Chương 92: Chợ Quỷ bán thẻ
----------------
Cố Thần đứng tại chỗ không nhúc nhích đắn đo suy nghĩ, rất có bộ dáng như đang ngẩn người, Uất Trì Vũ đẩy cậu một cái: "Cậu làm sao vậy?"
Cố Thần hoàn hồn từ trong suy nghĩ, lắc lắc đầu, mặc lại áo choàng đen cởi ra lúc vào nhà, lập tức lại biến thành một kiểu hóa trang thường thấy ở chợ Quỷ.
"Tiền của tôi có lẽ không cách nào mua lại toàn bộ, tôi mua trước một phần được không?" Uất Trì Vũ hỏi.
"Mua cái gì?" Suy tư của Cố Thần lần thứ hai đào ngũ.
Uất Trì Vũ cảm thấy hiện tại mình đang có việc cầu người, nếu không hắn nhất định sẽ điên cuồng trợn trắng mắt. "Đương nhiên là mua thuốc, cậu ngây ngẩn đi đâu vậy, từ nãy tới giờ vẫn luôn mất tập trung như vậy."
Cố Thần lắc đầu một cái. "Thuốc này cậu cứ lấy đi, tôi chưa cần dùng tới." Trong mắt Cố Thần thì thuốc này là cậu dùng tấm thẻ Hoa Đà đổi lấy, mà thẻ Hoa Đà ngoại trừ mấy tấm thẻ trắng tiêu tốn lúc đầu thì gần như không tốn cái gì khác. "Cậu nhất định muốn trả thù lao thì cứ theo giá thẻ bài ba sao 50 ngàn một tấm đi."
Uất Trì Vũ trợn mắt há mồm.
Dùng hiểu biết của hắn về Cố Thần cho tới nay, dù Cố Thần tâm tình khá thuần lương, nhưng lại khá tham tài, hiện tại mở miệng kêu 50 ngàn một tấm trên căn bản là cho không hắn mấy viên thuốc kia, bỗng nhiên hào phóng như vậy thật không quen. Nếu như đổi thành người khác ra giá rẻ như vậy bán trân phẩm cho hắn, vậy hắn nhất định hoài nghi đối phương có phải có hậu chiêu gì không, nhưng nếu là người trước mắt, vậy có lẽ là ngốc đi.
Hai người quan điểm không ở trên một sợi dây lúc này đều không thể lý giải lẫn nhau.
Uất Trì Vũ thật lòng muốn mấy viên thuốc này, không quanh co cự nự nữa, chính mình cũng cảm thấy có chút xấu hổ thu mấy viên thuốc lại. Trong lòng quyết định tuy rằng Cố Thần ngây thơ không thu tiền của hắn, nhưng hắn nhất định sẽ chia ra đưa tiền cho Cố Thần, cho dù không cách nào bằng được giá ở buổi đấu giá, nhưng cũng không thể kém quá nhiều.
Vừa nghĩ như thế trong lòng Uất Trì Vũ cảm thấy gánh nặng nhẹ hơn nhiều, tiếp tục cùng Cố Thần đi dạo chợ đen.
Bởi vì phong ba trước đấy, lúc này Cố Thần mới cảm nhận được phong tình của chợ đen.
Chợ đen thoạt nhìn rất tùy ý, mọi người đều là ngồi trên đất bày sạp, ngay cả xe đẩy lưu động cũng không có, thoạt nhìn rất nguyên thủy. Đồ vật bán ra cũng là thiên kỳ bách quái, dị thú dị thực ma thẻ đương nhiên là thứ dễ thấy nhất, còn có một ít là những đồ vật như là sách vở thuốc thang dụng cụ vân vân. Nhìn toàn thể có vẻ đơn sơ, nhưng Uất Trì Vũ nói những thứ kia đều là trình độ có thể lên sàn đấu giá.
Dọc theo đường đi Uất Trì Vũ chọn lựa không ít thứ, thậm chí còn mua một chậu dị thực Cỏ Ăn Người cấp năm. Cỏ Ăn Người bị giam giữ trong một cái lồng phòng hộ dị thực cấp năm đắt đỏ, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, không có một chút bạo lực thường thấy mọi ngày.
Nhìn thấy Uất Trì Vũ dùng giá cao mua một chậu dị thực còn sống, Cố Thần chợt nhớ tới Con Sóc Hỏa Diễm chiến lợi phẩm từ Tam Giáo Tranh Bá. Sau đó dị thú cấp năm quý giá kia vẫn luôn để Tăng Giang cùng Mục Lê chăm sóc, hiện tại nếu như Mục Lê không đi ra ngoài thám hiểm, nó trên căn bản là đang cùng Thuần Bạch sinh hoạt ở trong Nhà cây Sinh Mệnh của Tăng Giang.
"Nếu như tôi muốn bày sạp, thì cần phải trả phí thủ tục gì không?" Cố Thần hỏi Uất Trì Vũ.
Uất Trì Vũ đang mua mua mua đến cao hứng, nghe thấy câu hỏi của Cố Thần cũng không để trong lòng.
"Cậu sẽ không phải thật sự định bán mấy tấm thẻ ba bốn sao phổ thông này nọ của cậu đi? Loại thẻ bài này chạy tới chợ đen để bán thật lòng thì có chỗ bán đâu, người đến chợ đen nhất định là muốn đào một ít đồ vật không dễ mua hoặc không mua được ở cửa hàng phổ thông. Nếu như cậu bán thẻ bài sáu, bảy sao thì có thể bán rất hot, nhưng nếu là thẻ bài ba, bốn sao, thì tôi sợ đến lúc ấy lại đả kích tính tích cực của cậu."
Cố Thần phiền muộn một chút, mặc dù cũng đã nhiều lần làm thẻ bài rồi bán ra ở trong sân đấu trong mạng Giáo Tế, nhưng chế thẻ trong mạng với chế thẻ trong hiện thực vẫn có khoảng cách, Cố Thần lại càng thích tiêu tốn thời gian chế thẻ trong hiện thực hơn. Ngoại trừ bài tập do Thiên Linh bố trí, cậu thỉnh thoảng cũng dùng thẻ trắng không phải do học viện phát cho, tích lũy nhiều ngày luyện tập cũng tích góp không ít. Cậu đã sớm muốn cầm bán mấy tấm thẻ bài luyện tập này, nhưng bình thường bận học, mỗi người bị Thiên Linh nhìn chằm chằm, ban ngày căn bản không có thời gian đi ra ngoài để thẻ bài mình làm ra chuồn ra ngoài, mấy cửa hàng thẻ bài phổ thông ở gần học viện hơn nửa đêm đều đóng cửa hết.
Uất Trì Vũ nhìn thấy vẻ mặt của Cố Thần bỗng nhiên hạ xuống, an ủi: "Cậu muốn bán cũng không phải không thể, cậu đi về phía trước đến chỗ không có ai, tìm một chỗ ngồi xuống là có thể bày sạp. Đồ vật để dưới đất không được hét to, ra giá xong không cần phải mặc cả với người khác, quy củ ở chỗ này là vừa mắt liền mua không vừa mắt không mở miệng, đối với khách hàng và người bán đều giống nhau."
Cố Thần gật gật đầu. "Vậy tôi đi lên phía trước bày ra một lát, bày nửa tiếng đi, có mua thì bán, không có ai thì thôi."
Lúc này đến phiên mặt Uất Trì Vũ hạ xuống, hắn lưu luyến nhìn những quầy hàng còn chưa dạo xong, lại liếc nhìn tiểu đồng bọn kiêm chủ nợ của mình, do dự phải làm thế nào mới tốt.
Cố Thần nhìn thấu Uất Trì Vũ bị khó dễ, nói rằng: "Cậu không cần theo tôi, tiếp tục đi dạo của cậu đi, dù sao tôi chính là bày sạp ở phía sau, cậu đi dạo xong vừa lúc đi tới tìm tôi."
Uất Trì Vũ đối với đề nghị vẹn toàn đôi bên này biểu thị rất hài lòng, gấp gáp gật đầu.
Cố Thần một đường chạy chậm tới chỗ phía sau được bày sạp khá thưa thớt, cậu bước chân vội vã cùng với những người một người đi chậm rãi tiến lên nhìn sạp hàng tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, chẳng qua mọi người cũng không nhìn lâu.
Cố Thần tìm một chỗ tương đối trống trải, ngồi xuống ngay tại chỗ, từ trong không gian chứa đồ lấy ra một tấm vải picnic dày lại lớn mở ra, bên trên để không ít thẻ bài hai sao ba sao cùng một ít thẻ bài bốn sao.
Cái quầy hàng mới mở này rất nhanh hấp dẫn không ít người đến đây dừng chân, tuy rằng Cố Thần một thân áo choàng che kín không nhìn thấy mặt, nhưng đối với khách quen cũ của nơi này vừa nhìn liền biết đây là một sạp hàng mới.
Mọi người rất nhanh tiến đến trước sạp hàng, nhưng không lâu sau liền tản đi hết.
Đối với người đến chợ đen mua hàng, đồ muốn mua khẳng định không phải hàng bình thường. Loại thẻ bài cấp thấp này, căn bản không phải thứ họ cần. Cũng phải nói rằng khách hàng trong này tính tình còn rộng rãi, nếu không nhìn thấy ở đây bày bán thẻ bài cấp thấp đều tránh không được trào phúng vài câu.
Cố Thần nhìn một đám người đến liền quay người, ngay cả một lần ra giá cũng không có, nhất thời cảm thấy có chút phiền muộn.
Quầy hàng bên cạnh đều có một loại náo nhiệt yên tĩnh, tuy rằng mọi người hỏi giá đều hạ thấp giọng, nhưng đoàn người rõ ràng đều dừng chân trước gian hàng không rời đi, hoàn toàn không giống với gian hàng của mình, ngoại trừ vài người tò mò liếc mắt nhìn liền lập tức rời đi.
Cố Thần ngồi một lúc lâu, vẫn như cũ không có đến một người mở miệng hỏi giá, nhất thời có chút hết hi vọng, dự định ngồi thêm một lúc nữa, chờ Uất Trì Vũ đi dạo xong đến đây thì cùng rời đi.
Khổng Vu Dương là con buôn bán trao tay có tiếng ở trên đường, tục xưng là con buôn hai đường. Công việc thường ngày của hắn chính là đến mỗi thị trường, bất kể là chợ phổ thông, chợ đen thậm chí là buổi đấu giá, đi tìm một ít hàng hóa giá cả thấp, qua tay còn có thể kiếm ít tiền, chủng loại hàng hóa không giới hạn, cái gì cũng mua cái gì cũng bán.
Khổng Vu Dương coi như khá có tiếng trong con buôn hai đường, hắn đối với các loại vật phẩm đều có lý giải, nhờ ánh mắt chuẩn độc, giá bán hợp lý mà nổi tiếng, người ngoài đều gọi hắn là bách sự thông, cũng không biết có bao nhiêu thiếu gia tộc trưởng muốn mời chào hắn là quản gia các loại chức vị tiền lương đãi ngộ không tệ, nhưng đáng tiếc tính cách Khổng Vu Dương lại khá lười nhác, nếu chăm chỉ thì có thể làm việc loanh quanh trong thị thường mấy tháng, bệnh lười nổi lên thì mấy tháng không ra khỏi nhà, ngay cả mua ít rượu cũng không muốn.
Trước đây Khổng Vu Dương thích nhất là mua đồ trong chợ đen, thường thường có thể nhặt ra không ít đồ. Sau đó tiếng tăm chợ đen bắt đầu lớn lên, có không ít gia tộc có danh tiếng đều phái người tới đây chuyên môn mua sắm, tỷ lệ hắn nhặt được đồ ở đây tự nhiên khó giống như bỗng nhiên có Tinh thần lực vậy.
Cảm thán ngày hôm nay chắc lại lãng phí, Khổng Vu Dương nhìn thấy Cố Thần, tuy rằng mặt Cố Thần bị che đậy, nhưng hắn liếc mắt là nhìn ra đây là một chủ hàng mới xa lạ.
Nghĩ chủ hàng mới có lẽ có thể mang tới đồ vật gì tốt, lại không hiểu giá trị trường lắm, Khổng Vu Dương cõi lòng tràn đầy mong đợi đi về hướng Cố Thần.
Nhưng làm hắn thất vọng là quầy hàng này chỉ có một ít thẻ bài hai sao ba sao cùng một phần nhỏ thẻ bài bốn sao, loại đồ vật phổ thông này bình thường căn bản sẽ không có ai đặc biệt đến chợ đêm để bán.
Biểu tình thất vọng của Khổng Vu Dương rơi vào mắt Cố Thần, cho là hắn cũng sẽ quay người rời đi, Cố Thần thở dài.
Người đem đồ vật đến chợ đen để bán thường nắm giữ hàng hiếm đều khá tự kiêu, lúc bày sạp đều là tư thái yêu mua mua không yêu mua đi(?), nghe được tiếng thở dài này của Cố Thần, Khổng Vu Dương cảm thấy khá ngạc nhiên.
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ này, Khổng Vu Dương quay người hỏi Cố Thần một chút giá bán thẻ bài. Cửa hàng bình thường bán thẻ bài hai sao đại khái từ 5 ngàn đến 60 ngàn nguyên, thẻ bài ba sao khoảng chừng 30 ngàn đến 80 ngàn nguyên, thẻ bài bốn sao 150 ngàn đến 500 ngàn, giá thu mua thẻ bài cách khoảng chừng là chiết khấu 30% đến 50%.
Cố Thần tự hiểu rằng nhóm thẻ bài này cậu làm ra chất lượng không tồi, mấy tấm thẻ bài đặc biệt có vết tích màu vàng cậu cũng đã lấy đi, còn lại mấy tấm cậu cảm thấy có lẽ là thẻ bài bình thường có thể bán ra.
Tâm lý muốn bán đồ kiếm tiền của Cố Thần có chút bức thiết, cho nên cậu trực tiếp ra giá tất cả thẻ bài không phân chia tỉ mỉ, thẻ bài hai sao đều là 10 ngàn, thẻ bài ba sao đều là 50 ngàn, thẻ bài bốn sao đều là 200 ngàn.
Khổng Vu Dương mắt sáng rực lên, hắn vừa nãy chỉ nhìn qua vài lần thẻ bài trên quầy, nhưng mấy thẻ bài đó rõ ràng không phải loại cấp thấp nhất đơn giản nhất trong mỗi cấp, đặc biệt là thẻ bài hai sao thẻ bài ba sao không ít cái được coi là mấy loại khó chế tác nhất trong cấp sao ấy.
Chủ hàng mới này không biết là không rõ giá thị trường hay không coi trọng mấy thứ này, vậy mà ra giá đồng nhất. Trong lòng Khổng Vu Dương đánh bàn tính một cái, một lần qua tay như vậy có thể không kiếm được nhiều như mấy kỳ trân dị bảo trước đây, nhưng dù sao muỗi nhỏ vẫn là thịt, qua tay một lần như vậy hắn cũng có thể kiếm lời không ít.
Khổng Vu Dương nhìn khoản để dành của mình một chút, phát hiện mua toàn bộ thẻ bài trên quầy cũng không có vấn đề gi. "Mấy thẻ bài này tôi mua toàn bộ." Khổng Vu Dương nói.
Cố Thần mắt sáng lên, cậu vốn dự tính hôm nay có lẽ không bán được cái gì, không nghĩ tới vậy mà lại có một thiên sứ tới, tuy rằng thiên sứ này lớn lên cao lớn vạm vỡ ngũ đại tam thô, nhưng ra tay hào phóng kim quang lòe lòe không chịu nổi ấy. Cố Thần nghĩ chợ đen cũng không có mặc cả ra giá, nếu không hắn có lẽ sẽ chủ động nói vậy tôi bớt đi cho anh.
Gói kỹ tất cả thẻ bài cho Khổng Vu Dương, Cố Thần nhìn tài khoản cọ cọ tăng lên, vui sướng trong lòng ức chế không được. Biệt thự nhỏ lại đang tiến gần tui hơn.
Mấy người đi tới đi lui xung quanh cũng có vài người nhận ra Khổng Vu Dương, thấy hắn vậy mà lại mua một ít thẻ bài cấp thấp, không khỏi có chút líu lưỡi.
Nhưng nghĩ lại Khổng Vu Dương là ai, đại thần trong giới đầu cơ hàng hóa, phỏng chừng mấy tấm thẻ bài cấp thấp giá thấp, bán qua tay có thể kiếm chút lời, không khỏi hối hận vừa nãy tại sao không ra giá.
Quy tắc của chợ đen là người mua chủ bán sẽ không hỏi nhau nhiều. Cố Thần bán thẻ xong, thu thập một chút đi tới chỗ giống như nơi nghỉ ngơi ở cuối khu chợ đen, ngồi chờ Uất Trì Vũ.
Uất Trì Vũ đến hơi chậm một chút, xem như là thấy không ít thứ tốt, nhưng đáng tiếc tuy rằng hắn cũng được coi là đại thiếu gia có tiền, nhưng trong chợ đen cũng có rất nhiều thứ đại lão gia có tiền cũng không mà gánh nổi, hắn chỉ có thể nhìn mà đỏ mắt.
=
Ada: chương mới có ai hóng hông?
=
=
=
=