Chương 101: Khôi phục chân thân
------------------
Lúc Cố Thần trở về phòng thì trời đã gần sáng, cậu có chút phiền muộn nhìn sắc trời trở nên trắng ngoài cửa sổ.
Cậu cũng không biết mình phiền muộn cái gì, là đang lo lắng chứng bệnh của tiểu Ngộ, hay là sầu lo sự kiện rừng dị thú cùng sự kiện mười hai năm trước có quan hệ, hay là cái gì khác.
Cố Thần rửa mặt rồi ngồi trên giường, ôm tiểu Hắc Long nhéo nhẹ cái cánh nhỏ của nó. Tiểu Hắc Long cũng rất phối hợp, ôn nhu nằm nhoài trên người Cố Thần không nhúc nhích.
Tuy rằng một đêm này luôn bôn ba, tâm tình cũng vài lần lên voi xuống chó, Cố Thần cảm thấy thật mệt mỏi, lại không buồn ngủ.
Bỗng nhiên Cố Thần nghĩ tới một sự tình mà trước đây mình vô cùng để ý, tiểu Ngộ là con của Văn Dịch Kế và Ngụy Ninh? Vậy bọn họ sinh dục thế nào? Thật sự giống như trong mấy tiểu thuyết nam nam sinh tử kia hả? Mọc ra cái túi thai? Đẻ trứng? Hay là thụ tinh trong ống nghiệm nuôi dưỡng ở bên ngoài?
Cố Thần hiếu kỳ cực kỳ, lập tức lên mạng Tinh Tế tìm hiếm tư liệu.
Không nhìn không biết, sau khi xem xong Cố Thần lập tức mở ra một thế giới mới.
Người bình thường sinh con cũng không khác gì với người trái đất, giữa hai người đồng tính cũng có thể thông qua phương thức khoa học kỹ thuật sinh ra đời sau.
Thế nhưng nếu là người có Tinh thần lực thì hoàn toàn khác. Thời điểm khi hai kết hợp, chỉ cần một bên có Tinh thần lực, như vậy nơi đứa trẻ thai nghén là ở bàn tay.
(Ada: (*゚ロ゚) what!!!)
Cái quỷ gì cơ! Nhìn đến đây Cố Thần bất thình lình giật mình một cái, nhìn chằm chằm chỗ bàn tay mình hồi lâu.
Đứa bé thai nghén ở chỗ bàn tay, vậy bàn tay phải lớn đến chừng nào? Cố Thần không nhịn được bổ não hình ảnh thân thể của mình mọc thêm một cái tay của quái vật Shrek, nhất thời run run một chút.
Tỉnh táo một chút, Cố Thần tiếp tục nhìn xuống.
Thời điểm mang thai một tháng, chỗ giao nhau của bàn tay cùng cổ tay sẽ bắt đầu có vết đỏ, rất nhiều người cũng là vào lúc này mới phát hiện ra mình mang thai. Lúc này chính là lúc phải đưa thai nhi dời ra ngoài để bắt đầu nuôi dưỡng ngoài thân thể.
Ở thế giới này người bình thường là số ít, người có Tinh thần lực Ma thẻ sư chiếm rất nhiều, tuy rằng đa số là Tinh thần lực cấp thấp, nhưng vẫn thuộc về phương thức sinh dục sau.
Cố Thần nhìn đến đây thì thở phào nhẹ nhõm, dời ra khỏi thân thể để nuôi dưỡng là được rồi, cậu thật sự không muốn nhìn thấy chính mình mọc ra một cái bụng bự hoặc là một bàn tay khổng lồ. Cố Thần hoàn toàn không phát hiện cậu đã đang cân nhắc chuyện sinh con này.
Sau khi mang thai đúng một tháng, bàn tay sẽ nứt ra một cái khe nhỏ, lúc này thai nhi thoạt nhìn như một quả trái cây màu đỏ máu dịu êm, không nhìn ra ngũ quan cùng bộ phận. Đặt thai nhi vào trong dụng cụ nuôi dưỡng, cái lọ chứa này là được chế thành từ cây Hoa Dựng Dục dị thực cấp bốn, có thể dựa theo thai nhi lớn lên mà cũng lớn lên, hơn nữa có thể cung cấp đầy đủ dinh dưỡng để thai nhi trưởng thành.
Tuy rằng cây Hoa Dưng Dục có thể cung cấp dinh dưỡng cho thai nhi, nhưng điểm quan trọng nhất trong trưởng thành của đứa bé chính là phải có Tinh thần lực sung túc tưới cho, cần phải có hai bên cùng không ngừng cung cấp Tinh thần lực cho cây Hoa Dưng Dục, để cho thai nhi có thể khỏe mạnh phát dục về thân thể lẫn tinh thần.
Cố Thần bỗng dưng nghĩ đến chướng ngại Tinh thần lực của tiểu Ngộ là bởi vì lúc bé còn đang được mang thai thì không có Văn Dịch Kế cung cấp Tinh thần lực, chỉ có Tinh thần lực của Ngụy Ninh thì không đủ chống đỡ sao?
Cố Thần cảm giác vẫn có chút không hiểu, lại tiếp tục kiểm tra một chút quan hệ giữa Tinh thần lực của đứa bé cùng cha mẹ.
Thông thường thì, phần lớn hai bên cha mẹ đều có Tinh thần lực thì đứa bé sinh ra nhất là có Tinh thần lực, thế nhưng Tinh thần lực mạnh hay yếu lại chưa chắc có quan hệ đến cường độ Tinh thần lực của cha mẹ. Đương nhiên thường thì, thời điểm mang thai cung cấp càng nhiều, tình huống của đứa bé sau khi sinh ra cũng sẽ càng tốt.
Nếu như hai bên cha mẹ chỉ có một bên có Tinh thần lực, thì đứa bé sinh ra có thể không có Tinh thần lực.
Nhưng cha mẹ cả hai đều không có Tinh thần lực, đứa bé do hoài thai mười tháng hoặc là dùng khoa học kỹ thuật thụ tinh nhân tạo, cũng sẽ có tỷ lệ có Tinh thần lực nhất định, nói chung liên quan đến chuyện sinh đẻ này thì không có kết luận chính xác.
Cố Thần thật không thể tin nổi sự tình đánh vỡ nhận thức trước đây của cậu, đẩy ra cánh cổng của thế giới mới thật là mệt nha. Đầu nghĩ quá nhiều, cơn buồn ngủ lại dâng lên.
Dần dần, thân thể Cố Thần lướt xuống đến trên giường, ngủ say.
Tiểu Hắc Long vẫn luôn chú ý tới Cố Thần, giờ khắc này nhìn thấy cậu ngủ, từ trên giường kéo chăn đắp lên, đắp cho Cố Thần xong, sau đó nhảy đến một bên khác của cái gối, cũng dự định ngủ.
Ngay lúc này, tiểu Hắc Long bỗng nhiên có một loại cảm giác kỳ quái.
Hắn mở mắt ra, liền thấy trên trán Cố Thần lại bắt đầu tỏa ra Tinh thần lực màu vàng.
(Ada: ặc lại nữa hả...)
Cảnh tượng này đã không còn là lần đầu tiên nhìn thấy, Mộ Dung Trác Thất biết Cố Thần thường không khống chế được Tinh thần lực ở trong mộng, có lúc cũng sẽ bởi vậy mà chế ra thẻ bài có rất nhiều kinh hỉ.
Thế nhưng lần này cảm giác không giống lắm, bởi vì Mộ Dung Trác Thất cảm giác mình bị luồng Tinh thần lực này ảnh hưởng, quanh thân bắt đầu trở nên khô nóng.
Chuyện gì đang xảy ra? Mộ Dung Trác Thất giờ khắc này đã tỉnh ngủ, hắn cảm giác làn da mình đang tỏa nhiệt.
Hắn từ trên giường nhảy xuống, muốn rời xa khỏi loại ảnh hưởng từ Tinh thần lực này, nhưng vẫn như cũ không có hiệu quả, cái cảm giác kia vẫn như cũ tồn tại.
Thật kỳ quái!
Mộ Dung Trác Thất không nhịn được lăn lộn trên sàn, cái cảm giác này không khó chịu, thậm chí có thể nói là khoan khoái, nhưng lại rất vi diệu, khó có thể hình dung, thân thể của hắn bắt đầu có biến hóa lúc ẩn lúc hiện.
Phải làm sao đây? Mộ Dung Trác Thất từ trước đến giờ luôn lý trí bình tĩnh lúc này lại như bị hồ dán, Mộ Dung Trác Thất dùng hết khí lực cuối cùng chậm rãi di chuyển đến nhà vệ sinh.
Cố Thần ngủ một giấc này đặc biệt không yên ổn, lăn qua lộn lại mấy lần. Chờ đến lúc cậu mở mắt ra, liền thấy trời đã hoàn toàn sáng lên, cả phòng đều sáng ngời thông suốt.
Cố Thần ngơ ngác nhìn trần nhà, cậu hồi tưởng lại nội dung vừa thấy trong mộng.
Không biết có phải vì trước khi ngủ xem tri thức liên quan đến sinh đẻ, trong mộng cậu mơ thấy cậu và Mộ Dung Trác Thất. Đó là một giấc mộng khô nóng cuồng dã, cảm xúc mãnh liệt lại ngượng ngùng, cho đến lúc này Cố Thần mới hơi hơi nhớ lại, toàn thân liền đỏ lên như con tôm vậy.
Vội vàng dùng lực lắc đầu, Cố Thần bò dậy từ trên giường, tối hôm qua bôn ba một đêm, gần đến hừng đông mà còn chưa ngủ tí nào, làm một giấc mộng tiêu hao thể lực như vậy, lúc này Cố Thần cảm thấy toàn thân đều mềm oặt.
Đang muốn xuống giường, Cố Thần chợt phát hiện một chuyện, mình... xuất tinh trong mơ...
Kỳ thực xuất tinh trong mơ cũng không phải chuyện lớn gì, huống hồ là thanh niên tinh lực dồi dào, nhưng Cố Thần thanh tâm quả dục đã lâu, chuyện như vậy vẫn chưa từng phát sinh, lúc này bỗng nhiên cảm thấy quần ướt, xử nam nhỏ trong giây lát đỏ bừng cả mặt.
Nghĩ bậy nghĩ bạ lại xấu hổ không chịu nổi, Cố Thần lúc này căn bản không chú ý tới tiểu Hắc Long không còn ở bên người, chỉ vội vàng bò dậy chạy về hướng nhà vệ sinh, muốn giặt quần.
Cửa phòng vệ sinh đẩy ra, Cố Thần lúc đầu còn không nhìn tỉ mỉ, cởi quần ngủ ra, quay người muốn vào trong ném vào máy giặt quần áo tiện lợi, liền thấy trong bồn tắm có một nam nhân toàn thân trần truồng.
"A!"
Cố Thần không thể khống chế được hét lên một tiếng, cậu cảm thấy chính mình phải tỉnh táo một chút, nhưng một khắc kia phản ứng lại trực tiếp như vậy, căn bản không khống chế được.
Tăng Giang và Mục Lê lúc này đều đã ăn xong điểm tâm, một người ở trong phòng khách chỉnh lý hoa cỏ, một người ngồi trên sô pha xem tiến triển sự kiện rừng dị thú trường học bạo loạn.
Cửa phòng Cố Thần vẫn luôn không mở, bọn họ cũng không nghĩ nhiều lắm, chỉ cho là Cố Thần hôm qua chế thẻ mệt mỏi quá nên dậy muộn, giúp cậu đặt một phần bữa sáng trong hộp giữ tươi, rồi đi làm việc khác.
Lúc này, tiếng kêu lên sợ hãi trong phòng Cố Thần hai người đều nghe rõ ràng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, lập tức ném xuống sự tình trên tay, vội vàng đá văng cửa phòng Cố Thần.
Bọn họ vốn cho là Cố Thần lâu như vậy vẫn chưa có âm thanh nào khác, có phải là gặp phải tình huống đột phát gì đó, lập tức không để ý gì hết vọt vào trong.
Sau đó, bọn họ liền nhìn thấy một màn rất là đau mắt.
Trong phòng vệ sinh, Cố Thần chỉ mặc một cái quần lót nhỏ đứng ở bên cạnh bồn tắm. Mà trong bồn tắm, thì lại có một mỹ nam đang nằm, cả người ướt đẫm, chỉ có ở vị trí quan trọng được một tấm khăn tắm kéo xuống che kín mà thôi.
Tăng Giang và Mục Lê hai mặt nhìn nhau, cảm thấy hình như phát hiện ra cái gì đó. Bọn họ cũng không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp mỹ nam tắm, bởi vì mỹ nam kia chính là Mộ Dung Trác Thất.
Nếu là người quen vậy thì cũng không sao. Cảnh tượng này nhìn có vẻ hơi quỷ dị, khiến người mơ tưởng viển vông một chút, cũng có thể khiến người có kích động viết một đoạn văn mát mẻ vạn chữ, ngoài ra hình như không có nguy hiểm gì.
Sau khi xác định Cố Thần không có nguy hiểm gì, Mục Lê cùng Tăng Giang ý tứ sâu xa nhìn hai người kia một cái, cáo biệt.
"Cái đấy, đừng chơi đùa quá mức." Mục Lê nói.
"Tiết chế." Tăng Giang nói.
Sau đó hai người nhất trí nện bước lùi ra ngoài.
Cố Thần từ lâu đã ngây ra như phỗng, ngây ngốc nhìn bóng lưng hai người.
(Ada: thôi rồi giờ có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch...)
Mà Mộ Dung Trác Thất ở trong bồn tắm thì thong dong hơn nhiều, hắn liếc nhìn thân ảnh ngơ ngác của Cố Thần, chỉ mặc một cái quần lót nhỏ, hai chân trắng mịn thẳng tắp cứ như vậy bại lộ trong không khí.
Mộ Dung Trác Thất vội vàng dời mắt đi, miễn cho chảy máu mũi.
Mộ Dung Trác Thất không lập tức bò dậy từ trong bồn tắm, hắn tỉ mỉ suy nghĩ lại một chút chuyện tối hôm qua.
Khi đó hắn trốn đến phòng vệ sinh, ở trong bồn tắm xả nước định làm bản thân bĩnh tĩnh một chút, thế nhưng cái cảm giác kỳ quái kia cản bản không phải nước lạnh có thể dập tắt, hơn nữa không chịu ảnh hưởng bởi khoảng cách với Cố Thần, cho dù trốn đến phòng tắm, loại ảnh hưởng kỳ quái kia vẫn cường liệt như cũ.
Sau đó thì sao? Mộ Dung Trác Thất tỉ mỉ nhớ lại, chính mình hình như ngất xỉu, trước khi ngất xỉu hắn cảm giác mình mỗi tấc khớp đều đang ngứa, không đau, nhưng rất kỳ quái.
Tiếp sau đó là một tiếng kêu sợ hãi của Cố Thần làm hắn tỉnh lại.
Cho nên là bởi vì Tinh thần lực của Cố Thần làm cho mình khôi phục sao?
Cố Thần sau khi mê man thì cũng bắt đầu tỉnh táo.
Trong phòng tắm chỉ có một cái khăn tắm, bị Mộ Dung Trác Thất kéo lấy tròng lên, mình chỉ có thể ở bên cạnh cầm một cái khăn lông nhỏ hơi hơi vậy quanh một chút, đương nhiên Cố Thần không hiểu loại bộ dáng nửa chặn nửa che này mới có phong tình nhất.
"Này..." Cố Thần nhìn về phía Mộ Dung Trác Thất còn ở trong bồn tắm suy tư cái gì đó, "Cậu làm sao xuất hiện ở trong phòng của tôi."
Mộ Dung Trác Thất hồi thần, liếc mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của đối phương, cảm thấy đáng yêu cực điểm.
Thế nhưng phải giải thích thế nào đây?
Mình chính là tiểu Hắc Long, mấy ngày này vẫn luôn như hình với bóng ở bên cạnh cậu?
Mộ Dung Trác Thất cảm thấy nếu như mình không giải thích tốt, có lẽ hình tượng đồng bọn trong lòng Cố Thần sẽ biến thành cuồng tình dục.
Cúi đầu suy nghĩ một chút, Mộ Dung Trác Thất nói: "Cái này, tôi mấy hôm nay gặp phải một số chuyện, tiểu Hắc Long không bị tôi khống chế. Sau đó tôi trở lại thì tiểu Hắc Long vừa vặn triệu hoán tôi, tôi liền tới đây."
Mộ Dung Trác Thất tuy rằng nói dối hạ bút thành văn, nhưng chính hắn cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Mấy lời nói dối trăm ngàn sơ hở này, chỉ cần Cố Thần nguyện ý tìm hiểu một chút, như vậy căn bản không qua được.
Mặc dù phát hiện vấn đề cũng sẽ coi như do mình khuyết thiếu thường thức, Cố Thần cũng không nghiên cứu kỹ lưỡng. Cậu chỉ hiếu kỳ, vậy cậu đến tìm tiểu Hắc Long tại sao lại trần truồng ở trong bồn tắm. Nhưng câu hỏi này đến bên mép rồi cuối cùng vẫn không nói ra.
Có lẽ đối phương vừa vặn quá mệt mỏi muốn tắm? Cố Thần rất nhanh kiếm cớ cho Mộ Dung Trác Thất.
Hai người cùng thu thập một phen, sau khi áo mũ chỉnh tề lại chạm mặt.
"Vậy... tiểu Hắc Long có phải là thu lại rồi không?" Cố Thần hỏi, mấy ngày này theo thói quen ôm tiểu Hắc Long, hiện tại hai tay trống trơn, cậu cảm thấy có chút không quen.
Nghe thấy cậu hỏi như vậy, Mộ Dung Trác Thất cũng có chút bận tâm, nhắm mắt lại, chậm rãi triệu hoán ra tiểu Hắc Long.
Tiểu Hắc Long nhảy nhót tưng bừng được triêu hoán ra, nhìn thấy Cố Thần lập tức bay đến trong lồng ngực Cố Thần.
Cố Thần vui vẻ ôm tiểu Hắc Long, nắm lấy cánh nhỏ của đối phương.
Không biết có phải ảo giác của mình hay không, Cố Thần luôn cảm thấy nó ngày hôm nay không giống với mấy hôm trước lắm. Chẳng qua Cố Thần cũng không suy nghĩ nhiều, quay người ra ngoài phòng định an ủi cái bụng đang kêu gọi ùng ục ùng ục của mình.
Mộ Dung Trác Thất theo sau lưng, nhìn thấy tiểu Hắc Long đặc biệt hưởng thụ ở trong lồng ngục Cố Thần, sâu sắc đố kị, đấy rõ ràng là vị trí của tao.
Tiểu Hắc Long thì lại rất vô tôi, mấy ngày này cũng không biết chuyện gì xảy ra, nó lâm vào kỳ ngủ say, hoàn toàn không nhớ rõ chuyện gì hết.
Tiểu Hắc Long được ôm nhìn qua khe hở giữa lồng ngực và cánh tay của Cố Thần, chú ý tới ánh mắt nhìn mình của chủ nhân.
Vì sao ánh mắt của chủ nhân lại kỳ quái như vậy?
Tiểu Hắc Long cũng không suy nghĩ nhiều, đơn giản dúi đầu vào trong lồng ngực Cố Thần.
-
Tác giả có lời muốn nói: tiểu kịch trường
Mộ Dung Trác Thất: Tác giả ngu xuẩn, trong mộng của Cố Thần đến cùng là xảy ra chuyện gì, ngươi không thể miêu tả cụ thể một chút hả
Tác giả ngu xuẩn: Ngẩng đầu nhìn quy định của Tấn Giang
Mộ Dung Trác Thất: Vậy ta có thể cùng Cố Thần phát sinh sự tình trong mộng không?
Tác giả ngu xuẩn: Ngẩng đầu nhìn quy định của Tấn Giang
=
=
Ada: thôi rồi... không có tí tẹo thịt nào... bây giờ không có sau này cũng không có luôn...
=
=
=