Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Nội tâm Phồn Tinh đang điên cuồng lắc lư...
Quá bẩn nha.
Váy, còn mới đó.
Tiểu Hoa Hoa thế giới này cô vẫn chưa thích, so với váy mới mà cô đang rất thích.
Nên lựa chọn như thế nào, đây... là một vấn đề.
Sưu Thần Hào: 【? ? ?】
Đây mẹ nó là một vấn đề? Lương tâm cô đâu? Bị lão tử ăn rồi sao?
Tiểu tang thi mím môi, hướng Tần Liệt nói: "Tiểu Hoa Hoa, anh còn sống không?"
Tần Liệt phát ra âm rung rất nhỏ, run run rẩy rẩy nói: "Giúp... tôi."
Hắn không biết vì sao cô lại lẻ loi một mình xuất hiện ở khu thương mại, nhưng, hắn muốn sống!
Đây là trời cao buông rèm, cho hắn một hy vọng sinh tồn, hắn nhất định phải bắt lấy!
"Sống..."
Sưu Thần Hào nghe ra một loại nhàn nhạt phiền muộn, nó có cảm giác nếu Tần Liệt không phản ứng, thì tiểu gấu con không có lương tâm này chớp mắt liền sẽ vui vẻ ôm váy mới của mình rời đi.
Cứu Chiến Thần ba ba của nó, mà cô lại mang theo tâm thái tới viếng mồ viếng mả sao?
"... Chờ, nha."
Cô muốn đi thay váy, tìm quần áo xấu xấu mặc vào.
Ý nghĩ của tiểu tang thi Phồn Tinh, rất rành mạch, rõ ràng.
Bạn muốn nói chỉ số thông minh của cô thấp, này quả thật phải xin lỗi sự quy hoạch gọn gàng ngăn nắp của cô!
Tần Liệt cho rằng cô muốn bỏ rơi hắn, gắng gượng dùng hết một tia sức lực cuối cùng, nắm lấy cổ chân nhỏ bé của cô...
"Cứu... tôi..." Cứu tôi! Đừng đi mà!
Trước mắt hắn một mảnh mơ hồ, hoàn toàn bị máu tươi dán lại, chỉ có thể dựa vào cảm giác bắt lấy một cọng rơm cứu mạng, sau đó chết sống không buông tay.
Trên váy dài hồng phấn barbie, tức khắc nhiều thêm một dấu tay máu.
Mà còn là loại máu tươi mới, tích táp nhỏ xuống từng giọt dính lên tà váy cô.
Tiểu tang thi Phồn - vẻ mặt ngây ngốc - Tinh.
Có người làm bẩn váy nhỏ của cô. Tốt, hắn phải chết!
Tiểu Hoa Hoa làm bẩn váy nhỏ của cô.
Cái này... Cô muốn nghĩ lại một chút.
Không vui mà suy nghĩ hồi lâu, Phồn Tinh đem tà váy cố sức treo lên trên cổ, sau đó, khom lưng, khiêng Tần Liệt lên.
Nếu đổi lại những người khác, muốn cô vì họ vứt bỏ đồ vật cô yêu thích, việc này còn khó hơn lên trời.
Bởi vì loại người giống như tự kỷ này, với cô mà nói, mạng người không quan trọng, thế giới không quan trọng, thế gian vạn vật đều không quan trọng, tất cả đều là xem thứ cô thích. Cô thích cái gì, thì cái đó chính là quan trọng nhất.
Cô thích váy nhỏ, sinh tử của vạn vật ngoài kia, so ra còn kém quan trọng hơn váy nhỏ của cô.
Khiêng Tần Liệt người đầy máu tươi, làm bẩn váy mới mình thích, có lẽ ngay cả Sưu Thần Hào cũng không thể đánh giá, thân phận của 'Tiểu Hoa Hoa', với Phồn Tinh mà nói, đến tột cùng là có ý nghĩa gì...
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
"... Họ, tên." Phồn Tinh khiêng Tần Liệt đi ra khu thương mại, những tang thi khác ngửi được mùi vị của Tần Liệt, liền nhanh chóng đi tới.
Tiểu tang thi từ trước đến nay đều mệt mỏi lười biếng, lúc nào cũng chậm rì rì, nhưng bây giờ lại bắn ra lực lượng cực hạn, như một trận lốc xoáy, chạy trốn thật nhanh, bỏ lại một đám tang thi không theo kịp ở phía sau. Ngẫu nhiên có mấy con không có mắt chạy lại đây, cũng bị tiểu tang thi bạo lực đấm bay.
"Tần... Liệt."
"... Phồn Tinh."
Người một nhà cùng người ngoài, tiểu tang thi phân đến rành mạch, rõ ràng.
Cô cùng đám người Tạ Đình Châu ở chung nhiều ngày như vậy, nhưng trước nay đều không chủ động giới thiệu tên mình, cũng không quá quan tâm họ tên của đám người Tạ Đình Châu.
Bởi vì có thể là Tạ Đình Châu, cũng có thể là Lý Đình Châu, Lưu Đình Châu, tất cả đều không quan hệ với cô.
Nhưng Tiểu Hoa Hoa, chính là Tiểu Hoa Hoa của Phồn Tinh, không thể là của người khác.
Tiểu tang thi ở trước mặt đám người Tạ Đình Châu, đều không thường xuyên mở miệng nói chuyện, chỉ khi muốn cái gì, mới đơn giản nhả ra một chữ, hoàn toàn không chủ động.
Bốn chữ 'đối đãi khác biệt', quả thật biểu hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn!