Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
"Tạ Trản lúc nhỏ chắc là rất nghe lời đúng không dì?"
"Cũng không phải thật nghe lời, có đôi khi không quá hiểu chuyện, làm tôi tốn không ít tâm tư." Tạ Như Nhân há mồm liền nói, đem mình đắp nặn thành hình tượng mẹ hiền: "Nhưng mà Tạ Trản nhà tôi, bây giờ chắc là đã trở nên hiểu chuyện. Vì để tôi có được ngày tháng tốt đẹp, nên mới lặng lẽ chạy tới tham gia tiết mục của mọi người. Tin rằng sau này hắn kiếm được nhiều tiền, chắc chắn sẽ hiếu thuận tôi, đúng không, Tạ Trản?"
Sau khi kiếm được tiền, muốn trở mặt không nhận bà ta?
Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Không có ai chú ý tới, khi Tạ Như Nhân gọi Tạ Trản, chính là hai chữ lạnh như băng.
Không có bất kỳ biệt danh đáng yêu gì, cũng không mang theo bất cứ tình cảm gì.
Hai tay Tạ Trản rũ bên người, nắm chặt thành quyền, gắt gao siết chặt.
Trong mắt đều là tơ máu.
Hắn bị Tạ Như Nhân nuôi lớn, đương nhiên biết, bà ta cố ý nói những lời như vậy là có mục đích gì.
Toàn bộ phân đoạn giao tiếp với người thân, đều do đạo sư tổ tiết mục cùng Tạ Như Nhân nói chuyện, Tạ Trản không hề mở miệng.
Nhưng phàm là người, đều có thể nhìn ra được, chuyện này không bình thường.
Bởi vì Tạ Như Nhân biểu hiện đến... vô cùng bình thường.
Nghĩ sao nói vậy lại pha chút hài hước, còn biết con trai mình tính tình không tốt, nhờ tổ tiết mục bao dung hắn nhiều hơn.
Mà dáng vẻ kia của Tạ Trản, lại vô cùng kỳ lạ, giống như đầu dây bên kia điện thoại không phải mẹ hắn, mà là kẻ thù giết cha hắn.
Đôi mắt tràn đầy tơ máu, càng thêm chứng minh việc hắn có khuynh hướng bạo lực!
—
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Sau khi quay xong phân đoạn trò chuyện với người thân, Tạ Trản liền nhịn không được lên mạng đọc bình luận.
Bình luận trên đó đương nhiên đều nghiêng về một phía, Tạ Trản không kìm nén được mở một tài khoản ẩn danh, đi tranh luận với người khác...
[Lãng Cách Lãng Cách Lãng Cách Lãng: Hai mẹ con ở chung nhìn quá xấu hổ, Tạ Trản không biết cho mẹ hắn mặt mũi gì cả.]
Tạ Trản: [Có một số việc không thể chỉ nhìn từ bề ngoài, có những người mẹ, cũng không đáng nể tình.]
[Là Cư Cư Không Phải Trư Trư: Tôi cảm thấy Tạ Trản giống như thành phần phản xã hội, một chút ý thức trách nhiệm cũng không có, thương cho mẹ Tạ, nuôi người như hắn thà đi nuôi một con chó còn hơn.]
Tạ Trản trầm mặc hồi lâu: [Cậu đã từng tiếp xúc với Tạ Trản chưa? Làm sao cậu biết hắn không có ý thức trách nhiệm? Làm sao cậu biết vấn đề không nằm ở chỗ mẹ hắn?]
. . .
Tạ Trản đọc từng bình luận, rồi phản bác từng cái.
Nhưng càng về sau, những người bình luận lại càng cay nghiệt độc ác.
Tạ Trản cũng nhịn không được bắt đầu đối chọi gay gắt...
[Sơ Tâm Không Đổi: Tôi cảm thấy dù có vì bất kỳ lý do gì, Tạ Trản cũng không được phép tỏ thái độ lạnh nhạt với mẹ hắn, thật sự là làm lòng người rét lạnh, một người mẹ đơn thân, nuôi hắn trưởng thành cũng không dễ dàng gì!]
Tạ Trản: [Lòng mẹ hắn còn chưa lạnh, thì cậu lạnh cái gì? Dễ dàng rét lạnh như vậy, cậu mới được vớt ra từ trong tủ lạnh à?]
[Đạp Tuyết Vô Ngân QAQ: Nói thật, nhìn thái độ hắn đối với mẹ hắn, tôi dám khẳng định, hắn thật sự có khuynh hướng bạo lực.]
Tạ Trản: [Cậu xác định như vậy, hắn từng đánh cậu sao? Sao hắn không đem cậu đánh chết luôn đi?]
Nhưng mà một người vốn không đủ sức tranh cãi với nhiều người, cho dù Tạ Trản có tức đến thất khiếu bốc khói, cũng không thể xoay chuyển quan điểm của bất kỳ người nào.
Gần như tất cả mọi người đều đứng nói không biết đau eo...
Hai mẹ con thì có thể có thâm cừu đại hận gì?
Ghi thù sao? Đối với người mẹ sinh ra mình mà cũng có thể ghi thù, tâm tư này là nhỏ mọn đến mức nào?
Người mẹ đơn thân nuôi con không dễ dàng, Tạ Trản đừng nói là bất hiếu, mà quả thật là cả heo chó còn không bằng!
Có người còn tự cho mình thuộc phe lý trí, đứng ra phân tích lẽ phải:
[Quan hệ mẹ con không tốt, chắc chắn là hai bên đều có vấn đề. Nhưng Tạ Trản đã là con cái, bất luận như thế nào, vẫn phải kính trọng người lớn. Có những việc nhỏ, có thể nhịn được thì cứ nhịn. Gia hòa vạn sự hưng, tính toán chi li như hắn, sẽ chỉ làm quan hệ hai bên càng chuyển biến xấu hơn.]
Tạ Trản chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn đến uất ức.
Bị làm ghê tởm đến không chịu được, lại còn phải cố nuốt xuống mà không thể phun ra.
***
Edit vị diện này làm Vũ nghĩ đến một chuyện. Mỗi một lời mà mình nói ra, dù cho nó chỉ là bình luận trên mạng đi chăng nữa, thì chúng ta cũng nên cẩn trọng, vì lời nói đó có thể sẽ làm tổn thương người khác.
Thậm chí đã có không ít người nổi tiếng vì bị áp lực của dư luận mà tự sát. Hy vọng mỗi người chúng ta đừng gián tiếp trở thành hung thủ đẩy người khác vào đường cùng.
Đứng xem bên ngoài rồi tự cho mình là sáng suốt? Chúng ta không ở trong hoàn cảnh của họ, thứ mà chúng ta cho rằng mình biết, có thể là toàn bộ sự thật được sao?