Trương Đóa Đóa cúi thấp đầu, mái tóc dài màu đen che khuất khuôn mặt của cô.
Hiện tại, Trương Đóa Đóa chỉ có một mong ước là có thể giảm thấp cảm giác tồn tại của mình. Hình như cô hiểu lầm Nam Nhiễm thật rồi.
Ban đầu cô còn nghĩ Nam Nhiễm vừa muốn ở bên Cố Nguyên Kiệt vừa muốn nói chuyện yêu đương, dây dưa không ngừng với nam thần. Không ngờ Nam Nhiễm, người lúc nào gặp Cố Nguyên Kiệt cũng ngoan ngoãn, gọi dạ bảo vâng không chút phản kháng lại có thể trong một giây quay sang đánh hắn một trận.
Trương Đóa Đóa nắm chặt hai tay, dịch người vào góc tường. Lúc này cô cũng quên luôn cả việc tính sổ Nam Nhiễm, chỉ hy vọng có thể rời khỏi ngõ nhỏ này an toàn. Nhưng vừa mới đi được hai bước, váy của cô đã bị một đôi tay mảnh khảnh nắm lại.
Nam Nhiễm có chút tùy ý: "Đi đâu?"
Đầu của Trương Đóa Đóa bị đánh đến sưng to một cục nhưng cô ấy vẫn cố gắng nghẹn ra một nụ cười thật tươi, nhẹ nhàng nói: "Chị, em muốn về nhà."
Nam Nhiễm nắm lấy tà váy của cô, dùng sức kéo người về phía mình.
Cả người Trương Đóa Đóa run lên, đừng nói cô ấy lại muốn đánh mình nữa nhé? Nghĩ tới khả năng này, Trương Đóa Đóa đột nhiên ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm chặt lấy đùi của Nam Nhiễm, khóc lớn: "Chị! Em xin chị! Sau này em sẽ không dám làm như vậy nữa!" Tiếng khóc tê tâm phế liệt vang vọng cả ngõ nhỏ, truyền ra tận đầu ngõ bên ngoài.
Cố Nguyên Kiệt ở bên cạnh đã sửa sang lại cổ áo hoàn chỉnh, cố gắng hòa hoãn cảm xúc, suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hắn ta biết Trương Đóa Đóa, biết cô là con gái của Trương tổng của Tập đoàn bất động sản Trương thị.
Nam Nhiễm móc móc lỗ tai, bĩu môi, muốn rút chân của mình ra nhưng lại bị Trương Đóa Đóa nhất quyết giữ chặt. Cô vừa đi một bước là kéo theo cả Trương Đóa Đóa ở dưới đất. Hơn nữa, Trương Đóa Đóa đang mặc váy trắng ngắn nên cô ấy vừa động đậy là sẽ lộ ra đôi chân trắng dài của mình, chiếc váy cũng bị rút ngắn đến mức chỉ có thể đủ che đi mông của cô.
Cố Nguyên Kiệt ho khan một tiếng, sửa sang lại quần áo, định trấn an Trương Đóa Đóa nên duỗi tay đỡ lấy vai của cô.
"Đóa Đóa, đừng khóc, Tiểu Nhiễm chỉ đang đùa với em thôi, sẽ không làm gì em đâu."
Vừa trấn an, vừa muốn đỡ Trương Đóa Đóa đứng dậy.
Nhưng [bốp] một tiếng.
Trương Đóa Đóa ném tay của Cố Nguyên Kiệt sang một bên, rồi trực tiếp cho hắn ta một bạt tay làm Cố Nguyên Kiệt phát ngốc, đến ngây cả Nam Nhiễm cũng nhịn không được mà nhướng mày.
Bởi vì mới khóc một trận nên hiện tại trên mặt Trương Đóa Đóa vẫn còn vài giọt nước mắt chưa lau khô, vẻ mặt cô đầy ghét bỏ: "Anh là cọng hành ở đâu ra? Tôi với anh thân nhau lắm sao? Tôi khóc thì liên quan gì đến anh?"
Miệng của cô quả thực rất độc, một giây trước còn là dáng vẻ thiên chân vô tà, một giây sau đã chuyển sang bộ dáng điêu ngoa không nói đạo lý.
Mắng Cố Nguyên Kiệt xong, Trương Đóa Đóa ngẩng đầu, ánh mắt trông mong nhìn Nam Nhiễm, giọng điệu thành thật.
"Chị, chị đừng đánh em nữa có được không? Em sai rồi, em không nên xem thường chị cũng không nên chụp lén chị, càng không nên viết bài mắng chửi chị."
Hệ thống nhìn quả cầu pha lê vận dụng thành thạo chiêu khóc lóc om sòm, một khóc hai nháo ba thắt cổ, chỉ biết cảm thán ý chí sống sót của người này quá mạnh rồi.
Nam Nhiễm ấn đầu của Trương Đóa Đóa sang chỗ khác.
Cô cắn miếng kẹo que cuối cùng trong miệng, hai con ngươi đen như mực đảo nhanh qua hai người trong ngõ, cuối cùng tất cả mọi sự chú ý đều đặt lên người Cố Nguyên Kiệt.
Nam Nhiễm giơ tay nắm lấy vai của hắn, không chút để ý nói: "Ba ngày sau, nếu tôi không nhận được tiền thì đừng trách tôi phế chân của anh." Càng về sau, Nam Nhiễm càng đè thấp giọng nói của mình xuống mức thấp nhất.
Nghe lời này, Cố Nguyên Kiệt thì không có phản ứng gì, ngược lại hai mắt Trương Đóa Đóa lại như phát sáng.
Ánh mắt của Trương Đóa Đóa khi nhìn Nam Nhiễm chuyển từ trạng thái ghét bỏ, phiền chán sang sùng bái, phát sáng bling bling giống như một cô gái trung nhị từ trước đến nay không bỏ ai vào trong mắt hiện tại lại gặp được một người so với bản thân còn trung nhị hơn.
Ngay giây phút này, thần tượng của Trương Đóa Đóa dần dần thay đổi thành một người khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT