Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Hiện tại Tần Liệt còn có điểm gì chưa rõ?
Hôm nay, rất rõ ràng là Tần Nho cùng Hàn Nguyệt muốn lấy mạng hắn!
Chuyện duy nhất làm hắn không hiểu chính là, nếu hai người bọn họ muốn ở bên nhau, trực tiếp nói hắn giải trừ hôn ước không phải là được rồi sao?
"Tần Nho, chúng ta là anh em ruột!" Anh em ruột cùng một mẹ sinh ra!
Hắn từng nghĩ mình có thể chết trong tay tang thi! Cũng có thể chết trong tay kẻ thù của Tần gia! Nhưng trước này đều chưa từng nghĩ rằng, hắn sẽ chết trong tay em trai ruột của chính mình!
Người thân, cũng giống như chiến hữu, là người mà mình có thể yên tâm phó thác!
Tần Nho bị ba chữ 'anh em ruột' kích thích, ngồi xổm người xuống, hung tợn nói với Tần Liệt: "Chẳng lẽ chỉ bởi vì là anh em ruột, nên tôi liền phải khuất nhục đứng phía sau anh?"
"Tần Liệt, tôi nói cho anh biết, tôi đã chịu đủ rồi! Suốt hai mươi mấy năm qua, tất cả mọi người đều biết, Tần gia có một đứa con trai năng lực vượt trội tên là Tần Liệt, có ai nhớ tới tôi không?"
"Anh em ruột cùng một mẹ sinh ra, dựa vào cái gì tôi phải làm nền cho anh? Dựa vào cái gì mà trong mắt cha mẹ đều chỉ có một mình anh? Nếu không có Tần Liệt anh, thì tôi đã sớm nổi danh!"
Tần Liệt cũng là đến ngày hôm nay mới biết được, em trai ruột mình lại giấu tâm tư sâu đến vậy.
"... Cậu tầm thường vô vị, thì có liên quan gì đến tôi?" Tần Nho hung tợn như vậy, hận hắn thấu xương như vậy, Tần Liệt chỉ cảm thấy không thể hiểu, càng không thể lý giải.
Trên đời này người ưu tú vốn rất nhiều.
Cũng không thể vì hắn ưu tú, liền làm cho những người bên cạnh không được ưu tú.
Năng lực hắn trác tuyệt, cùng chuyện Tần Nho tầm thường vô vị, vốn dĩ chẳng hề liên quan.
Hàn Nguyệt nhíu mày, không kiên nhẫn thúc giục: "Được rồi, Tần Nho, anh sớm đem hắn giải quyết đi, chúng ta nên rời đi rồi. Động tác nhanh lên, chắc tang thi đã sắp tới!"
Cô ta càng nhìn càng chướng mắt, Tần Nho đúng là bộ dạng không lên nổi mặt bàn.
Trong lòng có suy nghĩ hèn mọn thì thôi đi, lại còn muốn đem sự hèn mọn đó thông báo cho toàn thiên hạ biết, quả thật làm người ta cảm thấy buồn nôn.
Nếu không phải vì hắn có dị năng song hệ, cô ta có thể để mắt đến kẻ bất lực như hắn sao?
Chính mình không tự thân nổi bật, lại còn muốn đem trách nhiệm đẩy lên người khác.
Quả thật buồn cười!
Đồng thời còn có điểm thống hận Tần Liệt không biết cố gắng, nếu như hắn có dị năng, cho dù chỉ có một loại dị năng, thì cô ta cũng sẽ an phận làm vị hôn thê của hắn, cường cường liên thủ.
Kết quả, hắn ngay cả một dị năng cũng không kích phát ra!
Thật sự đáng hận!
Hai anh em, từng người từng người đều là phế vật!
"Tần Liệt, anh là anh trai ruột của tôi, nên tôi sẽ không giết anh." Tần Nho đứng dậy, âm ngoan cười nói: "Tôi sẽ cho anh tự sinh tự diệt."
Giọng nói rơi xuống, Tần Nho liền nổ súng.
Một phát bắn vào mắt cá chân trái của Tần Liệt, một phát tiếp tục bắn vào mắt cá chân phải.
Máu đỏ tươi không ngừng chảy ra, Tần Liệt vẫn gắng sức chống đỡ, cắn răng không phát ra một tiếng kêu đau nào.
"Tần Liệt anh trai tôi, trong lúc đi thu thập vật tư ở khu thương mại, không cẩn thận bị tang thi cắn chết, đã nghe hiểu chưa?"
Tần Nho nói với thuộc hạ trong tiểu đội dị năng giả của mình.
"Đã nghe rõ, Tần thiếu!"
"Trở về!"
"Vâng, Tần thiếu!"
—
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Tần Liệt gắng gượng chống đỡ thân thể, mất máu quá nhiều khiến tầm nhìn trước mắt hắn từng đợt biến thành màu đen.
Tần Nho luôn miệng nói không đành lòng giết hắn, kỳ thật, chỉ là muốn hắn chết một cách thống khổ mà thôi!
Hắn bị thương ở bụng, hai chân cũng bị phế, căn bản là không thể trốn thoát!
'Hô hô'
'Hô hô'
...
Một đoàn tang thi phát ra tiếng quái dị từ trong cổ họng, ngửi được mùi máu tươi mà đến, chúng còn chưa vào tới khu thương mại, thì Tần Liệt đã có thể nghe thấy tiếng bước chân chậm chạp hỗn loạn, pha lẫn trong âm thanh gào rống ghê rợn của chúng.