Tiểu hắc cầu xoay hai vòng dưới đất rồi vòng tới cạnh cửa sổ, thả mình xuống.
Nó muốn cách xa chủ nhân một chút, không muốn ở cùng một chỗ với chủ nhân, chủ nhân là người xấu.
Nam Nhiễm ném tiểu hắc cầu sang một bên rồi say sưa đánh giấc.
Giấc ngủ này của Nam Nhiễm kéo dài từ buổi chiều cho đến khi sắp tới thời gian phát sóng trực tiếp, cô mới từ từ tỉnh lại.
Nam Nhiễm không nói một lời, cứ thế đeo giày rồi ra cửa.
Cả ba ngày nay, ngày nào hệ thống cũng phải nơm nớp lo sợ.
Dù ký chủ không nói ra những lời hung tàn, dù giá trị hắc ám của ký chủ không có tăng lên nhưng hệ thống vẫn cứ có cảm giác ký chủ nhà nó đang ở sát ranh giới hắc hóa.
Vì thế hệ thống vô cùng cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói của mình.
Không, không đúng, là một câu cũng không dám nói.
Nhớ năm đó, khi nó vừa mới bắt đầu trở thành hệ thống, nó vẫn là một hệ thống vô cùng dũng cảm, mấy năm này, sau khi đi theo ký chủ một thời gian, gan của nó càng ngày càng nhỏ.
Rõ ràng là hệ thống cải tạo nhưng càng ngày nó càng cảm thấy bản thân giống như đang bị ký chủ cải tạo.
Trong lúc hệ thống mải mê suy nghĩ thì Nam Nhiễm đã ra khỏi khu chung cư.
Mới ra khỏi cửa chung cư chưa được bao lâu, Nam Nhiễm đã nhìn thấy ở phía xa có hai người đang chậm rãi đi tới.
Trương Đóa Đóa xõa mái tóc đen nhánh của mình ra, trên người mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, lưng đeo một cái ba lô nhỏ màu trắng hình con vịt, cô ấy nhiệt tình vẫy tay với Nam Nhiễm.
Đứng từ xa đã nghe thấy cô gọi lớn: "Chị, chị!" Giọng điệu vô cùng vui vẻ.
Người đứng bên cạnh Trương Đóa Đoá là một nam sinh, trên người mặc một chiếc áo thun màu trắng kết hợp với quần âu màu đen, dáng người nam sinh cao lớn, vẻ mặt tràn đầy sức sống, cả người toát ra hơi thở thanh xuân phơi phới. Người này không ai khác chính là em trai ruột của Nam Nhiễm, Tống Tiêu.
Lúc Tống Tiêu nhìn thấy Nam Nhiễm, hai mắt cũng như phát sáng.
Trương Đóa Đóa là người chạy về phía Nam Nhiễm trước, giọng điệu ngọt ngào, hai mắt bling bling, với dáng vẻ này nếu không biết còn tưởng người đứng ở phía xa kia là bạn trai của cô ấy.
"Chị!" Cô ấy lại gọi.
Vừa gọi, vừa chạy tới trước mặt Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm ngước mắt, cả người mang theo vẻ tùy ý, lười nhác không quan tâm đến ai.
Hia con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Trương Đóa Đóa, cô im lặng không nói lời nào, trên mặt cũng không có ý cười.
Lời đã tới bên miệng Trương Đóa Đóa bị cô nuốt trở về, ngay cả một câu cũng không dám nói, chỉ yên lặng đứng sang một bên, sợ bản thân cản đường Nam Nhiễm.
Trương Đóa Đóa cúi thấp đầu, bộ dáng héo héo.
Ánh mắt của Nam Nhiễm chuyển từ trên người cô sang chỗ khác, đang định đi tiếp thì thấy Tống Tiêu cũng cười lớn chạy tới, đầu chảy đầy mồ hôi: "Chị! Chị đã nói sẽ giúp em xin chữ ký, vậy khi nào thì chị mới đưa nó cho em." Ánh mắt của Tống Tiêu mang theo chút ai oán.
Trước đây, chị của cậu đã lấy hết tất cả tiền trong ví của cậu, tuy không biết là để làm gì nhưng vì chữ ký của đại thần, cậu có thể nhịn.
Bất quá, đã qua nhiều ngày như vậy, cậu không những không lấy lại được tiền mà còn chưa thấy được chữ ký đại thần.
Đừng nói là chị gái của cậu định tay không làm sói trắng nha?
Tống Tiêu đứng trước mặt Nam Nhiễm nhưng Nam Nhiễm vẫn cúi đầu không nói chuyện.
Cậu vừa thấy chị gái của cậu làm ra hành động này thì liền biết Nam Nhiễm nhất định sẽ không lấy chữ ký cho cậu.
Trương Đóa Đóa đứng sau lưng Nam Nhiễm liên tục ra hiệu lắc đầu với Tống Tiêu.
Đáng tiếc, hiện tại Tống Tiêu chỉ tâm tâm niệm niệm nhớ tới chuyện chữ ký.
Tống Tiêu cắn môi một cái: "Chị, chị đã lấy được chữ ký cho em chưa? Không phải chị đã ngủ với đại thần rồi sao? Có phải chị nên nghĩ cho em một chút không, đừng chỉ nghĩ đến tiền của em..." Tống Tiêu nói tới đây thì ngừng lại không nói thêm câu nào nữa bởi vì miệng của cậu đã bị Nam Nhiễm cưỡng chế nhét cả cây kem vào. Tống Tiêu có cảm giác cả hàm răng của mình đều sắp đông lạnh thành đá.
Cậu nức nở một tiếng.
Nam Nhiễm giơ tay lên, ấn cằm cằm cậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT