Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Đội dị năng giải kia, bọn họ... thu phí bảo kê.

Không sai, chính là hình thức đại lão thu một khoản phí bảo kê.

Nhóm bọn họ cứ cách năm ngày sẽ đến các ngôi nhà trong căn cứ, đi một vòng thu phí, thu nhiều hay ít cũng không quy định, tâm tình tốt thì thu ít, tâm tình không tốt thì thu nhiều.

Người thường thu ít, dị năng giả thu nhiều.

Về phần trong căn cứ xuất hiện đánh nhau ẩu đả, đổ máu linh tinh...

Nếu là trùng hợp gặp được, thì quan tâm.

Không gặp được, thì hoàn toàn mặc kệ.

Nói tóm lại, toàn bộ căn cứ Thánh Thạch, chính là nửa nuôi nửa thả.

Gần như chỉ cung cấp một nơi tang thi không dễ dàng công phá, sau đó tùy tiện dàn xếp bên trong.

Chẳng qua như vậy đối với nhóm người Tần Liệt cũng khá tốt.

Bọn hắn đều không thích bị quản thúc.

"Tần Liệt, kẹo." Phồn Tinh ghé vào trên lưng Tần Liệt, miệng nói đến vô cùng rõ ràng.

Đúng, chỉ cần nói đến ăn, cô đều phát âm rất rõ ràng!

Gân xanh trên thái dương Tần Liệt nhảy nhảy: "Câm miệng, không cho ăn!"

Lão tử còn cho cô kẹo, thì lão tử chính là heo! Mỗi lần ăn kẹo, đều tích nước đường ứ lại trong cổ hắn, sau đó chờ đến ăn xong hết viên kẹo, liền bắt đầu liếm cổ hắn.

"Kẹo."

"Tinh Tinh, muốn ăn kẹo."

"Kẹo kẹo kẹo."

Thật là một đứa trẻ lãnh hội tốt, tức chết lão tử!

Khi giúp cô sửa thói quen nói chuyện, ngàn vạn lần không nghĩ tới, người đầu tiên chịu tai ương chính là hắn!

Thấp Lè Tè chẳng khác gì hòa thượng niệm kinh, vẫn luôn ở bên tai hắn niệm kẹo.

Tần Liệt đến cuối cùng không thể nhịn được nữa, từ trong túi lấy ra một cây kẹo que, không thèm nhìn ra sau lấy một cái, trực tiếp nhét vào trong miệng Phồn Tinh.

"Tôi cảnh cáo cô, không được đem nước đường tích vào trong cổ tôi!" Con mẹ nó, về sau nếu còn ai dám khuyên hắn loại lời phá hoại như 'kia vẫn là một đứa trẻ, chiếu cố nhiều một chút', hắn liền trực tiếp đem người đó ném cho tang thi ăn!

Hắn đã nghĩ sai rồi, chiếu cố một tổ tông như vậy, hắn chịu không nổi nữa!

Hối hận không kịp!

Vừa dứt lời, hai giọt nước đường nóng hổi liền tích trong cổ hắn.

Tần Liệt: ". . ."

Mới đến hoàn cảnh xa lạ, hơn nữa còn là ở mạt thế lang hổ rình mồi, bị người ta theo dõi cũng là chuyện bình thường.

Ngắn ngủi chỉ trong ba ngày, đã có hơn mười đạo nhân mã muốn thử năng lực nhóm Tần Liệt.

Đánh chủ ý chính là, nếu nhóm Tần Liệt không đủ mạnh...

Vậy đoạt vật tư sau đó đoạt người!

Ở mạt thế, có thể ăn đến trắng trẻo mập mạp thế kia, chắc chắn trong tay có không ít thứ tốt.

Nhìn lại trong đội ngũ, chỉ có ba nam nhân, thế nhưng lại có tới năm nữ nhân, hơn nữa còn là loại tư sắc không tồi, ai nhìn mà không thèm?

Nếu đoạt trở về, khẳng định có thể chơi đùa vui vẻ một thời gian.

Tần Liệt định ra phương châm rất đơn giản thô bạo, sau khi bắt được liền trực tiếp đánh gãy tay chân ném ra ngoài.

Cũng chính vì nguyên nhân không ai có thể chiếm tiện nghi từ trong tay bọn hắn, ngược lại còn bị cho ăn lỗ nặng. Bị giết gà dọa khỉ như thế, đám người đánh chủ ý lên bọn hắn cũng dần ít đi.

Còn truyền ra ngoài lời đồn, nói trong đoàn người bọn hắn, toàn bộ đều là dị năng giả.

Nếu không, vì sao lại lợi hại như vậy?

Một người tạo thành làn sóng toàn bộ đều là dị năng giả - Phồn Tinh: ". . ."

Thỉnh thoảng bắt tay hỗ trợ một chút - Tần Liệt: ". . ."

Nếu mấy người bọn hắn đều là dị năng giả, thân thủ lại còn lợi hại, vậy khẳng định sẽ không cam lòng dưới trướng người khác, đây là dự định tranh đoạt căn cứ với Yến gia đi!

Mà tâm tư mấy người bọn hắn cũng coi như linh hoạt, biết mình mới tới đây lạ nước lạ cái, chưa chiếm được chỗ tốt, vì vậy bắt đầu ra oai mượn đao giết người.

Một núi không dung hai hổ, căn cứ Thánh Thạch cho dù không đủ lợi hại như các căn cứ khác, nhưng tốt xấu cũng đã có chủ.

Chẳng lẽ Yến gia có thể chịu được chuyện có một nhóm người khác còn mạnh hơn mình?

Địa vị bị uy hiếp, mấy người bọn hắn sớm muộn cũng sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt!

[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]

Nhóm người Tần Liệt chọn cư trú tại một chung cư bỏ hoang.

Căn cứ Thánh Thạch ở ven biển, trước mạt thế, thời tiết đột biến, thiên tai buông xuống, dẫn phát một đợt sóng thần.

Toàn bộ thành thị bị bỏ hoang, người sống sót đều đã rời đi, còn chưa kịp quay về sau khi thiên tai kết thúc, thì mạt thế đã đến.

Đây cũng là lý do vì sao một vùng đất bằng phẳng rộng lớn thế này, lại có thể dùng làm căn cứ.

Bởi vì nơi này vốn dĩ không có người, nên cũng không có tang thi, dần dà, liền hình thành sự tồn tại của một thế ngoại đào nguyên.

Sau khi được chọn làm căn cứ, thì các dị năng giả hệ thổ bắt đầu xây tường thành kiên cố bảo vệ.

Bởi vì nơi này còn khá yên ổn, nên dù không có đủ dị năng giả, thì cũng còn nhiều thời gian kiến tạo tường thành.

Không lo không đủ chỗ ở, lại không có người chủ trì đại cục. Nếu có tang thi đi lạc đến phía nam, cũng là năm bè bảy mảng, không chịu nổi một kích!

Thu phí bảo kê...

Kia không tính là người chủ trì đại cục.

Sau khi an ổn tìm chỗ cư trú, nhóm người Tần Liệt liền bắt đầu thương nghị sự tình kế tiếp.

Kỳ thật chủ yếu là Tần Liệt cùng Tạ Đình Châu thương nghị, hai người bọn hắn kiến thức rộng rãi, tương đối có chủ kiến, chỉ cần bọn hắn ra chủ ý, những người còn lại đều chiếu theo mà làm.

"Hiện tại chúng ta hẳn đã trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích." Tạ Đình Châu phân tích.

Tới nơi này không lâu, liền giết gà dọa khỉ.

Hơn nữa cũng không biết những người đó trong đầu có nước, hay là trong đầu có hố?

Nửa đêm lén lút tiến vào, đều là tiến vào phòng Thấp Lè Tè.

Thấp Lè Tè bị chọc rời giường đều sẽ phát bực, tiến vào phòng cô, chẳng lẽ không bị cô đấm cho?

Bình thường đều là bọn hắn chưa kịp phản ứng, thì Thấp Lè Tè đã đánh xong kết thúc công việc.

Thế nên hiện tại căn cứ Thánh Thạch đều nói, thực lực của bọn hắn rất mạnh.

"Nếu đoán không sai, thì đám người gọi là Yến gia kia, rất nhanh sẽ tìm tới chúng ta." Tạ Đình Châu trong lòng vẫn có chút lo lắng, dù gì nghe nói đối phương có tới mười mấy dị năng giả, cũng không biết Thấp Lè Tè có thể ứng phó nổi không.

"Không sao."

"Anh nói cũng thật nhẹ nhàng." Tạ Đình Châu cười lạnh.

"Cho dù bọn họ không chủ động tìm tới cửa, sớm muộn chúng ta cũng sẽ tìm một cơ hội tới chỗ bọn họ." Tần Liệt nói, bên cạnh có người đưa qua một khối chocolate.

Hắn thuận tay đem chocolate lột ra, trở tay đút vào miệng Phồn Tinh, tiếp tục nói: "Theo tình hình trước mắt, chúng ta ít nhất cũng sẽ ở lại căn cứ Thánh Thạch trong một khoảng thời gian dài. Hiên tại căn cứ Thánh Thạch sóng yên gió lặng như vậy, là bởi vì không có tang thi triều số lượng lớn xâm nhập."

"Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn cũng phải nghênh đón tang thi triều. Đến lúc đó, tai vạ đến liền thân ai nấy chạy, chúng ta lại phải chuyển đến nơi ở khác, hơn nữa còn là tiếp tục ăn nhờ ở đậu. Một khi đã như vậy, còn không bằng đem căn cứ Thánh Thạch đánh xuống, nắm giữ quyền chủ động và quyền quyết định."

Trước kia Tần Liệt chỉ nghe sơ qua về căn cứ Thánh Thạch, nhưng chờ sau khi đến mới biết, những người trong căn cứ này, có bao nhiêu phí phạm của trời!

Một tòa thành trống lớn như vậy, lại không chăm chút cho tốt!

Cho dù là tự mình trồng rau, tự cấp tự túc, cũng có thể miễn cưỡng đủ sống an ổn như thời điểm trước mạt thế!

Nơi này quả thật chính là một khối đất an nhàn!

Nhưng chờ khi tang thi ở phương bắc thiếu thốn đồ ăn, chúng nó liền sẽ bắt đầu tụ tập đi phương nam, đến lúc đó, khối đất an nhàn này căn bản không giữ nổi!

Hơn nữa hắn còn nghe nói, có người đã phát hiện trong đầu tang thi có thứ gọi là tinh hạch.

Mà dị năng giả tựa hồ cũng bắt đầu phân cấp.

Như vậy suy đoán lớn mật một chút, tang thi cũng sẽ theo sự thăng cấp của dị năng giả, không ngừng tiến hóa?

So với ngồi chờ chết, còn không bằng chủ động xuất kích!

Đây là nguyên tắc từ trước đến nay của hắn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play