Chương 46: Tam Giáo Tranh Bá (2)
-------------
Mộ Dung Trác Thất đang quan sát toàn bộ hành trình cuộc tranh tài này ở trên đài phát sóng trực tiếp. Thời điểm năm ngoái hắn dẫn đầu Học viện Triều Đế chiếm thủ danh, có thể nói là một trận thành danh.
Nhìn Cố Thần cúi đầu bộ dáng như đưa đám ở trong ống kính, hắn đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng.
Suy nghĩ một chút mở ra máy truyền tin, định gửi cho Cố Thần một tin nhắn an ủi.
Mộ Dung Trác Thất không biết an ủi người lắm, giãy giụa hồi lâu, viết viết xóa xóa gom góp gần một ngàn chữ, từ an ủi Cố Thần chế độ thi đấu bất công với cậu đến tâm đắc của bản thân khi thi đấu năm ngoái lại đến kiến nghị cậu tiếp tục thi đấu, viết xong liền cảm thấy mình viết vừa thối tha vừa dài, Cố Thần lúc này tâm tình không tốt khẳng định không thể yên lòng mà xem, mình phải nói ngắn gọn một chút.
"Ông làm gì mà biểu tình xoắn xuýt như thế?" Lâm Hách Chi có chút ngạc nhiên bạn mình từ nửa giờ trước liền ngồi một bên lúc thì trầm tư suy nghĩ lúc thì rung đùi đắc ý một lát lại than thở, sắp thành người bệnh già trước tuổi.
Mộ Dung Trác Thất vốn là không để ý tới, suy nghĩ một chút hỏi: "Ông an ủi người thường khác nói cái gì?"
An ủi người khác? Lâm Hách Chi ngờ vực liếc mắt xem xét hắn một cái, mà lúc này trên ti vi vừa vặn truyền ra "Lần thi đấu cá nhân của Tam Giáo Tranh Bá kết thúc, ngày mai tiến hành thi đấu tổ đội."
"Tôi nói, ông không phải là định an ủi tiểu học đệ kia đi?"
Mộ Dung Trác Thất ánh mắt né tránh, vốn định giấu đầu hở đuôi phủ nhận, liền đột nhiên phát hiện loại sự tình an ủi học đệ ngôn từ chính nghĩa như thế tại sao mình phải làm thật vụng trộm như vậy.
"Ừ, tôi tốt xấu gì cũng là đội trưởng của năm ngoái, năm nay nhìn thấy học đệ biểu hiện không tốt, trạng thái không tốt, tôi lẽ ra nên truyền thụ chút kinh nghiệm." Mộ Dung Trác Thất khôi phục biểu tình nghiêm cẩn bình thường.
Lâm Hách Chi lắc lắc đầu: "Tiểu Mộ Dung à tiểu Mộ Dung ơi, nếu không phải lớn lên từ nhỏ cùng ông rồi hiểu rõ ông, quả thực cũng bị ông dùng lý do chính trực cùng biểu tình giả vờ chính đáng lừa mất. Còn truyền thụ kinh nghiệm nữa, có lúc nào ông nhiệt tình như vậy chưa? Tôi nói tiểu Mộ Dung ông dùng đầu nghĩ lại đi, không nên bị tình yêu làm mù hai mắt, trong lúc tuyển thủ thi đấu là bị cấm dùng máy truyền tin trong toàn bộ hành trình, ông viết thao thao bất tuyệt cho ai thưởng thức?"
Mộ Dung Trác Thất nhất thời nghẹn lời, nhìn thấy vẻ mặt đưa đám của Cố Thần khó giải thích dược cảm thấy không thoải mái, quên mất một cái thường thức đơn giản.
Lâm Hách Chi nhìn vẻ mặt của hắn lắc đầu một cái, chợt đột nhiên ý thức được cái gì: "Tôi nói tiểu Mộ Dung, ông sẽ không phải thật sự đối với học đệ kia cái kia chứ? Tôi đi, ông cũng quá cầm thú đi."
Cố Thần bởi vì thi đấu lúng túng một ngày, nhưng mà loại lúng túng này còn không có kết thúc, đến buổi tối lúc tự do phân tổ quyết đinh tổ đội của Ma thẻ sư cùng Chế thẻ sư, nhóm Ma thẻ sư đều cách Cố Thần thật xa, một loại bộ dáng tránh không kịp.
Đạo sư mang đội cũng có chút lúng túng. "Cái này, tuy rằng chúng ta là tổ đội tự do, nhưng cũng không thể mỗi người đều tổ được đội ngũ như ý muốn."
Đạo sư mang đội vốn chỉ muốn trước tiên làm cái nền, sau đó sẽ giảng một chút mình trước đây thời học sinh đoàn kết hữu ái cùng vượt qua cửa ải khó khăn như thế nào, cuối cùng mọi người rơi lệ lã chã biết vậy chẳng làm biểu thị không thể kỳ thị đồng đội rồi tranh nhau muốn tổ đội với Cố Thần.
Nhưng mà lý tưởng là đầy đặn, thực tế thì gầy nhom, thầy giáo mang đội câu đầu tiên vừa nói ra, liền có một Ma thẻ sư giơ tay.
"Thầy giáo, em và tiểu Cát là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chúng em trước đây liền đồng thời tiếp nhận nhiệm vụ công đoàn, về phương diện này chúng em phối hợp hiểu ngầm rất tốt, hi vọng chúng em có thể tổ đội."
Chế thẻ sư mà học sinh Ma thẻ sư nhắc tới cũng gật gật đầu.
Có cái này mở đầu, lập tức có ba bốn học sinh biểu lộ ý đồ chọn đồng đội, chỉ là lý do không đầy đủ như người đầu tiên, như là em lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy liền cảm thấy cậu ấy là đồng đội số mệnh an bài cho em, mấy loại lý do thái quá cũng đi ra.
Nội dung vở kịch sao có thể phát triển như vậy! Thầy giáo mang đội nước mắt trào vỡ, một bên mắng thầm học sinh bây giờ khó lừa quá, một bên phiền muộn sao lúc trước lại muốn đặc chiêu học sinh như Cố Thần.
"Thầy giáo, em và Cố Thần một tổ đi." Giọng nói này tựa như thiên sứ cứu với thầy giáo mang đội.
Thầy giáo mang đội nhìn sang, là Ma thẻ sư phi thường nghe lời trong đội ngũ, Phù Ngữ Mục.
Thầy giáo mang đội rất muốn chạy qua ôm Phù Ngữ Mục một chút cảm thán một chút em thực sự là áo bông nhỏ của thầy, chẳng qua trên mặt vẫn duy trì biểu tình nghiêm túc nói: "Ừ được, vậy Cố Thần liền cùng một đội với Phù Ngữ Mục."
Cố Thần cũng hơi ngạc nhiên, cậu đều cho là đến cuối cùng có một người dưới áp bức mạnh mẽ mà bất đắc dĩ tổ đội với cậu, không nghĩ tới thậm chí có người chủ động tổ đội với cậu.
"Tôi có thể sẽ liên lụy cậu, cậu nhất định muốn tổ đội cùng tôi sao?" Cố Thần có chút ủ rũ hỏi Phù Ngữ Mục.
Phù Ngữ Mục cười cười: "Kỳ thực tôi có thể hiểu cảm giác của cậu, chuyện của tôi cậu hẳn từng nghe qua chứ."
Mi là ai hả? Tui làm gì phải nghe qua tên mi hả? Cố Thần theo thói quen càm ràm trong lòng một chút. Chẳng qua cái càm ràm này lại gợi lại chút ký ức xa sôi trở lại.
"Cậu là, cái kia, Ma thẻ sư bị hạn chế ở cấp bốn?"
Cố Thần nhớ lại buổi đấu giá mạng lần nào đó, Uất Trì Vũ phổ cập từ liệu người mua cho mình. Anh trai đối phương bỏ ra giá cao mua thẻ bài biến dị hai sao của mình, chính là vì nếu mình có thể làm ra thẻ bài biến dị cấp cao hơn thì có thể để cho em trai sử dụng.
"Kỳ thực, tôi đặc biệt có thể lý giải tình cảnh của cậu, bởi vì tôi kỳ thực cũng phải đối mặt với khiêu chiến giống cậu." Phù Ngữ Mục tựa như nghĩ đến cái gì đó rồi nói.
Cố Thần nhìn hắn một chút, tình cảnh của đối phương so với mình thì xa xa tốt hơn nhiều, tuy rằng bị hạn chế ở cấp bốn, nhưng dù sao cũng là cấp bốn đỉnh cấp, lại có một người anh trai đặc biệt yêu thương hắn nguyện ý vì hắn dốc hết những gì mình có. Chẳng qua nghĩ lại mình cũng không tính là quá tồi tệ, có thể chế thẻ nuôi bản thân, còn có một tri kỷ nhỏ Tăng Giang quan tâm mình.
"Cậu đại khái là cảm thấy, tôi như vậy cũng không quá tệ đúng không." Phù Ngữ Mục cười cười. "Có thể tiến vào mười người đứng đầu kiểm tra nhập học, gia cảnh cũng tốt, tựa như không có phiền não gì."
"Nhưng mà, hạn chế của tôi liền ở đây, mỗi năm tôi ở trong trường, đều phải đối mặt với mỗi học sinh nguyên bản kém tôi xa tít từng người từng người quăng tôi ở phía sau, mà tôi dù nỗ lực thế nào cũng sẽ phải hít khói." Phù Ngữ Mục thở dài, trên mặt cũng không có hối hận oán giận, chính là có một luồng chua xót nói không rõ chỉ không ra.
Cố Thần biểu thị đặc biệt sợ loại phương pháp an ủi người khác bằng tự mình bóc vết thương của mình, bởi vì so với tự mình một mình buồn bực khó chịu, cậu càng không muốn nhìn thấy vết thương của người khác, cũng không hiểu phải an ủi người khác thế nào.
"Cậu không cần bi quan như vậy đâu, nói không chừng ngày nào đó Tinh thần lực của cậu bỗng nhiên bạo phát, mấy năm qua không có tiến bộ có khi là tích lũy lâu dài một lân bạo phát, đến lúc đó không chừng cậu liền trực tiếp đột phá cấp sáu, cấp bảy thì sao?" Cố Thần rất lạc quan nói.
Phù Ngữ Mục bị ý nghĩ lý tưởng của cậu làm cho tức cười. "Tôi cảm thấy được, ở cùng cậu tâm tình thật tốt đến bất ngờ, tuy ngay cả anh trai tôi trong rất nhiều người yêu thương tôi, chung quy khi ở cùng bọn họ đều có một loại gánh nặng, ở cùng cậu mới cảm thấy thật sự vui vẻ."
Mộ Dung Trác Thất ngày thứ hai nhìn thấy Cố Thần cùng Phù Ngữ Mục vừa nói vừa cười tham gia tổ đội, nhất thời cảm thấy cô đơn.
Tuy tối qua lo lắng nguyên buổi tối Cố Thần vào lúc tổ đội có lúng túng gì không, nhưng bây giờ nhìn thấy đối phương không chỉ không có một chút dáng dấp tiều tụy như mình tưởng tượng, Mộ Dung Trác Thất lại có chút không vui.
"Sách sách sách, ngay cả bộ dáng ngơ ngác dốt nát của tiểu học đệ Cố Thần, dĩ nhiên còn có thể hấp dẫn tình địch, cười đến xinh đẹp lộng lẫy như thế, tiểu Mộ Dung đường tình yêu của ông gập ghềnh nha." Lâm Hách Chi từ trong phòng đi ra liền nhìn thấy hình anh trong đài phát sóng trực tiếp, thở dài nói.
"Nói bậy gì đấy." Mộ Dung Trác Thất lạnh nhạt nói.
"Ai u." Lâm Hách Chi chà chà "Mặt mũi này còn kém chưa viết đầy 'tiểu nhân nhi của ta làm sao em nhẫn tâm vứt bỏ ta rồi cùng người khác song túc song phi', này còn không phải là ghen sao. Chẳng qua nói đi nói lại, cái học đệ Cố Thần này tôi thực sự không nhìn ra cái gì đặc biệt, ông sao lại một lòng hướng về cậu ta như vậy?"
Mộ Dung Trác Thất hai mắt nhìn chằm chằm màn hình, hắn cảm thấy mình xác thực cần phải nhìn thẳng vào nội tâm mình một chút.
Bản đồ thi đấu tổ đội lần này là đầm lầy Song Giang.
Cố Thần vừa bước vào đấu trường liền không khỏi lùi về sau mấy bước.
Ban đầu vừa mới nghe tên bản đồ Cố Thần có chút mong đợi, lúc du lịch tốt nghiệp cậu liền đi bình nguyên Tam Giang ẩm ướt mượt mà, cảnh tượng mặt đất nguyên thủy ẩm ướt dưới ánh dương chiều tà, thỉnh thoảng có thể thấy được bạch hạc, gà thông*, rái cá, đều đê lại cho cậu ký ức tốt đẹp.
*gà thông (雷乌/lôi điểu/hazel grouse) đúng ra thì không phải gà thông(grouse) đâu, chỉ là họ hàng của gà thông thui, cơ mà nó không có tên tiếng việt, để hán việt thì dễ hiểu nhầm lắm, nghe như sinh vật siêu nhiêu gì ấy...
.
"Đây là mô phỏng theo đầm lầy Song Giang ở trên tinh cầu Reckmory mà chế ra, chẳng qua là bắt chước một cách đại khái thôi, cũng sẽ không có nguy hiểm của đầm lầy Song Giang nguyên thủy đâu." Nhìn thấy Cố Thần biểu tình trên mặt có chút sợ hãi, Phù Ngữ Mục giải thích.
Chỉ học xong địa lý Trung Ương Tinh, Cố Thần biểu thị cái tinh cầu này chưa từng nghe qua.
Nhìn thấy Cố Thần vẫn như cũ một mặt mờ mịt, Phù Ngữ Mục bày tỏ không sai, rất kiên trì tiếp tục giải thích cho cậu. "Tinh cầu Reckmory dù là một tinh cầu xa xôi, nhưng tài nguyên phong phú, đồng thời nghe nói có bí cảnh ẩn giấu ở đấy. Cho nên tuy vị trí địa lý xa sôi, hiện tại lại phát triển thành một bộ dáng náo nhiệt phồn hoa, biểu tượng của thương mậu lai vãng, chẳng qua vì thế lực trên tinh cầu phức tạp, cho nên các loại sóng ngầm bên dưới dầu sôi lửa bỏng, dòng chảy ngầm mãnh liệt đến không rõ. Còn sông ngòi Song Giang, nó cơ hồ chiếm cứ một nửa tinh cầu Reckmory, rất nhiều nhà mạo hiểm đến nơi này thám hiểm đều mất tích không còn tin tức, bởi vậy cũng bị gọi là đầm lầy không về."
Nhìn thấy Cố Thần cau mày lui hai bước, Phù Ngữ Mục cười nói: "Cái này chỉ là bản đồ mô phỏng theo, sẽ không để cho cậu mất tích, cho dù gặp phải nguy hiểm cũng có thể từ bỏ thi đấu để đội cứu viện đem cậu cứu ra."
"Tôi chỉ là ghét bỏ tại sao muốn đem bản đồ thiết kế âm trầm như thế, người thiết trí bản đồ thi đấu này nhất định đặc biệt âm u, nói không chừng là tâm lý biến thái, không thể dương quang tích cực chút sao, như là bản đồ trăm hoa nở rộ, thật đáng vui vẻ." Cố Thần lắc đầu nói.
Phù Ngữ Mục khẽ cười một tiếng. "Điểm chú ý của cậu thật sự là khác với tất cả mọi người."
Đài phát sóng trực tiếp Đậu Hoa Tinh Tế.
"Thi đấu tổ đội hôm nay có rất nhiều điểm đáng xem. Thi đấu tổ đội từ trước đến giờ là thi đấu thường thấy nhất trong các loại thi đấu cũng là loại thi đấu đặc sắc nhất, đầy đủ khảo nghiệm với đối với phán đoán về hình thức bản đồ, phân phối tinh lực cùng trình độ hiểu ngầm lẫn nhau của của Ma thẻ sư cùng Chế thẻ sư." Ngày hôm này Nhan Trì làm phá sóng trực tiếp đặc biệt bình thường, mà cũng là vì đặc biệt bình thường mới khiến cho khán giả trước đài phát sóng trực tiếp biểu thị phi thường không quen.
Sân cổ động phát sóng trực tiếp các loại xoát bình.
'Trả lại Nhan Trì thích đùa giỡn cho chúng ta, cái Nhan Trì đang đường hoàng ra dáng giải thích này nhất định là hàng nhái.'
'Nhan Trì sẽ không phải là đã chết đi, rồi cố ý tìm cái hàng nhái đến thế thân.'
'Giết vì tình giết vì báo thù giết vì gian tế? Hình ảnh quá đẹp tui không dám bổ não.'
'Lầu trên đều là biến thái hả, lại nói các người không cảm thấy mấy ngày nay Đỗ Uẩn cũng phi thường không bình thường à.'
'Tại sao tui ngửi thấy mùi gian tình nhỉ.'
=
=
Ada: tui cũng ngửi thấy nè....
=
=
=