn dầu mỡ như vậy, là bạn gái của anh ấy mà đến cái này cũng không biết?]

Cư dân mạng nói một hồi, đột nhiên lại nhìn thấy Hoắc Ngôn cúi đầu cắn một miếng chân gà.

Hình ảnh này vừa xuất hiện, cả phòng phát song trực tiếp đều loạn thành đàn, kêu rên liên tục.

[A! Tức chết tôi rồi, có phải đại thần đối với cô ta quá tốt không?]

[Đúng vậy! Tui thật sự không thể hiểu nổi, rốt cuộc đại thần thích cô ấy ở điểm nào? Thích cô ấy có thể ăn?]

[Thật đau đầu, thật ghen tỵ, a a a!]

[Ghen tỵ quá, đại thần nhất định phải chiều cô ấy đến mức này sao?]


[Tức giận!!!]

[Đại thần vừa gặm chân gà, vừa có thể chạy thoát khỏi vòng vây của ba người, thao tác này... chậc chậc, tui phục rồi!]

Sau khi trận đấu kết thúc, tên chủ bá đùa giỡn Nam Nhiễm bị gϊếŧ đến lần thứ 19, cuối cùng không dám lên tiếng nữa, đành im lặng tháo lui.

Bên này, điện thoại của người đại diện reo lên liên tục, hắn ta phải ra ngoài liên tục để nghe điện thoại.

Trong phòng chỉ còn lại hai người là Nam Nhiễm và Hoắc Ngôn.

Bỗng nhiên, anh giơ tay, giữ lấy tay của cô, đè cả người cô lên ghế.

Thảm trên người Nam Nhiễm vừa mới được anh sửa sang lại hiện tại bị anh giựt mạnh ra, ném sang chỗ khác.

Cổ áo sơ mi màu trắng cởi bỏ hai nút, con ngươi lãnh đạm đảo nhanh qua mặt Nam Nhiễm.

Môi mỏng lạnh nhàn nhạt nói: "Chỉ cần em còn sống, ngoài anh ra, em tuyệt đối không có cơ hội ở cạnh người khác, tốt nhất em nên bỏ cái suy nghĩ này đi."
Đôi môi phấn hồng của Nam Nhiễm cong lên, cả người toát ra hơi thở lười biếng, vẻ mặt không để ý.

Hai cánh tay choàng qua cổ anh, mở miệng: "Lời này hẳn là em nói với anh mới đúng." Dứt lời, đôi môi của Nam Nhiễm đã bị người khác chiếm lấy, cô cứ như vậy bị dạ minh châu đè ở trên ghế, cuồng dã hôn môi.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, làn đạn lại lần nữa bạo động.

[Tui dám cá, bọn họ nghĩ phát sóng trực tiếp đã kết thúc.]

[Má ơi! Cái này cũng quá hot đi?]

[Tui vừa nghe cái gì vậy? A a a a!!!]

[Haiz, tiếc quá, sao đại thần lại ném thảm vào camera vậy?]

[Tui đoán, bọn họ nhất định là đang hôn môi.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play