Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
"... Dự định..." Phồn Tinh lao lực suy nghĩ, lại dùng móng vuốt gõ gõ đầu.
Bạn tưởng người giống như cô, tay chân sẽ nhẹ nhàng, nũng nịu mà gõ đầu sao?
Không!
Đại lão loảng xoảng loảng xoảng chính là nắm đấm nhỏ đập lên đầu, may là xương sọ cô đủ cứng, nếu không...
"Giúp hắn..."
Sưu Thần Hào vừa lòng, ừm, giúp Chiến Thần đại nhân.
"... Đánh chết."
Từ từ, cái này giống như bắt đầu hung tàn.
"Người xấu... Hì hì hì..."
【. . .】 Vẫn là phương thức quen thuộc, vẫn là hương vị quen thuộc.
Ngoại trừ dùng bạo lực giải quyết vấn đề, cô còn biết cái gì?
Đồ gấu con nhà cô!
Nam nhân ở thời điểm yếu ớt, cần nhất là cái gì?
Cần nhất là cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố cùng an ủi đó, đệch!
Ai, đau lòng Chiến Thần đại nhân của nó.
Đồng thời Sưu Thần Hào yên lặng nâng lên một quyển tiểu thuyết điền văn ấm áp ngọt ngào, cuộc sống quá cay đắng, nó muốn xem một chút ngọt ngào, để áp cay xuống...
—
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Đoàn người lên đường đi căn cứ Thánh Thạch.
Từ phương bắc đến phương nam, gần như đi ngang qua toàn bộ quốc gia, hơn nữa đường cao tốc còn tắc nghẽn, không mất mười ngày nửa tháng là không tới nơi được.
Dọc theo đường đi này, da trên người Tần Liệt chậm rãi mọc ra, nhìn không còn cảm giác kinh khủng như trước.
Hắn mất khoảng hơn năm ngày, thì da bắt đầu mọc tốt.
Chờ sau khi khoác lên lớp da mới, Tần Liệt soi gương, phát hiện bộ dáng hiện tại của mình chỉ có năm sáu phần tương tự trước kia.
Mỗi khi đi qua một thành trấn, bọn họ đều sẽ dừng lại thu thập vật tư, dù sao đội ngũ cũng có đến mấy miệng ăn, nếu không dự trữ chút lương thực, thì cảm giác không an toàn.
May mà trên tay Phồn Tinh có ngọc bội không gian, bất luận có bao nhiêu vật tư, đều có thể thuận lợi ném vào.
Duy nhất có một thói quen không tốt là...
Tiểu tang thi mỗi lần đi qua siêu thị, chỉ cần thấy trên quầy người ta bày hotdog, cô liền yên lặng lấy một bao nilon, đem tất cả cất vào.
Sau đó đeo bao nilon trên cổ, thỉnh thoảng lại móc ra một cây hotdog ăn.
Phía trên hotdog đủ mọi màu sắc, trong đen có hồng, trong hồng có xanh, trong xanh lại có trắng.
Chậc, quả thật cay mắt!
Vào thời điểm đầu, Tần Liệt cũng không định xen vào việc người khác.
Trước kia khi hắn ở đội đặc nhiệm, cũng không có thói quen xen vào việc của ai. Hơn nữa sau khi bị phản bội, tính tình hắn càng trầm lặng như nước.
Đây cũng là lý do vì sao, mặc dù Phồn Tinh cứu Tần Liệt, nhưng quan hệ hai người không có nửa điểm tiến triển.
Bạn muốn làm thông suốt một tên cực-kỳ-sắt-thép-thẳng-nam, hơn nữa còn là một tên sắt thép thẳng nam nội tâm tràn đầy thù hận, thời thời khắc khắc chỉ muốn tăng thực lực chuẩn bị báo thù...
Chuyện này quả thật còn khó hơn lên trời!
Nhưng mà năm lần bảy lượt nhìn thấy Thấp Lè Tè đem hotdog mốc meo bỏ vào miệng, Tần Liệt thực sự không nhìn được nữa.
Sau một đoạn thời gian ở chung, hắn nhận ra Thấp Lè Tè không hơn không kém một hùng hài tử.
Hành động chậm chạp, tư duy trì trệ.
Tham ăn tham ngủ, lại ngây thơ mờ mịt.
Trước khi ngủ muốn nghe kể chuyện xưa, tỉnh ngủ muốn nghe người ca hát, thời điểm ngủ, trong miệng còn lén ngậm hai viên kẹo.
Làm sao lại... phiền toái tới như vậy?
"Ném đi, hotdog này không thể ăn." Tần Liệt không thể nhịn được nữa, vươn tay tới nắm lấy tay Phồn Tinh, ngăn cô đem hotdog đủ mọi màu sắc bỏ vào miệng.
Không phải đám người Tạ Đình Châu chưa từng ngăn cản cô.
Vào thời điểm đầu, Phồn Tinh còn nghe theo.
Nhưng đến hai ba lần sau, tiểu gấu con đều không chịu nghe.
Không chỉ không chịu nghe, mà còn bắt đầu khiêu khích!
Khi bạn nói cô không được ăn, cô liền sẽ nhìn bạn thật sâu, sau đó chậm rãi 'a ô' một ngụm, dứt khoát cắn rớt một mảng lớn. Đúng là hành động đáng giận, bạn quả thật hận không thể đem cô treo lên đánh!
Tống Ngải Ngải cũng là từ chuyện này, phát hiện ra một mặt cực kỳ cố chấp tùy hứng của Thấp Lè Tè.
Cô nói thích chính là thích, lại còn không cần bạn đồng tình!
Thật không biết hotdog mốc meo đến tột cùng có ma lực gì, mà lại có thể làm Thấp lè tè thích đến như vậy!
Nếu đám người Tống Ngải Ngải biết, nguyên nhân Thấp Lè Tè thích, kỳ thật chỉ vì trên hotdog bị mốc có đủ mọi màu sắc nhìn đẹp mắt, cũng không biết sẽ phản ứng thế nào.
Tần Liệt ngàn vạn lần không nghĩ tới, hắn chỉ là không thể nhịn được ngăn cản một lần, vậy mà từ đây liền bước lên con đường không thể vãn hồi...
Bởi vì hắn ngăn cản thành công.
Hắn nói Thấp Lè Tè đừng tham ăn, Thấp Lè Tè suy nghĩ nửa ngày, cũng không biết mạch não chín khúc mười tám cong của cô đến tột cùng là suy nghĩ cái gì, thế nhưng lại thật sự không ăn nữa.
Sau đó Tống Ngải Ngải lại tiểu tâm chú ý thấy, bèn cẩn thận đến thương lượng với hắn: "Cái kia... Tần Liệt, anh có thể... có thể khuyên Phồn Tinh, để cô ấy ném tất cả hotdog đi không nha?"
Tống Ngải Ngải cũng không muốn giao tiếp với Tần Liệt!
Người này cả ngày một khuôn mặt lạnh băng xa cách, vừa nhìn liền biết không phải kẻ dễ chọc, còn đáng ghét hơn Tiểu Hoàng Mao.
Nhưng không còn cách nào khác, ai kêu cô là bà mẹ già nhọc lòng. Trước kia cô là đứa bé hay khóc, bây giờ chiếu cố Thấp Lè Tè thành thói quen, liền luôn muốn bao che chăm sóc cho Thấp Lè Tè thật tốt.
Ăn được, mặc tốt, ngủ ngon.
Đứa nhỏ nhà mình ăn đồ vật mốc meo, cô rất khổ tâm nha, nhưng lại không ngăn cản được, thật sự nóng ruột!
Hiện tại vừa thấy Phồn Tinh giống như có chút nghe lời Tần Liệt, Tống Ngải Ngải tức khắc liền đem chủ ý đánh tới trên người Tần Liệt.
Đây cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, vì vậy Tần Liệt gật đầu đáp ứng.
Liền như vậy từng bước một đi lên con đường không thể vãn hồi, càng đi càng xa...
"Những hotdog này đều mốc hết rồi, hay là cô ném đi, về sau đừng thu thập những thứ này nữa. Trên đời còn rất nhiều thức ăn ngon khác, không nhất thiết phải ăn mãi thứ này." Tần Liệt kỳ thật cũng không nghĩ Phồn Tinh sẽ đáp ứng.
Trong định nghĩa của hắn, ân cứu mạng chính là sự tình liếm máu trên lưỡi đao, dùng mạng mà đổi mạng.
Cô cứu hắn một mạng, hắn sớm muộn cũng sẽ tìm cơ hội đem mạng này trả lại cho cô. Vào thời điểm cô gặp nguy hiểm, hắn sẽ không do dự hết lòng cứu giúp.
Nhưng về phần những mặt khác, hắn sẽ không quan tâm.
Cho nên Phồn Tinh đáp ứng hay không, cũng không quan trọng.
Thích đáp ứng thì đáp ứng.
Kết quả Phồn Tinh chậm rì rì, chậm rì rì, hỏi lại một câu: "... Cái gì, ăn ngon?"
Tần Liệt: ". . ." Cho nên, cô là đang muốn hắn nêu ví dụ dẫn chứng sao?
"Tay nghề nướng món ăn hoang dã của tôi cũng không tệ, có thời gian nướng cho cô ăn, hương vị đồ nướng vẫn ngon hơn thứ này." Trước kia có thời điểm Tần Liệt ở trong rừng chấp hành nhiệm vụ, ngẫu nhiên sẽ nướng thức ăn hoang dã.
Phồn Tinh nghĩ nghĩ: "Nướng... rắn rắn, biết?"
Sưu Thần Hào toàn thân chấn động, đến tột cùng là tình yêu to bự đến mức nào, mà làm cô thế giới nào cũng không quên chân ái với rắn?
Kiếp trước cô là xà tinh sao?
Làm cho nó. . .
Cũng có chút tò mò mùi vị của rắn!
Tần Liệt gật đầu: "Ừ, biết."
Sau đó hắn liền nhìn thấy, Thấp Lè Tè làm gì cũng chậm rì rì, động tác chậm chạp phản ứng không kịp này, đột ngột nhanh vùn vụt đem bao nilon trên cổ tháo ra, nhét vào trong tay hắn.
"Nướng rắn rắn... Ngày mai..."
Tần Liệt: ". . ."
Ngay từ đầu hắn chỉ là có lòng tốt, thuận miệng nói một câu, khuyên cô đừng ăn hotdog mốc meo.
Sao đến cuối cùng lại thành hắn tự đào hố chôn mình?
—
"Oa, Tần Liệt, anh thật lợi hại nha!" Tống Ngải Ngải có chút sùng bái nhìn Tần Liệt.
Nếu trước kia có nữ nhân dùng loại ánh mắt sùng bái này nhìn hắn, vậy thì không cần nghi ngờ, cô ta chắc chắn là đang mơ ước gia thế cùng thực lực Tần gia.
Nhưng thứ làm Tống Ngải Ngải sùng bái...
Rất không đúng.
Cô sùng bái Tần Liệt chỉ bởi vì hắn đã thành công giúp cô khuyên nhủ gấu con Thấp Lè Tè.
Bên trong còn toát ra một loại cảm giác, nhãi con của mẹ, đến mẹ còn không có biện pháp khuyên con. Vậy mà cuối cùng con lại đi nghe lời một người ngoài, đây chính là tâm trạng hâm mộ ghen tị hận khó có thể miêu tả.
Điên cuồng lắc lư giữa hai thân phận liếm cẩu và bà mẹ cuồng con.
"Loại sự tình này, về sau đừng đến tìm tôi." Tần Liệt lạnh như băng nói.
Ân cứu mạng có thể đem mạng ra đổi, nhưng muốn hắn đi xen vào việc người khác, không phải thói quen của hắn.
Tống Ngải Ngải tức khắc liền không vui: "Vì sao? Phải biết rằng, đối với chuyện khuyên nhủ Phồn Tinh, tất cả chúng tôi đều bó tay không có biện pháp, chỉ mình anh làm được, về sau không tìm anh thì còn có thể tìm ai?"
Tống Ngải Ngải tuy rằng có chút sợ Tần Liệt, nhưng tâm tư cuồng nhiệt nhãi con của cô cực kỳ lớn mạnh, hoàn toàn chiến thắng một chút sợ hãi kia.
Cô đã giống như chú chó nhỏ điên cuồng vì lợi ích của đại lão nhà mình.
Lại giống như gà mái già rầu thúi ruột vì gấu con, tận tình khuyên bảo tẩy não người ta, ý đồ muốn cho người ta thấy đứa bé nhà mình có bao nhiêu đáng thương, có bao nhiêu tốt đẹp!
"Anh phải biết rằng, chính là Phồn Tinh nhà chúng tôi cứu anh về. Mọi người đều nói ân cứu mạng, dũng tuyền tương báo, đừng nói là hiện tại thân thể anh bình phục, nên bắt đầu muốn trở mặt không nhận người đi?"
Tần Liệt lạnh nhạt nhìn cô một cái, làm Tống Ngải Ngải sợ đến mức rụt cổ, nhưng bên ngoài vẫn cố giữ ổn định.
"Cô ấy cứu tôi một mạng, tôi tự nhiên sẽ cứu lại cô ấy một mạng."
"Hừ, anh đừng nguyền rủa Thấp Lè Tè nhà chúng tôi! Anh cũng không phải không thấy, cô ấy căn bản không sợ tang thi, hơn nữa dựa vào sức chiến đấu của cô ấy, người bình thường cũng không thể làm cô ấy bị thương. Nếu thực sự có người đủ sức giết cô ấy, vậy thì chắc chắn anh cũng không có khả năng làm đối thủ của họ."
"Anh nói anh đem một mạng trả lại cho cô ấy, hoàn toàn chính là một tờ ngân phiếu khống, một chút thành ý đều không có."
Tống Ngải Ngải hoàn toàn không biết, mình trong lúc bất tri bất giác, đã trở thành thần trợ công...
"Còn không bằng anh hỗ trợ cẩn thận chiếu cố cô ấy, dạy dỗ cho cô ấy một ít năng lực tự gánh vác..."
"Anh nhìn xem Thấp Lè Tè nhà chúng tôi, đáng thương biết bao, người nho nhỏ, cái gì cũng không hiểu, tâm tư chỉ như đứa trẻ." Tuy rằng đứa trẻ này có chút hùng, có chút hung tàn, nhưng là Thấp Lè Tè nhà mình, nên không có tật xấu!
"Anh không biết đấy thôi, tuy nhìn cô ấy ngây thơ mờ mịt, kỳ thật trong lòng lại rất cô đơn. Không cha không mẹ không người thân, đáng thương vô cùng. Nếu anh thật lòng muốn báo ân cứu mạng, thì hãy xem cô ấy như con gái mà nuôi dưỡng một đoạn thời gian, giúp cô ấy học được những thói quen tốt..."
Chẳng hạn như, sau khi tắm rửa xong, đừng nằm trên mặt đất nướng bánh rán, nướng xong mặt trước còn nướng cả mặt sau.
Chẳng hạn như, không thể thứ gì cũng tùy tiện cho vào miệng.
Chẳng hạn như, nói chuyện đừng nói một chữ một chữ riêng lẻ, phải học cách dùng câu dài.
Bàn tính trong lòng Tống Ngải Ngải đánh đến đủ tinh ranh.
Cô nghĩ, nếu Tần Liệt có thể giúp đại lão học một ít thói quen tốt, thì đại lão sẽ ngoan hơn, sau này càng tiện cho cô chăm sóc.
Lời này của Tống Ngải Ngải, đặc biệt tẩy não!
Tần Liệt hơi suy nghĩ một chút, kỳ thật cô nói, cũng không phải không có đạo lý.
Nếu vẫn luôn thiếu Thấp Lè Tè một mạng, về sau khi thời cơ báo thù đến, hắn sẽ không tiện rời đi.
Còn không bằng ngày thường cẩn thận chăm sóc cô, báo ân cứu mạng, về sau rời đi cũng có thể yên tâm thoải mái.
Hơn nữa chỉ là ngày thường tùy tay chiếu cố một chút mà thôi, không tính là việc gì lớn.
Nhưng Tần Liệt không biết...
Có một gấu con, một khi bắt đầu nuôi, liền không thoát ra được.
Đặc biệt là nuôi một gấu con xấu tính, đến cuối cùng bị nắm trong tay, là hố nha!