Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Xem phim điện ảnh sao?
Bên cạnh lại có người nhét cẩu lương.
Xem phim điện ảnh sao?
Bên cạnh lại có người tự cầm kịch bản lên diễn.
Vệ sĩ mặt đen vốn dĩ cho rằng, cẩu lương của Kỳ Chương và Thẩm Tâm là cẩu lương có độc, nhưng sau khi nhìn thấy đại thiếu gia bên cạnh không ngừng rải cẩu lương...
Mới biết được cái gì gọi là chân chính có độc!
"Phồn Tinh, cô có sợ hãi không?"
Cố Tích Thời nhẹ giọng hỏi, hơi hơi nhấp môi, trong ánh mắt toát ra một chút đáng thương.
Tiểu gấu con thích nhất chính là nhìn biểu tình đáng thương hề hề của người ta, Cố Tích Thời vừa biểu hiện thế này, tinh thần Phồn Tinh tức khắc liền phấn chấn: "Anh sợ hãi nha?"
"... Ừm." Cố Tích Thời sau một lúc thật lâu, mới nhẹ giọng đáp.
"Hì hì, tôi không sợ hãi." Phồn Tinh ngẩng đầu ưỡn ngực, thậm chí còn có chút kiêu ngạo.
Thật sự sắt thép thẳng nữ!
Cố Tích Thời: ". . ."
Vệ sĩ mặt đen: ". . ." A ha ha ha ha ha, đại thiếu gia sắp lật xe rồi!
"Vậy Phồn Tinh... có thể nắm tay tôi, cho tôi một chút dũng khí không?" Cố Tích Thời thật sự co được dãn được.
Câu hỏi yếu nhược như thế, mà hắn vẫn có thể không biết xấu hổ nói ra.
Nhưng Phồn Tinh lại chính là thích bộ dáng này: "Được nha!"
Vui vui vẻ vẻ nắm lấy tay Cố Tích Thời, tiểu ca ca thức thời đáng yêu như vậy, thật là, không dễ gặp được nha!
Mà tiểu ngốc tử Phồn Tinh không hề chú ý tới, vào thời điểm cô nắm tay Cố Tích Thời, trong bất tri bất giác, cũng đã biến thành Cố Tích Thời chặt chẽ nắm lấy tay cô.
—
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Cố Hàn thật là mẹ nó đậu má.
Đệch!
Hắn cứ cảm thấy ở phía sau có người đang đè thấp âm thanh, nũng nũng nịu nịu.
Lại còn mơ hồ là một nam nhân, đang nhõng nhẽo với nữ nhân, nũng nũng nịu nịu.
Không thấy ghê tởm à???
"Cố thiếu, người ta thật sợ hãi nha!" Bạn gái bên cạnh nũng nịu dựa lại gần, hơn nửa người trên đều gấp không chờ nổi dán vào thân thể Cố Hàn.
Hơi thở ấm áp liên tục phun tới quấy nhiễu hắn, Cố Hàn không khỏi nhíu mày.
Đem bạn gái mới nhậm chức đẩy ra một chút, thậm chí trong lòng còn hơi bực bội.
Mẹ nó, không thấy kịch bản phim điện ảnh xuất sắc sao?
Nhìn khuôn ngực kia, đôi chân kia, gương mặt trang điểm kia, còn có nhạc nền khủng bố ghê rợn, nếu hắn đoán không sai, thì tình tiết tiếp theo chắc chắn cô gái đó sẽ chết!
Trong rạp chiếu phim kinh dị, luôn ồn ào hơn rạp chiếu các thể loại phim khác.
Thỉnh thoảng sẽ có tiếng mấy cô gái nhỏ thét chói tai, và tiếng nam sinh thấp giọng an ủi, hoặc là âm thanh tấm tắc hôn môi.
Gần như tất cả mọi người đều đang làm chuyện riêng, duy chỉ có Cố tổng Cố Hàn, là nghiêm túc xem phim!
Vô cùng tôn trọng đoàn làm phim kinh dị này!
"Cố thiếu, người ta sợ hãi nha!" Cô gái kia vẫn chưa từ bỏ ý định làm nũng.
Cô ta thật vất vả mới tìm được cơ hội lọt vào mắt Cố thiếu, Cố thiếu có tiếng đổi bạn gái rất nhanh. Cô ta nhất định phải thừa cơ hội này, chặt chẽ bắt lấy trái tim hắn, làm hắn khăng khăng một mực mãi bên cô ta!
Cánh tay ngọc vươn tới, lặng lẽ ôm lấy eo Cố Hàn, rúc vào lồng ngực hắn.
Cố Hàn không kiên nhẫn lấy tay ấn đầu cô gái kia xuống.
Tránh cho cái đầu này cản hắn xem phim.
Cô gái lập tức tưởng rằng Cố Hàn muốn ôm cô ta, vì thế mềm mại dựa vào lòng hắn, mặt dán lên ngực hắn, ngón tay nhẹ nhàng vẽ mấy vòng tròn.
Quả nhiên, nam nhân đều không thể kháng cự trước hành động làm nũng của nữ nhân.
Một lần không được, vậy thì hai lần, bảo đảm hắn sẽ không chống đỡ nổi!
Thời điểm phim kinh dị sắp kết thúc, cuối cùng Boss phía sau màn cũng lộ ra chân tướng.
Cố Hàn 'mịa' một tiếng.
Hắn liền biết, kịch bản! Tất cả đều là kịch bản!
Hắn cảm thấy cô gái kia sẽ chết, quả nhiên, cô ta đã chết.
Hắn cảm thấy Boss cuối chắc chắn là người qua đường Giáp kia, quả nhiên, hắn lại đoán đúng rồi.
Tuy rằng bộ phim này là một bộ phim dở tệ, nhưng Cố Hàn vẫn xem đến rất thích thú.
Từ sau khi tiếp nhận Cố thị, hắn gần như đánh mất ngày nghỉ ngày lễ, càng đừng nói tới việc nhàn nhã tự tại xem phim điện ảnh.
Có cơ hội xem phim, đều là bởi vì thay bạn gái mới.
Lần đầu tiên hẹn hò của hắn, theo thói quen đều đi xem phim điện ảnh.
Nếu có người không biết, chỉ sợ còn nghĩ rằng nguyên nhân Cố thiếu đổi bạn gái nhanh như vậy, kỳ thật chỉ vì cho mình một cơ hội yên tâm thoải mái đi xem phim mà thôi!
Cố Hàn xem đến mỹ mãn, duy nhất cảm thấy bất mãn chính là...
Đệch!
Sau lưng hắn có một đôi cẩu nam nữ ghê tởm, làm hắn rất bất mãn!
Tuy rằng âm thanh loáng thoáng nghe không rõ ràng, nhưng hắn vẫn có thể kết luận, cẩu nam nhân kia chắc chắn là đang làm nũng với nữ nhân!
Ghê tởm!
Nôn!
Hắn thật muốn nhìn, rốt cuộc là người nào mà lại ghê tởm đến vậy?!
Cho nên khi phim kết thúc, toàn bộ rạp sáng đèn lên, việc đầu tiên Cố Hàn làm, là quay đầu lại nhìn phía sau mình...
—
Yên tĩnh!
Trầm mặc!
Xấu hổ!
Nói ngắn lại, chính là khiếp sợ xấu hổ!
Ai có thể tưởng tượng được loại đại hình Tu La tràng này không?
Chính là mấy người, hai mặt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Hai bên đều rất ăn ý duy trì trầm mặc, hoàn toàn không dám mở miệng nói chuyện.
Dù sao vào lúc này, ai mở miệng trước, thì người đó khóc.
Cố Hàn lúc ấy trong đầu trống rỗng.
Mẹ ruột ơi, hắn mù rồi!!!
Hắn đã nhìn thấy cái gì???
Hắn phảng phất thấy được anh hắn.
Nếu tự tin một chút, hai chữ 'phảng phất' này cũng có thể đánh rớt.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, bên cạnh anh hắn còn đi cùng một... cô gái???
Cố Hàn lúc này liền bùng nổ, chỉ vào Phồn Tinh, hung tợn hỏi: "Cô là ai?"
Cẩu nữ nhân từ nơi nào toát ra, lại không biết xấu hổ?
Thế nhưng dám can đảm dựa lúc hắn không chú ý, xuống tay với anh hắn, không muốn sống nữa sao?
Cố Hàn có ác ý vô cùng mãnh liệt với Phồn Tinh, trong tim một kẻ huynh khống, ca ca vĩnh viễn là tốt nhất, những người khác chắc chắn là mơ ước dung mạo hoặc là tài hoa hoặc là gia thế của anh hắn!
Mà đại lão vốn luôn rất nhạy bén với ác ý của người khác!
Cố Hàn không chút che giấu ác ý mãnh liệt của mình, vì thế ánh mắt đại lão nhìn hắn, tức khắc cũng trở nên cảnh giác.
"Cố thiếu, đây là làm sao vậy? Anh trước tiên đừng giận nha! Không nên nóng giận, có chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói." Cô gái bên cạnh ôm lấy cánh tay Cố Hàn, nũng nịu khuyên giải.
Vấn đề là, hiện tại không phải thời cơ tốt để cô ta bày ra bộ dạng hiền thục.
Anh ruột hắn cũng sắp bị người ta cắp chạy mất, Cố Hàn còn tâm trạng đâu mà chăm sóc nữ nhân.
"Câm miệng! Đi!"
Trên mặt cô gái sắp không nhịn được, nhưng vẫn muốn cứu vãn một chút.
"Đừng để tôi nói lần thứ hai, nhanh chóng đi cho tôi!" Nũng nịu cái gì, một chút nhãn lực quan sát cũng không có!
Cô gái chỉ có thể lưu luyến từng bước rời đi.
"Cô ấy là Hứa tiểu thư Hứa Phồn Tinh, là bằng hữu của anh." Cố Tích Thời chống lên ghế dựa, nỗ lực đứng dậy, che trước người Phồn Tinh, ngăn lại tầm mắt của Cố Hàn: "Phồn Tinh, đây là em trai tôi, A Hàn."
Ngắn gọn hai câu giới thiệu, đã hiển lộ rõ ràng lòng dạ đầy tâm tư của Cố Tích Thời.
Giới thiệu với Cố Hàn, chính là rất có khoảng cách 'Hứa tiểu thư Hứa Phồn Tinh', tránh cho Cố Hàn quen thuộc, về sau không ngừng gọi Phồn Tinh Phồn Tinh.
Giới thiệu với Phồn Tinh, chính là 'A Hàn'. Bởi vì... về sau cũng sẽ trở thành em trai cô.
"Anh, lúc nãy anh nhắn tin với em, nói là anh có việc bận." Cố Hàn có chút ủy khuất lên tiếng.