Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Sự thật cũng đích xác như Tạ Trản suy đoán.
Thêm một người chết, nghiệp chướng trên người Phồn Tinh sẽ nặng thêm một tầng.
Tạo nghiệt càng sâu, cô liền càng đau, càng suy yếu.
Đến cuối cùng, thậm chí đến nói chuyện cũng vô cùng khó khăn.
Tần Nhụy mỗi ngày đều ngồi ở bên cạnh Phồn Tinh, lấy nước mắt rửa mặt.
Bà không rõ, con gái bà đang tốt đẹp sao lại biến thành thế này?
"... Tạ... Trản..." Phồn Tinh miễn cưỡng vươn tay tới, nắm lấy ngón tay Tần Nhụy, nỗ lực nói ra mấy chữ: "Trản..."
Cô muốn gặp Tiểu Hoa Hoa, muốn hắn ôm ôm cô.
Tần Nhụy nhịn không được khóc lên, rốt cuộc Tạ Trản kia có gì tốt?
Con gái bà đã biến thành như vậy, thế nhưng trong lòng còn nghĩ đến hắn!
Nhưng nhìn thấy Phồn Tinh làm đến mức này, Tần Nhụy thật sự không đành lòng, vì thế giấu Ngọc Trường Thịnh, lặng lẽ mở cổng cho Tạ Trản đi vào...
"Tiểu... Hoa Hoa..." Phồn Tinh dựa ở trong ngực Tạ Trản, nói chuyện cũng thật gian nan.
Tạ Trản dập đầu đến trên trán đầy vết thương, may mà Ngọc tiểu thư không thể nhìn thấy, bằng không, cô sẽ đau lòng.
"Ngọc tiểu thư." Thanh âm Tạ Trản nghẹn ngào.
Người trong ngực không chút độ ấm, cô nép vào lòng hắn, nhưng đến hô hấp của cô, hắn cũng không cảm nhận được.
"Của em." Cho dù nỏ mạnh hết đà, Phồn Tinh vẫn cứ cố chấp đến cùng.
"Của em, Tạ Trản vĩnh viễn đều là của em." Sống là của em, chết cũng là của em!
"Muốn... Nắm... Tay tay..." Phồn Tinh ngoại trừ thân thể đau đớn, kỳ thật không có chỗ nào nuối tiếc.
Cô thật vui vẻ, bảo hộ Tạ Trản Tiểu Hoa Hoa.
Người ức hiếp Tạ Trản Tiểu Hoa Hoa, làm cho tất cả bọn họ đều đi chết.
Tạ Trản nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, ngón tay Phồn Tinh câu lấy đầu ngón tay Tạ Trản.
Cứ như vậy, một mực dán vào.
Sau đó không biết từ lúc nào, không còn tiếng động nữa.
Tạ Trản ôm người ngồi ngơ ngác, trong nháy mắt không còn cảm nhận được hô hấp Phồn Tinh, từ khóe mắt rơi xuống một dòng lệ, nhẹ giọng thì thầm: "Ngọc tiểu thư..."
Ngọc tiểu thư, em phải đi chậm một chút nha.
Nhất định phải, từ từ chờ anh!
—
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Vợ chồng Ngọc Trường Thịnh không muốn đem con gái hỏa táng, vì thế ngàn dặm xa xôi đưa Phồn Tinh về nguyên quán Ngọc gia hạ táng.
Sau khi kết thúc hậu sự của Phồn Tinh, Tạ Trản mất tích.
Không ai có thể tìm được hắn.
Trong tang lễ con gái Ngọc Trường Thịnh, cũng không ai chú ý một người ngoài như Tạ Trản, chẳng qua là thấy cực kỳ châm chọc.
A, tình cảm của người trẻ tuổi, luôn miệng nói rời khỏi con gái ông thì hắn sẽ chết, kết quả, còn không phải người đi trà lạnh sao! Người như vậy, tình cảm như vậy, ông đã thấy quá nhiều.
Mà không ai biết chính là...
Bên trong quan tài, Tạ Trản nghiêng người ôm thi thể đã sớm lạnh lẽo, yếu ớt nỉ non: "Phồn Tinh... Ngọc tiểu thư của anh..."
Không một ai biết, Tạ Trản là từ lúc nào nằm vào trong. Phàm là người bình thường, không ai có thể tưởng tượng được, vậy mà sẽ có một người sống sờ sờ, thừa dịp người ta không chú ý, lại đi chui vào bên trong quan tài.
Ngọc tiểu thư, côn trùng dưới mặt đất nhiều như vậy.
Trong quan tài lại lạnh như vậy.
Đường đến hoàng tuyền cô đơn như vậy.
Anh tới đi cùng em nha.
Ôm em cùng nhau hôn mê dưới nền đất, nếu có kiếp sau, anh vẫn nguyện ý làm tiểu cẩu trung thành nhất của em, được không?
Quan tài thật tối, thật lạnh.
Chờ không khí chậm rãi tiêu hao hết, Tạ Trản biết, mình ước chừng là sắp chết rồi.
Trước mắt hiện ra những cảnh tượng tương ngộ ngày trước...
Hắn hướng về phía Ngọc tiểu thư trợn trắng mắt.
Ngọc tiểu thư nói, muốn nuôi hắn.
Cô ghé vào giường, đầu nghiêng bên trái một cái, lại nghiêng bên phải một cái, xem bé rối Teletubbies trên TV, ánh mắt trong suốt giống như tiểu thiên sứ.
Đó là cô gái nhỏ mà một đời này hắn muốn cẩn thận che chở, nhưng đến cuối cùng... cuối cùng hắn lại hoàn toàn bất lực, chỉ có thể nhìn cô mạnh mẽ kéo hắn ra sau lưng, dùng cả mạng sống mình bảo hộ hắn.
Ngọc tiểu thư, nếu như có kiếp sau, anh hy vọng sẽ gặp lại em, nhưng anh cũng sợ gặp lại em, sẽ làm liên lụy em...