Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Nếu khối ngọc bội kia thật sự có không gian, đến lúc hắn tìm được đội ngũ mới, liền có thêm một lợi thế.

Cho dù không có lợi thế, vậy thì hắn vẫn có thể thu thập vật tư lấp đầy không gian, sau đó trốn đến núi sâu rừng già, cũng đủ để hắn kéo dài hơi tàn nhiều năm!

Loại đồ tốt này, nếu có thể thuận lợi lấy đi, kia quả thật không thể tốt hơn!

Tiểu quái vật một khi ngủ, đều ngủ rất sâu.

Không nhìn thấy vừa rồi phải đợi Tống Ngải Ngải lay mạnh cô thì cô mới ngồi dậy được sao?

Trước đây hắn cũng đã quan sát, tiểu quái vật này chỉ cần nằm xuống, liền sẽ không dễ tỉnh lại.

Kết quả, hắn vừa mới sờ lên tay Phồn Tinh, muốn rút ngọc bội từ trong lòng bàn tay cô...

Tiểu quái vật đã yên lặng trợn mắt nhìn hắn.

Đệch!

Này quả thật không khoa học!

Rõ ràng là vào lúc cô ngủ, bất luận là Tống Ngải Ngải giúp cô lau mặt, hay là mát xa cho cô, cô đều sẽ không tỉnh!

Hàn Húc Kiệt nuốt nuốt nước miếng, tình huống này hoàn toàn không nằm trong phạm vi tưởng tượng của hắn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên ứng đối thế nào.

"... Trộm." Phồn Tinh chém đinh chặt sắt phun ra một chữ.

[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]

Sáng sớm hôm sau.

Khi đám người Tạ Đình Châu tỉnh, Tống Ngải Ngải là người đầu tiên phát hiện đại lão vậy mà lại không ngủ trên bánh bao nhỏ của cô!

Rồi sau đó lại phát hiện đại lão đang giẫm lên ghế dựa, ghé vào bên cạnh ban công lộ thiên, hướng đến mặt trời lớn, đang tắm nắng.

"Hàn Húc Kiệt và Tiểu Hoàng Mao đâu?" Tạ Đình Châu hỏi một nam sinh khác.

Nam sinh cùng Tống Ngải Ngải đồng thời lắc đầu: "Không biết, chắc là ở dưới lầu."

Đêm qua sau khi trải qua một phen kinh hách, bọn hắn đều sức cùng lực kiệt, hơn nữa bên phía nhóm người kia cũng chỉ còn lại ba người phụ nữ tinh thần không phấn chấn, cho nên trong bất tri bất giác bọn hắn đều thả lỏng cảnh giác, ngủ đến rất sâu.

'Hô hô.'

'Hô hô.'

'Hô hô.'

Sáng tinh mơ, tang thi phát ra âm thanh gào rống cực kỳ rõ ràng.

Thần sắc Tạ Đình Châu ngưng lại, chẳng lẽ là bị tang thi vây công?

Nhanh chóng nhắm hướng đông bên cửa sổ nhìn xuống, phát hiện bên này không có tang thi.

Tình hình còn tốt, hướng đông là cửa lớn biệt thự, xe dã ngoại đỗ ở bên này.

Phía đông không bị tang thi vây quanh, đến lúc đó bọn hắn vẫn có thời gian rút khỏi biệt thự.

Sau đó mới đi qua phía tây ban công lộ thiên...

"Cô ở chỗ này làm gì?" Tạ Đình Châu đem áo khoác lên phía sau lưng Phồn Tinh, tuy rằng không biết tang thi có bị lạnh hay không, nhưng vẫn cứ phủ thêm cho cô.

"... Cá." Đại lão trước sau như một ngắn gọn đáp.

Tạ Đình Châu tự động bổ sung, ồ, câu cá?

Từ từ, cô lấy cái gì câu cá?

Tạ Đình Châu ngay sau đó lập tức nhìn thấy, phía trên ban công lộ thiên có hai ống thép cắm vào vách tường xi măng, bên ngoài ống thép còn cột một sợi dây thừng...

Theo dây thừng nhìn xuống, là hai đứa nhãi con xui xẻo bị trói.

Một đoạn dây thừng dài, một đoạn dây thừng ngắn.

Đoạn dây ngắn cột Tiểu Hoàng Mao, đại khái là đến vị trí lầu hai.

Còn đoạn dây thừng dài cột Hàn Húc Kiệt, khoảng cách rất gần tang thi bên dưới.

Đêm qua, sau khi đại lão sạch sẽ lưu loát đánh ngất Hàn Húc Kiệt, liền thuận tiện đem Tiểu Hoàng Mao trói lại luôn...

Bởi vì trên quyển sổ đen đã ghi rõ, hắn gọi cô là Thấp Lè Tè, nhiều hơn năm mươi lần.

Cô, mới không lùn.

Tiểu Hoàng Mao trong lòng sắp hỏng mất, sau khi tỉnh lại, liền phát hiện mình bị treo, đổi lại ai cũng sợ đến muốn hỏng!

Hơn nữa phía dưới đều là tang thi, hắn thậm chí không dám phát ra âm thanh, sợ sẽ dẫn thêm tang thi tới bạo động!

"Vì sao?" Tạ Đình Châu nhìn thấy mênh mông tang thi đều đang đói khát thò tay hướng lên trên, muốn đem Hàn Húc Kiệt ở gần nhất kéo xuống.

"Hắn trộm..." Phồn Tinh nắm lấy dây thừng cột Hàn Húc Kiệt, cực kỳ ác liệt trái phải lắc lư.

Tống Ngải Ngải không nhìn lầm, tiểu tang thi trong xương cốt thật sự tùy hứng ác liệt lại còn tính tình cố chấp. Trừ người mà cô thu nạp vào lãnh địa của mình, nếu không, cô căn bản không quan tâm những người khác nghĩ thế nào về cô.

Giống như cô hoàn toàn không quan tâm Tạ Đình Châu cùng những người còn lại nghĩ gì.

"Gọi tôi, Thấp Lè Tè..."

Phồn Tinh chỉ chỉ Tiểu Hoàng Mao trên dây thừng.

Tạ Đình Châu: "..." Lý do này quả thật làm người ta lạnh sống lưng.

Bởi vì hắn cũng ở sau lưng gọi cô Thấp Lè Tè.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play