Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Thấp Lè Tè Phồn Tinh, mặc một thân váy dài 1m7, loại váy phải mang giày cao gót mới có thể hold được chiều dài.
Cô chậm rì rì đi vào trong.
Hiện tại cô đã có kinh nghiệm nha!
Đem váy cầm trên tay, như vậy sẽ không ngã.
Tống Ngải Ngải cũng đích xác là một nhân tài, ở vị trí bên dưới váy, khoét hai lỗ trống một trước một sau.
Nếu đại lão muốn đánh nhau, cô liền có thể nhanh chóng giúp đại lão đem váy dài hướng lên trên gập lại, hai lỗ trống trước sau kia vừa vặn có thể tròng qua đầu đại lão.
Thuận lợi đem đuôi váy treo lên cổ.
Thật đúng là chỉ trong vài giây liền đem váy dài biến thành váy ngắn, cô còn phải tự tán thưởng sự cơ trí này của mình đó!
Thấp Lè Tè ôm váy của chính mình, tựa như mỹ nhân ngư ôm đuôi cá nhỏ.
Tạ Đình Châu đi ở phía trước, còn cô chậm rì rì rì đi ngay phía sau.
Chậm đến mức Hàn Húc Kiệt ở đằng sau cô nhìn đến hai mắt đều muốn bốc hỏa. Hắn hận không thể đá cho cô một cái, để cô hướng phía trước mà lăn lên.
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Đội ngũ của những kẻ trú sẵn bên trong biệt thự có chín nam ba nữ, đặc biệt là những gã đàn ông ngưu cao mã đại, nhìn qua đều là một đám không dễ chọc, trên người lộ đầy sát khí.
Thời điểm khi thấy Phồn Tinh xuất hiện, gần như tất cả những gã đó đều hai mắt sáng ngời.
Cực phẩm!
Chỉ là dáng người hơi kém một chút, chủ yếu là vì tuổi còn nhỏ, nên không được cao.
Còn gương mặt kia, xác thực là tuyệt sắc nhân gian. Đặc biệt là ngũ quan ánh lên nét vô hại, cực kỳ giống nụ hoa nhu nhu nhược nhược, làm người ta nhịn không được muốn khi dễ cô! Ngược đãi cô!
Hơn nữa động tác chậm chạp, càng thêm tô lên một tầng khí chất mờ mịt ngây thơ.
Ánh mắt không có ý tốt dừng lại trên người Phồn Tinh, sau đó tiếp tục liếc mắt đến trên người Tống Ngải Ngải.
Ánh mắt quá mức lộ liễu, làm Tống Ngải Ngải sợ đến toàn thân đều run lên...
Ổn định, đừng khóc! Không cần hoảng, không được làm đại lão mất mặt!
Mà ba người phụ nữ cuộn tròn trong góc tường, nhìn qua đều tinh thần uể oải, biểu tình không phấn chấn. Quần áo rách tung tóe, đầu bù tóc rối, một bộ dáng chịu qua tàn phá.
"Cẩn thận một chút." Tạ Đình Châu thấp giọng dặn dò.
Hắn mơ hồ biết, ở trên người ba người phụ nữ kia đã xảy ra chuyện gì.
Mạt thế, mạng người tiện như chó.
Đặc biệt là nữ nhân.
Nhân tính ác liệt phát huy đến mức tận cùng, cho dù là trước mạt thế, địa vị nam nữ đều đã bất bình đẳng, trong xương cốt nam nhân cất giấu kỳ thị nữ nhân. Càng không cần nói đến, đây là thời đại mạt thế cường giả vi tôn.
Trong mạt thế này, nữ nhân không có dị năng, sẽ chẳng khác gì hàng hóa.
Nếu Thấp Lè Tè không có năng lực tự bảo vệ mình, với gương mặt đó của cô, cũng đã đủ khiến cô bị vạn người bắt nạt!
"Thật ngại quá, trời chiều rồi, chúng tôi đi ngang qua, mượn nơi này nghỉ chân một chút." Tạ Đình Châu tuy rằng trong lòng cảnh giác, nhưng công phu ngoài mặt vẫn giữ được.
Cầm đầu đội ngũ chín nam ba nữ kia là một gã đàn ông cường tráng, để trần nửa thân trên, miệng lộ ra một họng răng vàng, đứng từ rất xa đã có thể ngửi được mùi vị hôi thối.
Nhếch miệng cười: "Không cần ngại, đều là người cùng đi ra ngoài cả, còn không phải nên hỗ trợ lẫn nhau sao?"
Ngay sau đó ánh mắt âm tà liếc nhìn về phía Phồn Tinh: "Em gái, nếu có điều gì cần anh chiếu cố thì cứ việc nói ra. Anh đây, cái gì cũng có thể thỏa mãn em!"
Ngữ khí đáng khinh, ngầm có thâm ý.
Sắc mặt Tạ Đình Châu trầm xuống, nhưng vẫn không gây sự khó dễ.
Tiểu tang thi Phồn Tinh: "? ? ?"
Từ từ, những lời này quá dài, cô phải mất một lát để phản ứng.
Nhưng không đợi cô phản ứng, Tạ Đình Châu đã kéo cô lên lầu.
Không còn cách nào khác, Thấp Lè Tè không chỉ có tốc độ chậm, mà năng lực phản ứng quả thật làm người ta giận sôi. Bạn muốn để cô tự mình đi lên cầu thang, cô đi một bước, chắc chắn liền sẽ đứng lại phản ứng một lát, rồi sau đó mới bò tiếp một bước nữa.
*
Thúy Hoa: Thế giới này là thế giới cô độc tung hoành của tiểu tang thi Phồn Tinh, cho nên sẽ không nhanh chóng tương ngộ với Tần Liệt.
Hơn nữa đại lão còn muốn cứu vớt thế giới, hiện tại là đang thu ngựa con...