Chương 107: Thu đồ đệ
------------------
Sau khi khôi phục khai giảng một thời gian ngắn, đề tài sốt dẻo nhất toàn bộ học viện vẫn là sự kiện rừng dị thú.
Mộ Dung Trác Thất sau khi về trường học ngày đầu tiên liền nhận được một bức thư.
Hắn mở thư ra, nội dung trong thư là để cho hắn hoàn thành kiểm tra thu đồ đệ. Mộ Dung Trác Thất nhìn chút chỗ kí tên, không khỏi vừa mừng vừa sợ.
Người kí tên là Văn Dịch Kế, Ma thẻ sư đẳng cấp cao nhất Học viện Triều Đế, cũng là Ma thẻ sư đột phá cấp chín trẻ nhất trên Trung Ương Tinh.
Trước đó hắn cũng từng đoán, vì sao mình được phân đến lớp đặc biên lại chậm chạp không được phân phối đạo sư trực thuộc.
Tình huống như thế nguyên nhân thường thấy là, đạo sự dự định thu hắn làm đồ đệ tương đối đặc thù.
Mộ Dung Trác Thất trước đó cũng từng dự đoán một vài người, nhưng vạn vạn không nghĩ tới lại là Văn Dịch Kế. Bởi vì Văn Dịch Kế là một cao thủ trẻ tuổi không ngừng chăm chỉ nâng cao thực lực bản thân, con đường tiến tới còn rất dài, cũng không phải loại người lớn tuổi thích đào tạo người nối nghiệp.
Bất kể là học viện đề cử hắn cho Văn Dịch Kế, hay là Văn Dịch Kế có ý định muốn thu hắn là đồ đệ, hắn đều quyết định nắm chắc cơ hội lần này.
Mà một bên khác.
Trong một gian phòng huấn luyện, một nam tử trẻ tuổi đôi mắt dài nhỏ, tóc tai hơi cuộn, vóc người cao to ý cười dịu dàng nhìn Văn Dịch Kế.
"Ôi chao sư phụ, em rốt cuộc phải có tiểu sư đệ rồi sao?" Nụ cười của nam tử trẻ tuổi đặc biệt hẹp hòi.
Văn Dịch Kế một chút cũng không bị nụ cười của hắn lây nhiễm, anh vừa buồn ngủ vừa buồn bực, nửa nằm trên sô pha, nhìn tư liệu của Mộ Dung Trác Thất trên tay.
Vấn đề về việc thu Mộ Dung Trác Thất làm đồ đệ, trước đó anh từng có ý nghĩ này, dù sao thiếu niên tư chất thiên phú đều xuất chúng đồng thời gia thế lại ưu việt như vậy, người muốn trở thành đạo sư chính thức của cậu ấy không biết có bao nhiêu.
Lớp đặc biên của Học viện Triều Đế là một đạo sư chỉ đạo cho một học sinh, cho nên rất nhiều lúc cũng được ngầm hiểu là đạo sư và học sinh trong lớp đặc biên là quan hệ sư đồ, loại quan hệ này cũng không giống với quan hệ sư sinh của lớp phổ thông.
Nguyên bản việc thu Mộ Dung Trác Thất làm đồ đệ là một chuyện mọi người đều thích nghe ngóng.
Phương diện học viện thì thấy Mộ Dung Trác Thất thiên phú trác tuyệt, vừa vặn cần một đạo sư đồng dạng cũng là thiên phú xuất chúng mới có thể chỉ đạo cậu ấy, loại đạo sư dựa vào tích lũy kinh nghiệm theo năm tháng, bản thân thiên phú thì bình thường kia, đi chỉ đạo thiên tài như Mộ Dung Trác Thất quả thật là làm chậm trễ.
Mà Văn Dịch Kế đến nay mới chỉ thu một đồ đệ, anh vốn lên kết hoạch thu tổng cộng ba đồ đệ, kết quả dẹp xong đồ đệ thứ nhất, vì phát sinh quá nhiều chuyện, đến tận mười năm sau cũng không tiếp tục thu ai khác, dẫn đến kế hoạch vốn phải thu gần ba đồ đệ, sau đó các đồ đệ cạnh tranh lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, hoàn toàn thất bại.
Cho nên khi học viện để cho Văn Dịch Kế cân nhắc làm đạo sư cho Mộ Dung Trác Thất, bản thân Văn Dịch Kế cũng rất để ý.
Kết quả thì sao, vừa mới có chút mặt mày, học viện liền xảy ra sự kiện rừng dị thú bạo động.
Vốn là chuyện này cũng chỉ là một khúc nhạc đệm, chờ đến lúc điều tra ra kết quả, chân tướng cháy nhà ra mặt chuột, tự nhiên sẽ gió êm sóng lặng.
Kết quả thì sao, Văn Dịch Kế liền thu được bức thư Cố Thần chuyển giao.
Người yêu mất tích đã lâu của anh vậy mà trở về.
Người yêu của anh bị người hãm hại, sự tình mười hai năm trước không phải như điều tra đã được công bố.
Anh có con, con đã mười hai tuổi.
Sự tình mười hai năm trước còn có thể có liên quan đến đợt triều cường dị thú gây chấn động toàn bộ Liên Bang mười nắm trước.
Quá nhiều tin tức như thủy triều xô tới, xô đến Văn Dịch Kế căn bản không đứng được.
Anh cấp bách muốn được gặp Ngụy Ninh, kết quả một câu của Cố Thần "Nếu đối phương không muốn về tìm thầy, có thể là không muốn gặp thầy" chặn trở lại.
Đúng vậy, sự tình còn chưa rõ ràng, Ngụy Ninh hiện tại còn là tội phạm truy nã, nếu như không thể giúp cậu ấy sửa lại án sai, như vậy Ngụy Ninh xuất hiện ở trong tầm mắt công chúng sẽ có nguy hiểm, thậm chí có thể bị bắt quả tang ở Trung Ương Tinh, anh xác thực không thể liều lĩnh.
Mặc dù đạo lý là đạo lý này, nhưng Văn Dịch Kế vẫn cảm thấy không cam tâm.
Một lão nam nhân, mười mấy năm không có người yêu ở bên cạnh, hiện tại biết lại không thể thấy, mặc dù có lý do, nhưng vẫn không chịu được thấy tủi thân.
Tủi thân liền muốn tìm một người để cõng nồi(chịu trách nhiệm), cõng nồi tự nhiên là Cố Thần, tuy rằng cậu chỉ là cái ống truyền lời mà thôi.
Cố Thần là học sinh chuyên ngành Chế thẻ sư của Học viện Triều Đế, Văn Dịch Kế dù là chủ nhiệm chuyên ngành Ma thẻ sư, nhưng không quản được. Vì vậy cơn giận này tự nhiên chỉ có thể rơi trên người Mộ Dung Trác Thất.
Lúc xem tư liệu thi đấu hợp tác, anh liền phát hiện quan hệ của hai người không bình thường, ít nhất là Mộ Dung Trác Thất đối với Cố Thần tuyệt đối không bình thường, ánh mắt kia, không phải là ánh mắt nhìn hợp tác.
"Bách Lân, lát nữa em và sư đệ tương lại của em tỷ thí một trận, nhất định phải toàn lực đối phó, muốn tàn nhẫn thế nào cũng được, nhất định phải đánh cho đối phương hoa lá tơi bời, hoài nghi nhân sinh, biết không?" Văn Dịch Kế phân phó nói.
Bách Lân nhất thời trợn mắt há mồm, đây là muốn thu đồ để hả, hay là muốn đối phó kẻ thù? Lúc nhìn thấy biểu tình của thầy giáo, cũng không giống như đang đùa.
"Sư phụ, tiểu đồ đệ này có thù oán gì với ngài, mà ngài muốn đối phó với nó như vậy." Trong đôi mắt nhỏ dài của Bách Lân toát ra đồng tình với sư đệ tương lai.
"Em không cần để ý nhiều như vậy, đối chiến thật tốt, cẩn thận thua thì mặt ném về nhà." Văn Dịch Kế không hề trả lời Bách Lân.
Tâm hồn bát quái của Bách Lân cháy hừng hực lại không chiếm được động viên, lườm một cái, cảm thán nam nhân muốn tìm bất mãn thật là đáng sợ.
Mộ Dung Trác Thất dựa theo địa chỉ trên thư, đi tới một gian huấn luyện tư nhân trong học viện.
Vừa vào cửa, hắn liền cảm thấy một luồng nước nóng xông tới trước mặt, Mộ Dung Trác Thất linh hoạt né tránh, liền nhìn thấy phòng huấn luyện đã biến thành hình thức sân đấu, trong sân đấu có một nam tử gầy gò đang đứng, phía trước là Diệm Thanh Long.
Mộ Dung Trác Thất liếc mắt liền phán đoán đây là Vật cộng sinh Tinh thần lực của nam nhân này.
"Đến đây đi đồng học, đánh bại tôi, cậu có thể trở thành đệ tử của đạo sư Văn." Nam tử mắt dài nhỏ híp mắt cười nói, Diệm Thanh Long trước người cũng làm xong tư thế tấn công.
Mộ Dung Trác Thất nhìn xung quanh một vòng, phát hiện Văn Dịch Kế đang ngồi ở trên một cái ghế bên cạnh, nhìn hai người trên sân đấu.
Thấy thần sắc Văn đại sư cũng không có ý tứ muốn ngăn cản, Mộ Dung Trác Thất quyết định phải giao thủ thật tốt với đối phương.
Rất nhanh, Vật cộng sinh Tinh thần lực Chích Hắc Long được triệu hồi, sau đó Mộ Dung Trác Thất phi thường cấp tốc triệu hoán ra hai tấm thẻ bài sáu sao, Linh Ưng cùng Sứa Hồi Tưởng.
Bách Lân mắt sáng lên, người sắp trở thành tiểu sư đệ của hắn quả nhiên trình độ tốt, vậy mà có thể triệu hoán hai tấm thẻ bài sáu sao.
Đối với một Ma thẻ sư cấp sau thì có thể gọi ra hai tấm thẻ bài cùng cấp, Tinh thần lực có thể nói là phi thường dồi dào.
Bách Lân cũng không bởi vì đối phương thấp hơn mình hai cấp mà khinh địch, gọi ra một tấm Trúc Giao Long, phối hợp với Diệm Thanh Long.
Mộ Dung Trác Thất điều khiển Linh Ưng cùng Sứa Hồi Tưởng, phối hợp với Chích Hắc Long đọ sức với đối phương.
Mới đầu Mộ Dung Trác Thất cũng đã nhận ra đẳng cấp đối phương cao hơn hắn, sức chiến đấu của Diệm Thanh Long của đối phương cũng cao hơn Chích Hắc Long của mình. Về mặt thực lực, hai người vẫn có khoảng cách.
Thế nhưng Mộ Dung Trác Thất cũng không vì cái này mà sợ hãi đối thủ mạnh hơn hắn, vừa vặn ngược lại, điều này lại khơi dậy động lực chiến đấu của hắn.
Linh Ưng một cái Bổ nhào không trung, hấp dẫn chú ý của Diệm Thanh Long, Sứa Hồi Tưởng ở đằng xa một cái Quấn quanh, trói chặt chẽ phần thân sau của Diệm Thanh Long.
"Há, rất có ý tứ nha." Bách Lân cười nói.
Mộ Dung Trác Thất rất rõ ràng, vào lúc này cùng hai tấm thẻ bài sáu sao đi đối phó Trúc Giao Long, tỷ lệ thắng không lớn, dù có thắng, thì cũng tiêu hao Tinh thần lực không đấu lại Bách Lân. Cho nên hắn vừa bắt đầu liền nhắm ngay mục tiêu là Vật cộng sinh Tinh thần lực của đối phương.
Vật cộng sinh Tinh thần lực cùng chủ nhân đặt lên tương quan, vật cộng sinh Tinh thần lực bị thương, Tinh thần lực của chủ nhân cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Một khi Tinh thần lực của chủ nhân xảy ra vấn đề, việc khống chế thẻ bài cũng khó có thể vững vàng tác chiến.
Bách Lân nhìn hai tấm thẻ bài của đối phương phối hợp với Chích Hắc Long, cuốn lấy Diệm Thanh Long có chút ở hạ phong, lại không vội vã, khống chế Trúc Giao Long tấn công Mộ Dung Trác Thất.
Mộ Dung Trác Thất hoàn toàn không phản ứng lại, lúc Trúc Giao Long gần đến nơi, mới theo bản năng tung người nhảy một cái, nhìn về Bách Lân.
Đôi mắt nhỏ dài của Bách Lân đều sắp cười thành một đường.
Mộ Dung Trác Thất vì lần đột kích này, không có cách nào khống chế hai tấm thẻ bài, Diệm Thanh Long lập tức tránh thoát khỏi hai đầu khống chế từ Linh Ưng cùng Sứa Hồi Tưởng, tránh người ra, chính diện đối kháng với Chích Hắc Long.
"Tôi cũng chưa nói, đây là một trận thi đấu đường hoàng nha." Bách Lân cười nói. "Trên chiến trường, dị thú lại sẽ không chọn công kích thẻ bài mà không phải con người nha."
Mộ Dung Trác Thất nhìn về biểu tình tuy rằng vui cười nhưng không phải đùa giỡn của đối phương, hiểu rõ.
Thi đấu chính quy, bất kể là trong trường học hay ngoài trường học, đều có quy định chỉ có thể công kích thẻ bài cùng vật cộng sinh Tinh thần lực, cấm công kích người. Khi một bên tiêu hao hết Tinh thần lực, không còn cách nào triệu hoán thẻ bài, thì ngầm thừa nhận là chiến đấu thất bại.
Thế nhưng ở một ít sân đấu đen, khi chiến đấu có thể công kích người, thậm chí dùng phương tử vong nào làm căn cứ để phân chia thắng bại.
Kỳ thực loại phương thức tàn nhẫn này càng thiết thực hơn, dù sao vào lúc chân chính đối mặt với dị thú, dị thú cũng sẽ không nhìn vào quy tắc mà lựa chọn công kích ai trước.
Nhưng bởi vì loại phương pháp chiến đấu này quá tàn nhẫn, hơn nữa có thể phá huỷ nhiều hạt giống tốt còn chưa trưởng thành, cho nên Liên Bang chưa bao giờ cho phép hợp pháp hóa phương thức chiến đấu này.
Người trước mắt này xem ra không định ấn theo quy tắc của sân thi đấu chính quy, Mộ Dung Trác Thất hiểu rõ rồi, để cho Sứa Hồi Tưởng quấn trụ lấy Trúc Giao Long, mà Linh Ưng thì lại đối công chính diện với Trúc Giao Long.
Hai tấm thẻ bài sáu sao đối phó với thẻ bài bảy sao vẫn có chút miễn cưỡng, may mà Mộ Dung Trác Thất khống chế phi thường tinh chuẩn, chiến thuật cũng khá, mặc dù không tìm được cơ hội gì, nhưng Trúc Giao Long cũng không có cách nào phát huy thực lực.
Chẳng qua một bên khác, bên cạnh Chích Hắc Long không có cái gì chống đỡ, Mộ Dung Trác Thất chỉ là Ma thẻ sư cấp sáu, mà Bách Lân là cấp tám, trình độ của vật cộng sinh Tinh thần lực của hai người không ở trên cùng một đường thẳng, rất nhanh, Chích Hắc Long liền rơi xuống hạ phong.
"Vật cộng sinh Tinh thần lực của cậu phải đối phó rất khổ cực kìa, cậu không nghĩ chút biện pháp sao?" Ngữ khí Bách Lân đầy trêu tức.
Mộ Dung Trác Thất cũng phát hiện ra tình huống này, Chích Hắc Long cùng hắn càng thêm cùng một nhịp thở, cho nên hắn đã sớm cảm giác được Chích Hắc Long đang mệt mỏi đối ứng.
Hơn nữa dù là trong tình hình chiến đấu giằng co hiện tại, đối phương lại tựa hồ như không nghiêm túc chiến đấu với hắn, mà giống như đang đùa bỡn hắn vậy.
Làm sao bây giờ, thực lực chênh lệch quá xa mà.
Mộ Dung Trác Thất trong ánh mắt chợt lóe một chút ý tứ mê man, nhưng rất nhanh lại được kiên nghị bao trùm lấy.
Nhất định có biện pháp.
Mộ Dung Trác Thất cấp tốc điều tra xem trên người mình còn có thẻ bài nào mình có thể dùng.
Nếu tiếp tục triệu hoán ra một tấm thẻ bài sáu sao, đối với mình thì cũng không phải chuyện gì khó khăn, Tinh thần lực của hắn có thể khống chế bốn thẻ bài, nhưng độ chính xác sẽ giảm xuống.
Đột nhiên, Mộ Dung Trác Thất thấy được một tấm thẻ bài.
Một tấm thẻ bài ba sao, là so Cố Thần làm, tên là Hoa Tình Thiên.
Khi đó Cố Thần nói với hắn, đây là sau khi nhìn thấy phương pháp chế tác tấm thẻ bài nguyên sang này trên sổ ghi chép của một tiền bối, thì thử chế tác.
Mộ Dung Trác Thất mơ hồ có ấn tượng, khi đó mình còn cảm thấy hiếu kỳ với kỹ năng kỳ ba của thẻ bài, kỹ năng có thể làm cho đối phương ghét chiến tranh?
Tình huống trên sân có chút không lạc quan, Mộ Dung Trác Thất quyết định đánh cược một lần, triệu hoán ra Hoa Thiên Tình.
Lần này đến lượt Bách Lân ngây ngẩn cả người, hắn cũng coi như là có kiến thức rộng rãi, nhưng trong ấn tượng của hắn cũng không có loại dị thực như vậy.
Chẳng lẽ là thẻ bài nguyên sang?
Nhưng mà vừa rồi sóng Tinh thần lực của Mộ Dung Trác Thất lúc triệu hoán thẻ bài, hắn cũng cảm giác được, cũng không tốn nhiều Tinh thần lực, nhìn ra cũng chỉ là một tấm thẻ bài ba sao mà thôi.
Dùng một tấm thẻ bài ba sao đi đối kháng với thẻ bài bảy sao? Bách Lân nghi hoặc không rõ, chẳng qua hắn cũng không vì vậy mà xem thường sự tồn tại của thẻ bài này, tiện tay triệu hoán một tấm thẻ bài năm sao, Dây Leo Khô Lạc Dạ.
Dây Leo Khô Lạc Dạ là dị thực cấp năm, nó vốn là một loại dị thực tính bí mật vô cùng tốt mà lực công kích cũng phi thường mạnh ở trong rừng dị thú thông thường. Nếu không phải vì điểm yếu của bản thân khá rõ ràng, chính là phi thường dễ dàng bị dị thú hệ Hỏa đánh bại, thì dùng lực công kích chắc chắn sẽ không chỉ xếp hạng cấp năm.
Bách Lân để cho Dây Leo Khô Lạc Dạ trực tiếp đánh hai cái dây roi về phía Hoa Tình Thiên, Hoa Tình Thiên nhất thời bị đánh lên không trung.
Cứ thế mà bị đánh bay? Bách Lân ngược lại vì đơn giản như vậy mà cảm thấy nghi hoặc.
Mộ Dung Trác Thất hơi sốt ruột, một bên khống chế thẻ bài sáu sao chiến đấu, một bên khống chế Hoa Tình Thiên sử dụng kỹ năng.
Hoa Tình Thiên chỉ có hai kỹ năng, một cái tên là Mộng Đẹp, một cái tên là Ghét Chiến Tranh.
Mộ Dung Trác Thất cấp tốc để Hoa Tình Thiên sử dụng kỹ năng Ghét Chiến Tranh, mà cùng lúc đó, công kích Roi Dài của Dây Leo Khô Lạc Dạ cũng tới.
Ầm, công kích lần nữa đánh vào thân Hoa Tình Thiên, Bách Lân cảm thấy có chút vô cùng thê thảm. Một cây dị thực cấp năm đi bắt nạt một cây dị thực cấp ba, nhiều lần đều đánh bay, tuy là chuyện đương nhiên, nhưng nhìn vào cũng thấy có chút không đành lòng.
Nhưng mà khác với trước đấy, lần này tuy Hoa Tinh Thiên bị đánh bay, nhưng xung quanh thân bắt đầu tỏa ra từng hạt ánh sáng bạc, mấy hạt ánh sáng bạc nhỏ tràn ngập trong không khí.
Rất nhanh, Bách Lân nhận ra điều dị thường.
Dây Leo Khô Lạc Dạ vốn hiếu chiến, dù không cần hắn chỉ huy, cũng luôn mang vẻ bất cứ lúc nào cũng muốn treo kẻ địch lên quật.
Nhưng lúc này, một đống dây leo trên người nó lại từng cây từng cây đều co lại thành từng vòng nhỏ, yên lặng treo trên người.
Chính là lúc này! Mộ Dung Trác Thất vội vàng gọi Linh Ưng cùng Sứa Hồi Tường về một lần nữa tấn cốn, kết quả lúng túng chính là, hai tấm thẻ bài giống rất chán ghét, tuy rằng vẫn hành động theo mệnh lệnh, nhưng tốc độ động tác lại rõ ràng chậm đi gấp mười, giống như đang khiêu vũ vậy.
"Cậu đây là đang đả thương địch mười ngàn tự tổn hại tám ngàn à!" Bách Lân cười đến không chịu nổi. Nhưng hắn rất nhanh cũng không cười được, hắn vốn cho rằng thẻ bài đẳng cấp thấp mới dễ dàng chịu ảnh hưởng, không nghĩ tới Trúc Giao Long cấp bảy của mình cũng bắt đầu uể oải đối chiến với hai thẻ bài của đối phương.
Nói là chiến đấu, nhưng thật ra lại giống như đang cùng nhau múa hài vậy.
Không bị ảnh hưởng chính là vật cộng sinh của hai người, Chích Hắc Long cùng Diệm Thanh Long, uy thế của Long ở trong vạn vật quả nhiên vẫn còn đó.
Mấy hạt nhỏ màu bạc vừa nãy cũng chỉ làm cho bọn nó sinh ra chút ý nghĩ muốn sống chung hòa bình một chút chút, nhưng rất nhanh bọn nó liền phản ứng lại, tiếp tục quấn lấy nhau.
Không bao lâu sau, hiệu quả nghịch thiên này qua đi, bất kể là Trúc Giao Long, Linh Ưng, Sứa Hồi Tưởng, hay là Dây Leo Khô Lạc Dạ, đều giải trừ trạng thái Ghét Chiến Tranh, cường thế đối công.
Xem ra hiệu quả của kỹ năng của Hoa Tình Thiên đối với thẻ bài cấp cao hơn nó, chỉ có thể kéo dài trong thời gian ngắn ngủi.
"Được rồi, trước như vậy đi." Sân đấu đột nhiên biến mất, biến trở về dáng dấp phòng huấn luyện, Văn Dịch Kế vẫn luôn ở bên cạnh quan sát trận chiến, đi lên phía trước.
"Sao có thể cứ như thế kết thúc được? Em còn muốn xem thử kỹ năng của thẻ bài đặc thù này đấy."
Bách Lân đang có hứng thú, rất không vui với việc bị kêu dừng lại.
"Nếu không thì như vậy đi, cậu liền cho tôi một tấm thẻ bài ba sao này đi, coi như là lễ ra mắt với sư huynh khi bái vào sư môn."
Sư huynh? Mộ Dung Trác Thất sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại. Văn Dịch Kế hơn mười năm trước từng thu một đồ đệ.
Chẳng qua hắn ta muốn Hoa Tình Thiên, Mộ Dung Trác Thất lại sẽ không cho, đây chính là thẻ bài Cố Thần đưa cho hắn, chưa được Cố Thần cho phép, hắn mới không đưa cho người khác đâu.
"Tư chất của trò quả thật không tệ." Văn Dịch Kế lên tiếng.
Một Ma thẻ sư cấp sáu có thể đọ sức lâu như vậy với một Ma thẻ sư cấp tám, điều này nói rõ Tinh thần lực, thiên phú, tư duy của hắn đều phi thường tuyệt vời, tiền đồ không thể đo lường. Chẳng qua Văn Dịch Kế không có tốt bụng mà khen nhiều, chỉ đưa cho hắn một quyển sổ.
"Trong này là chương trình học thầy an bài, lớp lý luận đều có video, trò đăng nhập vào số chương mục trên mạng Tinh Tế là có thể kiểm tra. Lớp thực tiễn thầy cũng đã sắp xếp xong xuôi, sẽ căn cứ theo sự tiến bộ của trò mà điều chỉnh bất cứ lúc nào. Kỳ nghỉ cùng lớp rèn luyện dã ngoại của học viện thầy đều có an bài khác." Văn Dịch Kế nói.
Suy nghĩ một chút, lại móc ra một lệnh bài có khắc chữ Văn.
"Lệnh bài này là lễ thu đồ đệ, sau này trò có cần tài liệu gì hoặc thẻ bài, cũng có thể đến Văn gia để nhận. Chẳng qua thầy thấy gia tộc trò vừa khổng lồ lại còn có Chế thẻ sư đáng yêu như thế, chắc là không cần."
Chế thẻ sư đáng yêu?
Mộ Dung Trác Thất sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại.
Văn Dịch Kế biết Cố Thần, buổi tối hôm ấy hai người gặp mặt mình cũng có ở đấy, chẳng qua là dùng dáng dấp của tiểu Hắc Long.
Chích Hắc Long ở bên cạnh chậm rãi biến trở lại thành tiểu Hắc Long, nhảy tới trong lồng ngực Mộ Dung Trác Thất.
Văn Dịch Kế đảo mắt qua tiểu Hắc Long, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng cũng không tiếp tục tỉ mỉ suy nghĩ. Anh bây giờ còn có quá nhiều chuyện phải làm, trọng yếu nhất, chính là phải tìm lại sự trong sạch cho người yêu, rồi một nhà đoàn tụ.
=
=
=
=