Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Trước đây khi Hàn Nguyệt là vị hôn thê của Tần Liệt, mỗi lần Tần Nho nhìn cô ta, đều tự thấy bản thân mình xấu hổ, nghĩ rằng đóa hoa cao lãnh này không phải là thứ mà hắn có thể với tới.
Chờ sau khi được chạm vào rồi, thì thấy cũng chỉ như vậy thôi. Thân thể hàng năm tập võ khô còng cứng ngắc, so ra còn thiếu ý tứ hơn những nữ nhân kiều kiều mềm mại ngoài kia.
Hơn nữa trước đây hắn thưởng thức là khí chất không coi ai ra gì của cô ta, hiện tại đã bị hắn nắm trong tay, chứng tỏ trước kia cô ta cũng chỉ là giả vờ, kỳ thật trong xương cốt chính là một lãng hóa*.
*Lãng hóa: có thể hiểu là lẳng lơ, nhưng đây là Vũ nói giảm nói tránh, chứ nghĩa chỗ này nặng hơn lẳng lơ rất nhiều.
Chẳng qua điều duy nhất làm hắn cảm thấy mỹ mãn, đó là chiếm được lần đầu tiên của cô ta.
Nói cách khác, nữ nhân này chưa từng bị Tần Liệt chạm vào.
Chuyện này không khỏi làm trong lòng Tần Nho sinh ra một loại cảm giác cao cao tại thượng, trước kia Tần Liệt ưu tú thì thế nào? Hiện tại còn không phải chỉ là một vũng bùn sao?
Vị hôn thê của hắn, cũng đã bị ông đây chơi qua.
Nữ nhân mà hắn chưa thể chạm tới, ông đây chỉ cần ngoắc tay liền có được.
"Một núi không dung hai hổ, anh cảm thấy nếu Tần Liệt còn sống, anh có thể tiếp nhận toàn bộ thế lực Tần gia sao?" Hàn Nguyệt không chút để ý nói.
Cô ta không quá để mắt Tần Nho, nếu như Tần Liệt có dị năng, cô ta sẽ để Tần Nho nhúng chàm mình sao?
Dù sao thì cô ta vẫn tương đối thích chinh phục Tần Liệt hơn, nam nhân ít nói ít cười, mặt lạnh băng sương, không dễ tiếp cận.
Đáng tiếc, mạt thế chính là cường giả vi tôn.
Không có dị năng, liền định sẵn chỉ là phế vật.
"Nếu đã chuẩn bị tốt kế hoạch, việc cần làm lúc này là giải quyết hắn, bớt nói lời dông dài vô nghĩa. Nếu hiện tại còn không dùng biện pháp nhất kích tất trúng, chờ đến khi Tần Liệt phòng bị, thì hắn cũng không phải loại dễ giải quyết đâu." Hàn Nguyệt siết chặt chủy thủ bên hông.
Tần Nho một tay nắm tay lái, một bên vui cười sờ lên đùi cô ta: "Còn không phải anh đang lo lắng em sẽ luyến tiếc vị hôn phu của em sao?"
Hàn Nguyệt có chút chán ghét đem tay hắn đánh ra: "Anh chú ý chút."
"Hừ..." Lãng hóa, lại còn bày đặt giả vờ đứng đắn, không chút thú vị.
Tần Nho hậm hực tiếp tục lái xe, nhưng mà thật ra tâm tình đang rất vui sướng.
Tưởng tượng đến sau ngày hôm nay, tòa núi lớn Tần Liệt vẫn luôn đè ép trên đỉnh đầu hắn, đã sắp phải hoàn toàn bị chuyển đi, nghĩ đến đây hắn liền không nhịn được cảm thấy cao hứng.
Phía sau đoàn xe, đều là những chiếc xe bán tải.
Chia theo tiểu đội của dị năng giả, mỗi tiểu đội một chiếc.
Tiểu đội mang vật tư về, thì phải nộp một phần cho căn cứ, phần còn lại là của chính họ.
Duy chỉ có Tần Liệt, là một mình một đội.
Không còn cách nào khác, ai kêu hắn là người thường không có dị năng, lại cứ một hai cậy mạnh đi ra ngoài thu thập vật tư.
Người thường ở căn cứ Đế Đô, vẫn có biện pháp kiếm thức ăn.
Nữ nhân sao? Bán mình.
Còn nam nhân thì không cần làm gì, vẫn có thể lãnh một khối bánh quy ngâm nước. Nếu có thể hỗ trợ xây tường thành, thì một ngày được năm khối bánh quy. Còn có thể đi ăn xin, chỉ cần chịu hạ mình cầu lụy.
Hơn nữa, Tần gia thuộc tầng lớp cao nhất ở căn cứ Đế Đô, nếu Tần Liệt muốn dựa vào thế lực gia tộc để ăn cơm mềm, cũng không phải là không thể.
Một hai phải gắng gượng ra ngoài làm gì?
Còn tưởng rằng mình là người thừa kế có một không hai của Tần gia như trước đây sao?
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Nam nhân dáng người uy vũ cao lớn, ước chừng trên một mét tám, khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi. Da thịt màu đồng ẩn hiện bên dưới cổ áo, cơ bắp mạnh mẽ rắn chắc, nhìn rất hữu lực.
Khuôn mặt cường thế tuấn lãng, tràn đầy hơi thở nam tính.
Đang nhắm mắt dưỡng thần, mặt đầy lạnh nhạt, cự người ngàn dặm.
Những người khác khe khẽ nói nhỏ, không phải Tần Liệt không nghe thấy, mà là hắn lười đi so đo.
Huống chi người ta nói là sự thật, hắn cũng không có cách nào phản bác.
Hắn không có dị năng từ trên trời rơi xuống, sự thật chính là tàn khốc như vậy.