Chương 90: Bạch Tử Hạc

-----------------

Cố Thần cùng Uất Trì Vũ nghe theo tiếng ồn nhìn sang, thấy một người trẻ tuổi ăn mặc hoa lệ, tuy rằng cũng là mặc quần áo hoa lệ, nhưng khí chất cùng khí tràng so với Uất Trì Vũ quả thật là khác nhau một trời một vực.

Người vẫn luôn ngồi sau quầy hàng dưới đất không nói một lời, là một người đàn ông trung niên thoạt nhìn có chút chất phác.

"Lời tao nói mày không nghe được hả, giả người điếc gì hả, có biết bổn thiếu gia là ai không, có thể mua đồ của mày chính là vinh hạnh của mày đấy biết không?" Thiếu niên kia khí thế bức người.

Cố Thần biểu thị không cần biết ở thế giới nào, chỗ nào cũng có mấy tên ngu ngốc thích tìm đường chết.

Uất Trì Vũ bên cạnh cũng hừ lạnh một tiếng. "Ha, tôi tưởng là ai chứ, hóa ra là tiểu công tử Bạch gia, Bạch Tử Hạc. Dám gây sự ở Chợ Quỷ, thật sự là không nhìn rõ cân lượng của bản thân."

Uất Trì Vũ vừa dứt lời, không biết ở đâu ra có hai người mặc áo choàng đen đi ra. Hai người kia tướng mạo bình thường, vóc người gầy yếu, nhưng lại dễ dàng chế trụ anh công tử đang kêu gào. Phía sau anh công tử cũng mang theo hai có dáng vẻ của hộ vệ, đang định tiến lên liều mạng, lại bị hai người áo đen kia một tư thế đá bao tải đá bay đi thật xa.

Cố Thần tuy rằng phun tào loại bố trí cao thủ ra trận phải mặc áo đen này thật quá mức trung nhị, nhưng trong lòng vẫn âm thầm thán phục.

Cái tư thế vừa rồi không quá mức tiêu sái, nhưng lực đạo đấy là hàng thật. Về vũ lực, thế giới này vẫn khá tôn sùng Tinh thần lực, nhưng cũng chưa từng hạ thấp rèn luyện tố chất thân thể, ví dụ như Mộ Dung Trác Thất, hoặc là vị ở bên cạnh này, đánh nhau bằng tay không cũng vẫn có giá trị vũ lực kinh người. Nhưng hai anh giai áo đen trước mắt lại khác, bọn họ không phải loại hình kỹ xảo cận chiến giống mấy người Uất Trì Vũ, mà thuần túy là dựa vào thân thể mà thắng.

"Thật sự là điếc không sợ súng." Uất Trì Vũ hừ lạnh một tiếng.

Đối với Bạch Tử Hạc này, Uất Trì Vũ không có ấn tượng tốt gì. Tuy rằng đương gia của Bạch gia làm người hiền lành, nhưng đáng tiếc ba thằng con trai từng đứa từng đứa đều thích tranh quyền đoạt lợi, tầm nhìn hạn hẹp, một chút sáng suốt can đảm gì cũng không có, năng lực lại bình thường. Tên Bạch Tử Hạc này chính là điển hình của công tử bột, vô học ham ăn biếng làm. Nghe nói một năm nay trình độ tăng mạnh, sắp bước vào ngưỡng cửa Ma thẻ sư cấp sáu. Uất Trì Vũ vốn cho rằng là kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn với ánh mắt khác, không nghĩ tới chó không bỏ được thói ăn phân, vẫn là cái đức hạnh trước kia.

Biểu tình của Bạch Tử Hạc khá phẫn nộ, cảm giác không xuống được mặt mũi, móc thẻ bài trong túi ra định nghênh chiến.

"Quả nhiên là người trong đầu có đại dương mênh mông." Uất Trì Vũ khinh thường nói.

Cố Thần lần đầu tiên nghe được cách nói uyển chuyển như thế của câu nói 'nước chảy vào đầu', lúc mới nghe còn tưởng là cách so sánh tương tự với trong lòng có biển sao mênh mông.

Cố Thần nhìn Bạch Tử Hạc triệu hoán ra thẻ bài năm sao, cảm thấy trình độ của người này không hề thấp. Người này có vẻ cũng xấp xỉ tuổi bọn cậu, ở tuổi này mà có thực lực Ma thẻ sư cấp năm cũng coi như chói mắt, không biết vì sao Uất Trì Vũ lại không nhìn hắn trong mắt.

Bạch Tử Hạc triệu hoán ra là Nhện Hai Mặt.

Sau khi nhìn thấy Nhện Hai Mặt được triệu hóa ra, hai người mặc áo choàng đen kia dừng lại một chút, lui về sau vài bước, thần sắc Bạch Tử Hạc không khỏi đắc ý một chút.

Đáng tiếc ánh mắt đắc ý của hắn không duy trì được bao lâu, liền thấy từ trong một chiếc thuyền trên đường sông có một người bay ra, cũng là mặc một thân áo đen.

Lòng bàn tay người đến hướng xuống dưới, chớp mắt liền triệu hoán ra một tấm ma thẻ.

Tinh Linh Thần Chiến! Cố Thần hoảng sợ, đây là thẻ bài tám sao, cậu cũng chỉ là gần đây liều mạng đọc sách lý luận mới biết đến tấm thẻ bài này, nó thuộc về thẻ bài nhập môn trong thẻ bài cấp tám, vậy người có thể dễ dàng như ăn bánh triệu hoán ra, thì thực lực của người này tuyệt đối không thể khinh thường.

Tinh Linh Thần Chiến đối chiến với Nhện Hai Mặt, kết quả chiến đấu tự nhiên không cần nói cũng biết. Không tới hai hiệp, con Nhện Hai Mặt liền trực tiếp bị đánh đến tiêu tan.

Sắc mặt Bạch Tử Hạc phi thường khó coi, tuy rằng hắn không hiểu thức thời là tuấn kiệt, nhưng tốt xấu gì cũng có chút thông minh, nhìn ra được người đối diện căn bản không cần phí chút Tinh thần lực gì liền có thể đánh cho mình tơi bời hoa lá, biết rằng mình tiếp tục ở lại sẽ không có kết quả tốt, quay người mang theo hai người hầu ảo não đi mất.

Uất Trì Vũ xì cười một tiếng: "Thằng hề."

Cố Thần có thể cảm giác được Uất Trì Vũ xem thường đối phương, có chút ngạc nhiên: "Người vừa rồi là ai vậy? Ma thẻ sư trình độ cấp năm cũng không thấp."

Uất Trì Vũ lắc lắc đầu: "Một tên công tử bột mà thôi, từng làm không ít chuyện thất đức, danh tiếng ở Trung Ương Tinh rất kém, cậu tốt nhất không nên qua lại với người như thế, miễn cho rước họa vào thân. Thiên phú của hắn ta không ra sao, cũng không cần cù thật thà, chẳng qua hắn ta trong một năm nay bỗng nhiên từ cấp ba nâng lên cấp năm, cũng không biết là mở mang đầu óc hay là gặp được kỳ ngộ."

Cố Thần biết dù Uất Trì Vũ thân là danh môn, nhưng từ trước đến giờ cũng không quá coi trọng người cũng đến từ danh môn, lúc mới gặp hình dung của hắn về Mộ Dung Trác Thất còn tràn đầy xem thường như vậy, nhưng loại xem thường này bên trong còn bao hàm phần lớn là tự giễu cùng bất đắc dĩ, còn đối với Bạch Tử Hạc này, Uất Trì Vũ chính là một loại trạng thái căm hận hoàn toàn.

Cố Thần không tiếp tục hỏi nhiều, loại người này có lẽ cậu cả đời cũng không giao tiếp, cũng không cần nghĩ nhiều làm gì.

Phong ba được dẹp loạn xong, những người dừng chân vây xem giống bọn Uất Trì Vũ rất nhanh đều tản đi, một góc này cũng chỉ còn sót lại hai người bọn họ cùng người trung niên chất phác vừa nãy bị Bạch Tử Hạc bắt nạt.

Cố Thần nhìn người áo đen kia sau khi giáo dục Bạch Tử Hạc liền bay trở lại trên thuyền, đứng không nhúc nhích trên con thuyền đang chầm chậm tiến lên phía trước, như một con chim cốc.

"Người mặc áo đen kia, là ai vậy?" Cố Thần có chút ngạc nhiên.

Uất Trì Vũ liếc mắt nhìn, "Đó là thủ vệ của chợ đen, nơi này có không ít thủ vệ, cậu tuyệt đối không được đắc tội với họ, thực lực của họ đều phi thường mạnh, điều này mọi người đều biết, muốn gây sự ở chợ đen cũng phải ước lượng mình có thực lực đó hay không đã. Cái loại ngu xuẩn điếc không sợ súng như Bạch Tử Hạc kia, cậu tuyệt đối đừng làm theo."

Tầm mắt Cố Thần nhìn về một phía khác, người trung niên ngồi xếp bằng trên mặt đất ánh mắt trống rỗng, trước mặt hắn đơn giản mở ra một tấm vải bố, bên trên đặt mấy cái hộp.

Cố Thần có chút ngạc nhiên: "Đây là đang bán đồ sao?"

Uất Trì Vũ gật gật đầu. "Ở chợ đen cậu chỉ cần giao phí quầy hàng, đương nhiên là có thể bày sạp, nơi này cũng không có quá nhiều quy củ, đồ vật bán ra đều không đơn giản, cũng không tùy ý hét to như ở chợ bình thường bên ngoài. Mọi người lo việc của mình, không ai đi quản việc không đâu."

Cố Thần gật gật đầu, nhìn mấy cái hộp đặt trước mặt nam nhân kia. "Vậy hắn đang bán cái gì?"

Uất Trì Vũ thở dài: "Là thuốc phụ trợ dùng khi đột phá Tinh thần lực cùng với thuốc nâng cao đẳng cấp Tinh thần lực." Uất Trì Vũ nói, trong mắt có một tia tiếc nuối.

Cố Thần nhớ tới loại thuốc này có chút tương tự với loại bọn họ phát hiện ở trong bí cảnh, dùng trình độ coi trọng mấy viên thuốc kia của Mộ Dung Dịch, đấy chắc cũng là thứ tốt.

"Làm sao cậu biết rõ như vậy?" Cố Thần bỗng nhiên bắt lấy điểm đáng nghi, mấy cái hộp kia đóng chặt, cũng không phải mắt nhìn được xuyên tường thì làm sao có thể nhìn thấy đồ vật bên trong.

Uất Trì Vũ thở dài: "Người này bày sạp ở trong chợ đen đã một thời gian, tôi lần đầu tiên nhìn thấy mấy viên thuốc kia còn đặc biệt mừng rỡ, còn tưởng rằng gặp may có người bán còn để cho tôi gặp được. Không nghĩ tới người này không cần tiền, chỉ cần người có thể cứu con của hắn, liền coi mấy viên thuốc này làm tiền chữa bệnh. Khi đó tôi cũng động lòng, nghĩ rằng chẳng qua mà mời thầy thuốc tốt mà thôi, kết quả tình huống của con trai hắn rất đặc thù, căn bản không phải bác sĩ phổ thông có thể cứu trị. Tôi thì thấy vận may của tôi làm sao có thể tốt được như vậy, loại thuốc tốt này cũng chỉ có thể ngộ."

Cố Thần nhìn Uất Trì Vũ đầy mặt là vẻ tiếc nuối: "Thuốc này rất hữu dụng với cậu hả?"

Uất Trì Vũ cũng không ghét bỏ Cố Thần khuyết thiếu thường thức: "Loại thuốc này căn bản chỉ cần là Ma thẻ sư thì không có ai không động lòng, nếu như quy củ của chợ đen không thể cướp không thể trộm, thì thật muốn đoạt lấy mấy viên thuốc này."

Hiếm thấy Uất Trì Vũ quan tâm đến một đồ vật như vậy, Cố Thần không khỏi có chút ngạc nhiên, đi tới trước mặt người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên không ngẩng đầu, tựa hồ không phát hiện có người ở trước mặt vậy, sững sờ ngồi ở đấy, thần sắc bi thương im lặng.

"Con của chú ấy, là bị bệnh gì vậy?" Cố Thần hỏi.

Uất Trì Vũ ở bên cạnh nhìn người đàn ông trung niên. "Là chướng ngại Tinh thần lực."

Người không có nghiên cứu gì về vấn đề này, ý nghĩ đầu tiên của Cố Thần là, chướng trí (thiểu năng trí tuệ)? Sau khi ý này vừa nổi lên thì cậu cũng ghét bỏ bản thân một chút.

"Cậu biết Phù Ngữ Mục không?" Uất Trì Vũ tiếp tục nói. "Bệnh này đại khái cũng khá giống với Phù Ngữ Mục, chính là có thực lực để đột phá, lại cố tình bị kẹt lại không cách nào đột phá. Chẳng qua tình huống của Phù Ngữ Mục là bởi vì yếu cố bên ngoài, mà con của ông chú này là trời sinh thì có bệnh này. Tỷ lệ mắc phải bệnh này rất thấp, gần như có thể bỏ qua không tính, cho dù có xảy ra thì cũng là thường ở những người vốn có thiên phú Tinh thần lực không cao, dù không cách nào đột phá cũng không đáng kể. Con của ông chú này có Tinh thần lực Ma thẻ sư cấp A, vừa sinh ra đã là cấp hai đỉnh cấp, thế nhưng giờ đã mười mấy tuổi, nhưng vẫn như cũ không tiến lên được."

Cố Thần mắt sáng lên, rất giống với bệnh của Phù Ngữ Mục? Trước đấy vừa lúc cậu đang phiền não phải trị liệu tình huống của Phù Ngữ Mục như thế nào, hiện tại liền xuất hiện một người làm chuột thí nghiệm cho cậu.

"Chú này, cháu có thể thử trị liệu cho con của chú không. Khả năng hi vọng không lớn lắm, nhưng tuyệt đối sẽ không xấu hơn." Cố Thần nói.

Ông chú vốn có ánh mắt ảm đạm nhất thời có chút sắc thái, Cố Thần lúc này mới chú ý tới ông chú này tuy rằng bề ngoài lôi thôi, khí chất chán chường, nhưng thực ra nhìn vẻ ngoài coi như là anh tuấn.

Ông chú nhìn thấy Cố Thần tuổi còn trẻ, trong mắt đầu tiên chợt lóe lên một ít thất vọng, nhưng không buông tha bất kỳ khả năng nhỏ nào, hắn lập tức đưa ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Cố Thần.

Cố Thần nhất thời có chút ngượng ngùng, cậu chỉ là muốn coi đối phương làm chuột thí nghiệm, cậu từng trải nghiệm qua cảm giác tràn ngập hi vọng rồi lại thất vọng, biết cảm giác này đặc biệt khó chịu, cho nên hiện tại cậu lại cảm thấy có chút do dự.

Nếu như ý tưởng của mình không có hiệu quả, có thể ngược lại xúc phạm đến người thân của bệnh nhân hay không.

"Cậu còn có thể chữa bệnh?" Uất Trì Vũ hoài nghi nhìn Cố Thần, hắn từng dùng nhiều tiền mời đến rất nhiều danh y dùng rất nhiều thuốc quý cũng không có biện pháp, hắn thực sự không tin đứa nhỏ đến từ tinh cầu xa xôi như Cố Thần làm sao có thượng sách gì được.

Cố Thần không biết phải giải thích thế nào, cậu muốn thử một chút thẻ Hoa Đà làm trước đấy có hiệu quả hay không, nếu như phương hướng như vậy không sai, sau này Tinh thần lực của cậu mạnh hơn thì ít nhiều có hi vọng có thể trợ giúp Phù Ngữ Mục, nếu như căn bản không có tác dụng, như vậy dù sau này Tinh thần lực của cậu tăng cường, cũng rất khó có thể dùng cách này để trợ giúp Phù Ngữ Mục.

"Cái đấy, kỳ nghỉ trước đấy, tôi và Mộ Dung Trác Thất đi đến bí cảnh một chuyến, ở trong đấy phát hiện một ít thẻ bài đặc biệt, tôi muốn thử xem xem có hiệu quả hay không."

Cố Thần quyết định đẩy tất cả lý do lên bí cảnh, cậu không cảm thấy Uất Trì Vũ có thể là loại người có ý đồ xấu gì, nhưng nếu muốn giải thích mình có thể chế tác ra thẻ bài Hoa Đà thật sự quá phức tạp.

Quả nhiên Uất Trì Vũ rất nhanh rời trọng điểm đi: "Cậu vậy mà cùng Mộ Dung Trác Thất đi bí cảnh!" Kinh ngạc trên mặt Uất Trì Vũ là từ đáy lòng trồi lên, không phải biểu tình có chút xốc nổi lúc bình thường.

Cố Thần bỗng nhiên có chút hối hận, còn không bằng nghiêm túc giải thích một lần.

Uất Trì Vũ liên tục nhìn chằm chằm vào Cố Thần, nhìn chăm chú đến mức Cố Thần cảm thấy nao nao.

"Lẽ nào cậu thực sự là tình nhân của Mộ Dung Trác Thất?" Uất Trì Vũ nhíu nhíu mày.

Trên trán Cố Thần là một trận hắc tuyến, đây rốt cuộc là cái gì với cái nào vậy?

"Bí cảnh của Mộ Dung gia từ trước đến giờ chỉ cho nhân tài của gia tộc đi vào, nhưng nơi đó là chỗ tốt, một người ngoài vô thân vô cố như cậu có thể đi vào, không phải tình nhân chẳng lẽ là con riêng lưu lạc bên ngoài của Nguyên soái Mộ Dung?" Uất Trì Vũ cười đùa nói.

Con riêng? Cố Thần lại bắt đầu phát tán tư duy.

Bình thường mấy nhân vật không cha không mẹ trong tiểu thuyết khẳng định cuối cùng xuất thân đều đặc biệt trâu bò, tương đối thảm chính là con riêng của nhân vật lớn, tương đối chính kích là con mồ côi của anh hùng lưu lạc bên ngoài, tương đối huyền huyễn chính là con của thần nữ cùng hoàng đế.

"Nguyên soái Mộ Dung thông minh như thế cho dù có đột biến gen thì chắc cũng không sinh ra được người ngu xuẩn như cậu đâu, cho nên vẫn là tình nhân của Mộ Dung Trác Thất thì đáng tin hơn." Uất Trì Vũ nói xong tự mình khẳng định gật đầu.

Hắc tuyến trên trán Cố Thần càng ngày càng dày đặc, cuối cùng liền trực tiếp biến thành một đám mây đen. "Bất luận cậu có tin hay không, dù sao chúng tôi đều thuần khiết!" Lời nói này nói ra xong cậu cũng cảm thấy có chút cảm giác giấu đầu lòi đuôi, có chút càng ngày càng không nói rõ.

May mà ông chú trung niên vẫn luôn trầm mặc đánh gãy hai người nói chuyện. "Này, không bằng bây giờ chúng ta đi xem thử được không?"

=

Ada: ... hừm, Cố Thần là cô nhi nè, không biết thân thế có ẩn giấu cái gì không... mà tự dưng tui nhớ tới con sóc mà Thần ấp ra, sau đó đưa cho Mục Lê chăm sóc, không biết bây giờ đi đâu rùi... có phải tác giả quên bé ý luôn rồi không... từ hồi bí cảnh đã không thấy nó đâu cả...

=

=

=

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play