Chương 75: Thẻ Thời Thiên1 cùng thẻ Lỗ Ban2

1)Thời Thiên/Thì Thiên: là nhân vật trong tiểu thuyết Thủy Hử, một trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc.

2)Lỗ Ban: là thợ thủ công nổi tiếng thời Xuân Thu trong lịch sử TQ, được người sau tôn làm sư tổ của nghề thủ công ở TQ.

--------------

Ngày hôm sau lúc nắng mai mơ mơ Cố Thần mở mắt ra, phát hiện người bên cạnh đã tỉnh lại. Mộ Dung Dịch ngồi ở bên cạnh Cố Thần, ánh mắt nhìn Cố Thần có chút không quen.

Anh trai, tôi ít nhất ngày hôm qua cũng thu xếp cho anh không tệ đi, anh đừng cảm động đến rơi nước mắt, đừng lấy thân báo đáp, à không, lấy thân báo đáp cũng được. Cố Thần cũng chỉ dám nghĩ như vậy trong lòng.

"Anh rốt cục tỉnh rồi, tôi còn tưởng rằng anh còn tiếp tục hôn mê." Nhìn thấy đối phương tỉnh lại Cố Thần vẫn còn có chút vui vẻ, dù sao nơi này trời đất bao la chỉ còn lại cậu một thân một mình, cậu nhất định sẽ sợ đến chết.

"Tôi tại sao lại ở đây? Cậu lại tại sao lại ở đây?" Mộ Dung Dịch nhìn chằm chằm Cố Thần.

Cố Thần vốn định thổ tào đối phương vài câu, nhưng nhìn thấy đối phương rõ ràng vẫn là bộ dáng thần trí còn có chút không rõ, nghĩ lại thôi không tính. "Tôi là bị một quang ảnh hút lại đây, còn anh, tôi không rõ lắm, lúc tôi tỉnh lại anh giống như một bộ thi thể nằm nhoài bên cạnh tôi."

Mộ Dung Dịch quét mắt nhìn một vòng bốn phía, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì. "Mạc Ly, Mạc Ly đâu?" Mộ Dung Dịch nhìn Cố Thần, trong mắt tràn ngập khát cầu.

"Mục Lê?" Cố Thần lắc đầu một cái, từ lúc cậu đến cái thảo nguyên này liền chỉ thấy một người sống là Mộ Dung Dịch, những sinh vật khác cũng không nhìn thấy. Chẳng qua cậu cũng rất vui là không có sinh vật khác, nếu thật sự có dị thú gì đó thì cái tên trói gà không chặt như cậu còn thật không biết đối phó như thế nào.

Nhìn thấy đối phương vẫn như cũ dùng một loại ánh mắt hoài nghi nhìn cậu, Cố Thần không thể không lườm một cái. "Anh giai, anh cũng thấy đấy, nơi này chính là bãi cỏ gió thổi trời bao la đồng mênh mông kinh điển... căn bản cái gì cũng không có, nếu thật sự có người khác còn không phải là liếc mắt liền thấy được sao."

Ánh mắt Mộ Dung Dịch tựa như rơi vào trầm tư, lại có chút sợ hãi, sau đó là hy vọng, Cố Thần biểu thị lần đầu tiên thấy người có thể có thần sắc phức tạp như thế, biểu đạt ra nhiều tâm tình như vậy.

"Mục Lê trước đấy ở cùng anh sao?" Cố Thần hỏi. Nếu cậu và Mộ Dung Trác Thất đụng vào nhau, vậy tính khả thi Mộ Dung Dịch ở cùng Mục Lê cũng rất lớn.

Mộ Dung Dịch không hề trả lời, mà lâm vào hồi ức.

Trước đấy, đến cùng xảy ra chuyện gì, chết tiệt, thế nào mà ký ức lại đứt quãng.

Mộ Dung Dịch chỉ có thể nhớ một màn cuối cùng, là hắn lâm vào trạng thái bán hôn mê, chỉ có Tinh thần lực còn đang tê liệt khống chế ma thẻ tác chiến, sau đó một người đỡ mình.

Là Mục Lê sao? Nhưng cái ánh mắt kia, thật rất quen thuộc.

"Tôi chính là Mạc Ly, anh muốn đi tìm ai?"

Đấy là câu nói cuối cùng hắn nghe được, y nói y là Mục Lê? Hay là Mạc Ly?

Vô luận y là ai, quan trọng nhất là tìm được y trước đã.

Mộ Dung Dịch đứng lên, nhìn bốn phía xung quanh.

Thảo nguyên vẫn như cũ vô biên vô hạn, nhìn không thấy đầu đuôi, điều quái dị duy nhất, chính là hai tòa kiến trúc Mộ Dung Dịch cùng Mục Lê nhìn thấy lúc trước chỉ còn lại một cái.

Mộ Dung Dịch đi đến tòa kiến trúc còn sót lại, tòa nhà trước đấy đã chứng minh đó là một con đường chết, như vậy đường sống hẳn là bên trong một tòa nhà khác. Mộ Dung Dịch có cảm giác, Mục Lê là ở chỗ đấy.

Cố Thần có chút bất mãn người này một câu cảm ơn cũng không có liền đi, chẳng qua nhìn phương hướng hắn đi tới, Cố Thần vội vàng đi qua.

Kiến trúc thoạt nhìn xanh vàng rực rõ, đường nét ưu mỹ, trang hoàng tinh xảo, nhưng Cố Thần vẫn như cũ không nhịn được run run một chút.

"Nghe em trai tôi nói, trình độ chế thẻ của cậu không tệ lắm?" Mộ Dung Dịch nói.

Cố Thần gãi đầu một cái, biểu thị vậy phải xem cái tiêu chuẩn không tệ này rốt cuộc là cái gì.

"Hàng trữ thẻ bài của tôi đều đã dùng hết rồi, cần làm phiền cậu giúp tôi chế tác một ít thẻ bài, phí thẻ bài sau khi tôi ra bí cánh sẽ trả gấp đôi cho cậu." Mộ Dung Dịch nói phi thường thành khẩn.

Cố Thần hiếm thấy được đối phương chân thành như vậy, nhất thời có chút không quen. "Chẳng qua thẻ bài tôi chế tác đẳng cấp rất thấp, tôi sợ anh dùng có thể không quen."

Mộ Dung Dịch biết đối phương chỉ là Chế thẻ sư cấp ba, cũng không có bao nhiêu kỳ vọng đối thẻ bài đối phương chế tác, nhưng tóm lại có một ít còn hơn không. "Không sao, có thể sử dụng vẫn hơn là không có gì."

Mộ Dung Dịch nói đến nghĩ muốn mở cánh cửa trước mắt, lại phát hiện làm sao cũng không mở được. Mộ Dung Dịch triệu hoán ra Vật cộng sinh Tinh thần lực Báo Bay Tia Chớp (và ẻm lại đổi tên thành Thiểm Điện Phi Báo...), nhưng mà tất cả vẫn như cũ vô dụng, cánh cửa không nhúc nhích.

Cố Thần cũng tới phía trước thử đẩy một cái, quả nhiên không hề động một chút nào.

"Chúng ta đại khái đẩy một cánh cửa giả." Cố Thần định làm bầu không khí sôi động một chút, lại thấy đối phương tựa hồ không có chút cổ động nào.

"Thảo nguyên lớn như vậy, nói không chừng cửa thật ra ở những nơi khác?" Cố Thần đề nghị.

Mộ Dung Dịch trầm mặc không nói, hai người một trước một sau đi vòng quanh thảo nguyên hồi lâu. Cảnh trên thảo nguyên rất đẹp, hai người lại không lòng dạ nào thưởng thức. Cố Thần không thích loại không khí âm u đầy tử khí này, kể chuyện cười điều tiết bầu không khí một chút.

"Thầy giáo nói với học sinh, nhất định phải đọc sách hay, vậy cái gì là sách hay đây, chính là mỗi lần xem đều sẽ xúc động, sẽ không nhịn được suy nghĩ, nhìn một chút sẽ nước mắt rơi như mưa. Học sinh tỏ ra hiểu rõ, thầy giáo thầy nói là sách toán học cao cấp đi! Ha ha ha có phải rất buồn cười hay không"

Mộ Dung Dịch hoàn toàn không có phản ứng, ngay cải biểu tình lạnh lùng cũng không muốn cho.

Tại sao mỗi lần tôi phát động kỹ năng chuyện cười đều thất bại, Cố Thần biểu thị tâm tính lương thiện thật mệt!

Bắt đầu so sánh, Cố Thần chợt phát hiện Mộ Dung Trác Thất thật sự là tốt hơn nhiều!

Tìm kiếm không có kết quả, hai người trở lại phía trước kiến trúc, dựng cái lều nghỉ ngơi.

Thấy Mộ Dung Dịch không phản ứng với mình, Cố Thần cũng lười đi phản ứng hắn, chuyện nhiệt tình mà bị hờ hững bỏ lơ như vậy làm một lần là đủ rồi, làm hai lần cậu liền đau lòng chính mình.

Ném hai bao đồ ăn tiện lợi cho Mộ Dung Dịch, Cố Thần cũng cầm lấy một bao tự mình ăn. Vào lúc này Cố Thần lần thứ hai phát hiện người với người thật là chênh lệch, Mộ Dung Trác Thất thật sự là quá tuyệt vời!

Người đối diện qua loa ăn xong đồ ăn, chưa từ bỏ ý định lần thứ hai đi tới phía trước kiến trúc, gọi ra Báo Bay Tia Chớp công kích cổng lớn.

Cố Thần dựa vào một bên lều, nhìn đối phương làm ra chuyện vô ích. "Không phải nói chờ đến giờ chúng ta liền sẽ được truyền ra ngoài sao? Anh làm sao lại nhất định muốn đi vào trong kiến trúc này." Cố Thần hô lên về hướng bóng lưng đối phương.

Mộ Dung Dịch quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu, không để ý đến, tiếp tục công kích cổng lớn.

Cố Thần hào phóng, cũng không cảm thấy lòng tốt của mình bị xem là lòng lang dạ thú, chỉ là tẻ nhạt bứt cỏ trên thảo nguyên. Đợi đến lúc bứt một nhúm nhỏ, cậu liếc mắt nhìn Mộ Dung Dịch còn đang đụng vào cửa.

"Thật là đủ chấp nhất." Cố Thần cảm thán một chút.

Chờ đến lúc cỏ bứt ra nhiều như một ngọn núi nhỏ, Cố Thần phát hiện đối phương còn đang đụng vào cửa.

Cố Thần bỗng nhiên có chút —— cảm động (???). Mộ Dung Dịch đây là GET sự chấp nhất của Mạnh Khương Nữ khóc đổ Trường Thành nè.

Đợi đến lúc trời hoàn toàn trở tối, Cố Thần tiến vào trong lều, phát hiện đối phương rốt cuộc bỏ qua phá cửa, ngồi ở trước cửa kiến trúc nhìn lên bầu trời.

Cố Thần ngẩng đầu, không sao không trăng. Đại khái Mộ Dung Dịch là người trí tuệ, trong lòng tự có sao trời mênh mông, cho dù bóng đêm đen kịt một màu cũng có thể nhìn thấy sao gì đó.

Đợi đến lúc Cố Thần bị âm thanh đánh thức chui ra khỏi lều, lại phát hiện đối phương vậy mà lại bắt đầu đại nghiệp đụng cửa. Cố Thần thổn thức một chút, cảm giác thời học sinh trước đây viết văn học nghị luận không nên dùng mấy ví dụ nát bét cái gì Tư Mã Quang1 Vương Hi Chi2 Edison này đó, trước mắt liền có một cái thực thể sống sờ sờ.

1)Tư Mã Quang: nhà chính trị, nhà văn, nhà sử học thời Bắc Tống, Trung Quốc.

2)Vương Hi Chi: nhà thư pháp thời Đông Tấn, được mệnh danh là Thư Thánh.

Đợi đến khi đối phương lần thứ hai mệt đến ngồi xổm xuống, Cố Thần cũng không buồn ngủ gì. Cậu ngồi trong lều, mở một cái đèn, suy tư.

Cố Thần kỳ thực có một cái ý nghĩ, cậu nhớ tới trước đây có thể chế tác thẻ bài Gia Cát Lượng, vậy có thể chế tác ra một nhân vật có thể mở cửa ra.

Nếu như muốn đánh mở một cánh cửa, phương pháp tốt nhất chính là đường hoàng ra dáng lấy ra một chùm chìa khóa mở cửa ra, chẳng qua trên cánh cửa kia hình như không có ổ khóa.

Cố Thần bỗng nhiên mắt sáng lên, không có cách nào đường hoàng ra dáng đi vào, vậy thì nghĩ một ít bàng môn tà đạo đi vào, như là mấy phương pháp đầu trộm đuôi cướp vào cửa đều thiên kỳ bách quái.

Đầu trộm đuôi cướp, đầu trộm đuôi cướp, Cố Thần suy tư chốc lát chỉ nhớ lại Chu Thương, Thời Thiên, Liễu Hạ Thác, Zorro gì đó, trong này cậu hiểu rõ nhất chính là Thời Thiên, dù sao tình yêu đối với «Thủy Hử» tuy rằng không sánh được với «Tam Quốc», nhưng dù gì cũng là thường được xem từ nhỏ đến lớn.

(Chu Thương một nhân vật trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, cụ thể mời search google vì nó dài lắm tui không biết nên trích đoạn nào....; Thời Thiên/ Thì Thiên là nhân vật trong Thủy Hử; Liễu Hạ Thác - theo truyền thuyết là em trai Liễu Hạ Huệ, là thủ lĩnh của khởi nghĩa nô lệ Xuân Thu trong chiến quốc... mấy người này hoặc là hành nghề trộm hoặc từng đánh cướp thì phải...)

Cố Thần lúc này không có vội vàng giống như lúc trước ý đồ chế tác thẻ bài Quan Vũ, mà đặt thẻ trắng ở trước người, trong đầu chậm rãi miêu tả hình tượng có liên quan của Thời Thiên.

Thời Thiên, nhân xưng Cổ Thượng Tảo, đứng hàng thứ 107 trong 108 hảo hán Lương Sơn Bạc. Làm tên trộm, hắn là tên gánh vác ô danh, mặc dù ở Lương Sơn, hắn cũng không phải nhân vật quan trọng gì, nhưng hắn hữu dũng hữu mưu, trí tuệ nhạy bén...

Ký ức Cố Thần một lần nữa về tới lần đầu tiên xem «Thủy Hử Truyện», cứu Lư Tuấn Nghĩa, tấn công thị đầu Tăng, khi đó cậu lần đầu tiên biết đến, một tên trộm cũng có thể có cá tính nổi bật như vậy, cũng có thể không phải nhân vật phản diện.

Tinh thần lực màu vàng của Cố Thần từ mi tâm chậm rãi chảy xuôi, bao lấy thẻ bài, trên thẻ bài dần dần hiện lên một người mặt mũi gian xảo đội mũ.

Chờ đến lúc Cố Thần cảm giác Tinh thần lực vận chuyển trong đầu đình chỉ, cậu cầm lấy thẻ bài. Lúc này quả nhiên thành công.

Máy hiện thị thẻ bài quét qua, thuộc tính thẻ bài toàn bộ hiện ra.

Tên thẻ bài: Thời Thiên.

Kỹ năng một: Thần trộm Bồ Tát. Phát động ánh sáng thần trộm, sau khi bị ánh sáng công kích sức phòng ngự giảm một nửa, lực công kích giảm một nửa. Kỹ năng hai: Dễ như trở tay. Phát động dễ như trở tay, có thể ăn cắp thẻ bài trang bị trên người chủ thẻ đối phương. Kỹ năng ba: nhảy rào lên ngựa. Phát động nhảy rào lên ngựa, đối phương có thể tùy cơ xuất hiện một trong các trạng thái mê muội, giảm máu kéo dài, mất khống chế vân vân.

Cố Thần nhìn thẻ bài thở dài, tuy những kỹ năng này thoạt nhìn không tệ, nhưng cũng không có cái mà cậu muốn. Chẳng lẽ phương hướng suy nghĩ của mình không đúng, hay là thời điểm chế tạo Thời Thiên phải nghĩ nhiều đến hắn mở cửa hoặc vào nhà như thế nào?

Cố Thần cất thẻ bài vào vòng tay chứa đồ, đi ra lều muốn hóng mát một chút, kết quả phát hiện Mộ Dung Dịch vẫn như cũ cố chấp đụng cửa.

Nếu như vụng trộm đi vào không thể thực hiện được, vậy hay là quang minh chính đại đi vào? Cố Thần nhìn chằm chằm cửa, bắt đầu suy nghĩ trong lịch sử có người mở cửa hoặc thợ khóa nổi danh nào không.

Kết quả cho dù cậu vắt hết óc, vẫn như cũ không thể đánh ra một nhân vật thích hợp. Không có người mở khóa cụ thể, vậy thì đánh bóng bàn, nghĩ lại thợ thủ công?

Cố Thần liệt kê mấy người mình biết, Lỗ Ban, Mặc Tử, Mã Quân, cũng có Gia Cát Lượng có thể chế tác bò gỗ ngựa gỗ cùng thần tiễn liên nỗ cũng có thể tính đi, một đống người phương Tây bên trong cách mạng công nghiệp cũng có thể liệt vào đi.

(Mặc Tử thời Chiến Quốc, sinh ra và lớn lên trong gia đình tiểu thủ công, viết học thuyết "Mặc Tử"(hình như là về chính trị??); Mã Quân cũng là người ở thời Chiến Quốc, một thợ thủ công cũng là một nhà chính trị (?) ông tạo ra Xe chỉ nam, tương tự với la bàn nhưng là cái xe...)

Cố Thần suy nghĩ một chuỗi người dài, cuối cùng vẫn quyết định chế tác một người thỏa đáng nhất, ông tổ của thợ mộc Lỗ Ban. Nếu như vẫn không có kỹ năng cậu muốn, cậu liền nhận mệnh chờ bị truyền tống đi.

Một lần nữa trở lại trong lều, Cố Thần liền lấy ra một tấm thẻ trắng.

Phải nghĩ thật nhiều chuyện làm thế nào để mở cửa! Cố Thần tự nhủ!

Đối với Lỗ Ban, Cố Thần cũng không có hiểu biết sâu sắc rõ nét gì, cho nên cậu chỉ có thể tỉ mỉ tìm tòi trong đầu một ít ấn tượng vụn vặt liên quan tới Lỗ Ban.

Lỗ Ban, từng phát minh ra thước Lỗ Ban, cưa, ống mực... vân vân, mấy thứ đó không liên quan đến mở cửa, bỏ qua.

Từng phát minh thang dây dùng để tấn công nước Tống, cái này nếu như dùng để trực tiếp tấn công cửa không biết có thể tính là thao tác hay không.

Phát minh ra cối xay đá tạo phúc muôn dân, hình như không có tác dụng gì với mở cửa.

Lúc nhỏ chơi đùa một loại đồ chơi gọi là Khóa Lỗ Ban*, cho dù đến lớn cậu vẫn không biết chơi như thế nào.

*Khóa Lỗ Ban/Khóa Khổng Minh: cái này trông hay ho phết các thím ạ, kiểu như rubic gỗ của Tung Của ý.

.

Truyền thuyết viết một quyển sách kỳ dị thư tịch gọi là «Sách Lỗ Ban», ghi chép không ít pháp thuật chữa bệnh cùng giải pháp, nhưng nghe nói là một quyển tà thư.

Cố Thần đem ấn tượng có liên quan đến Lỗ Ban trong đầu hợp ra, nhưng nhận thức của cậu đối với Lỗ Ban hiển nhiên không có chiều sâu như với Thời Thiên, cho nên cậu cảm giác được Tinh thần lực của mình vận chuyển không liên tục.

Lần này khả năng sẽ thất bại. Cố Thần nói trong lòng, chẳng qua nếu Tinh thần lực còn đang vận chuyển, thì cậu vẫn phải kiên trì đến thời khắc cuối cùng.

Đợi đến khi Tinh thần lực đình chỉ, Cố Thần không thể chờ được nữa cầm lấy thẻ bài trên đất. Thẻ bài rất mờ, chỉ mơ hồ nhìn thấy một cái hình người, ngay cả dung mạo cũng không rõ lắm.

Đây là thành công hay thất bại? Cố Thần móc máy hiện thẻ bài, quét dữ liệu xuống.

Lần này mất nhiều thời gian so với trước đấy không ít, một lát sau, dữ liệu thẻ bài hiện ra.

Tên thẻ bài: Lỗ Ban. (sản phẩm khiếm khuyết, thẻ bài một lần)

Kỹ năng một: Sách Lỗ Ban. Phát động sách Lỗ Ban, phe địch thu được trạng thái nguyền rủa, có tác dụng giảm máu trong thời gian dài, giảm máu hiện ra trạng thái dần tăng lên. Phát động kỹ năng có thể sản sinh phản phệ, phe mình thu được trạng thái nguyền rủa.

Kỹ năng hai: người thợ khéo léo. Tu sửa trang bị tổ thẻ phe mình, kéo dài tính bổ máu, đối với vật chất phi sinh vật cũng có thể sản sinh công năng chữa trị cùng phá hoại.

Cố Thần tỉ mỉ dò xét hai cái kỹ năng, so với thẻ Thời Thiên ban nãy, tấm thẻ này có thuộc tính cùng kỹ năng thực sự có chút vô cùng thê thảm, nhưng đều này không quan trọng. Quan trọng là điểm kỹ năng có thể có công năng chữa trị hoặc phá hoại đối với vật chất phi sinh vật.

Cố Thần không thể chờ được nữa cầm tấm thẻ bài đi ra ngoài tìm Mộ Dung Dịch. Mộ Dung Dịch vẫn như cũ cố chấp mở cửa, thời điểm nhìn thấy Cố Thần chạy tới một chút đình chỉ động tác cũng không có.

Cố Thần đưa thẻ bài qua. "Anh thử cái này xem."

Mộ Dung Dịch nhìn lướt qua thẻ bài, mặt thẻ bài tối tăm, căn bản không thấy rõ đồ án phía trên, thoạt nhìn tiếp cận với thẻ đen, còn là loại vừa bắt đầu chế tác liền thất bại hoặc là thẻ bài năng lượng tiêu hao hết thì không rõ.

Chẳng qua tiêu chí một sao trên thẻ bài vẫn vô cùng rõ ràng, Mộ Dung Dịch nhìn chằm chằm mặt Cố Thần một chút, tiếp theo sau đó để cho Báo Vàng Tia Chớp công kích cổng lớn.

Ê ê anh giai, tôi thiện tâm thiện ý vắt hết óc thật vất vả mua bán mới làm ra tấm thẻ bài như vậy, anh liền cứ như vậy không thèm liếc mắt một cái là chuyện gì. Nếu không phải tôi ngay cả thẻ bài một sao còn khó phát động, tôi còn không thèm để ý đến anh.

Cố Thần cũng chỉ dám phun tào trong lòng một chút, là một tên ngốc sợ mềm lại càng sợ cứng, cậu chỉ có thể cố chấp đưa thẻ bài tới. "Cái này có cái kỹ năng có thể có khả năng dùng thử một chút."

"Báo Bay Tia Chớp của tôi ước chừng là lực công kích thẻ bài chín sao cũng không bằng, cậu lấy một tấm thẻ bài một sao nói với tôi có tác dụng?" Mộ Dung Dịch phỏng chừng cũng là lửa giận công tâm, không phải dáng dấp Cố Thần thường gặp được, hắn căn bản lý sự cũng không muốn lý sự.

"Thuật nghiệp đều có chuyên môn đấy, công kích của Báo Bay Tia Chớp của anh chưa chắc có tác dụng với cánh cửa đối diện, tấm thẻ bài này tuy rằng đẳng cấp thấp, nhưng có lẽ vừa vặn có hiệu quả đấy." Cố Thần nói.

Mộ Dung Dịch ngờ vừa liếc mắt nhìn cậu, cuối cùng nhận lấy thẻ bài. Nhìn chằm chằm trên cột kỹ năng "Đối với vật chất phi sinh vật cũng có thể sản sinh công năng chữa trị hoặc phá hoại".

Cố Thần chợt nhớ tới nếu như đối phương dò hỏi cậu lai lịch của tấm thẻ bài này thì cậu phải giải thích thế nào? Đối phương cũng không phải dễ dao động như Mộ Dung Trác Thất đi?

Kết quả chứng minh Cố Thần suy nghĩ quá nhiều, Mộ Dung Dịch cầm thẻ bài trực tiếp phát động, một lão đầu một tay cầm thước cuộn một tay cầm ống mực xuất hiện.

Mộ Dung Dịch phát động kỹ năng người thợ khéo léo, liền thấy Lỗ Ban bỗng nhiên bay đến trước cửa, hai tay đặt lên cửa.

Một lát sau, một chút động tĩnh cũng không có, ngay tại thời điểm Cố Thần cho là thất bại, cửa chậm rãi mở ra.

Đệt! Vậy mà thật có thể! Tuy rằng ước nguyện ban đầu chính là muốn mở cửa nên mới chế thẻ, nhưng sau khi thật sự mở cửa, Cố Thần vẫn có chút cảm giác nói mơ giữa ban ngày.

"Cảm ơn." Mộ Dung Dịch tựa hồ đối với việc Cố Thần làm thế nào có được thẻ bài đặc thù như thế một chút hứng thú cũng không có, không thể chờ đợi được xuất phát hướng vào trong cửa.

"Này, đợi tôi với." Cố Thần gà yếu không thể không chạy chậm đuổi theo.

=

Ada: Dịch đúng kiểu không phải liên quan đến người yêu thì không thèm để ý...

...Đau khổ nhất là đi tìm mấy nhân vật không được biết đến nhiều ở Việt Nam, phải tìm trang tiếng Trung hoặc tiếng Anh...

=

=

=

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play