Chương 127: Chuyện cũ năm xưa

(chưa soát lỗi chính tả, hoan nghênh đến soi lỗi và chỉ ra~)

-------------------

"Đúng vậy, ý nghĩ đầu tiên của quân nhân trẻ cũng là có phải hay không chính mình mấy ngày này nằm mơ, một giấc mộng rất dài rất chân thực, cho nên sau khi tỉnh mộng, những thứ trong mộng mới không tồn tại." Mục Lê khẳng định lời lý giải của Cố Thần.

"Vì vậy hắn cẩn thận từng li từng tí một đi hỏi những người khác, phát hiện trải nghiệm của mỗi người đều giống nhau, cũng không phải nằm mơ. Mà người bị bắt đi, xác thực chưa từng trở về, vết thương trên người bọn họ, cũng giống với thời điểm bị thương."

"Quân nhân nhỏ từ phẫn nộ ban đầu biến thành sợ hãi, bởi vì hắn phát hiện, sự tình phát sinh sau đó càng ngày càng không đúng, các người có thể tiếp tục giở trang tiếp theo của nhật ký. Trong quân doanh không ngừng có người bị mất tích, có lúc rõ ràng không gặp phải quần dị thú khó đối phó, chính bọn họ lại tán loạn kỳ cục. Mọi người giống như không có tâm tác chiến, mất đi ý chí chiến đấu."

"Tiếp sau đó, trong quân doanh bắt đầu có người tự sát. Mới đầu tình huống không nghiêm trọng, mọi người chỉ cảm thấy có người ý chí cầu sinh tương đối kém, dị thú vây công không dứt, bọn họ không nhìn thấy hi vọng sống sót. Thế nhưng sau đó, tình hướng càng ngày càng nghiêm trọng, người tự sát càng ngày càng nhiều, hơn nữa phương pháp tự sát đều có chút quỷ dị, thậm chí có người còn khiến Vật cộng sinh Tinh thần lực của mình công kích chính mình mà chết."

"Phần sau của nhật ký căn bản đều là ghi chép tuyệt vọng như này, sau đó đến ba ngày trước khi tôi phát hiện bọn họ, nhật ký dừng lại. Tôi căn cứ vào trình bày trong nhật ký của tiểu binh, tìm các loại manh mối về vị trí của hắn trong quân, đồ vật tưng tự, tìm được thi thể của hắn trong quân doanh. Tôi tra xét thi thể của hắn, cũng là tự sát, so ra phương pháp tự sát của hắn tương đối bình thường, là cắn lưỡi tự sát. Trong phần cuối của nhật ký hắn đã hoàn toàn bị tuyệt vọng bao phủ, hậu quả tự sát này cũng có thể đoán trước."

Mộ Dung Dịch vẫn luôn trầm mặc lên tiếng. Hắn cũng không như Mộ Dung Trác Thất liên tiếp đánh gãy lời của Mục Lê, bởi vì hắn rất hiểu rõ phong cách làm người của phụ thân cùng Mạc Ly, nếu như phụ thân thật sự có vấn đề rất mẫn cảm gì đó, Mạc Ly sẽ không bao giờ đề cập với anh em bọn họ.

"Có phải hay không là, gặp dị thực loại mê huyễn, giống với trước đó chúng ta gặp phải trong bí cảnh Chiêu Linh."

Ở trong bí cảnh Chiêu Linh, Mộ Dung Dịch có lẽ là người bị chịu ảnh hưởng của dị thực loại mê huyễn nhiều nhất. Dị thực loại mê huyễn có thể căn cứ vào nội tâm của người, xây dựng một thế giới độc lập, đẳng cấp dị thực quyết định trình độ chân thật của thể giới giả, dị thực càng cao cấp càng dễ dàng khiến người trầm mê. Đương nhiên, ngoại trừ đẳng cấp của dị thực, một người trong lòng càng có nhiều tâm tư, càng có nhiều bí mật ẩn sâu trong lòng, tình cảm càng sâu, cũng càng dễ dàng trầm hãm.

"Đúng vậy, cảm giác đầu tiên của tôi khi đó cũng là, có lẽ bọn họ gặp phải một loại dị thực mê huyễn cấp phi thường cao, thần trí không rõ hoặc ý chí bạc nhược của những người trong quân doanh của bọn họ sau đó đều là rõ ràng di chứng của sau khi bị dị thực loại mê huyễn xâm phạm." Mục Lê khẳng định nói.

"Thế nhưng lại tồn tại một vấn đề, trong nhật ký viết, quân nhân trẻ hỏi qua rất nhiều người, trải nghiệm đều giống nhau, kỹ năng của dị thực mê huyễn chỉ là nhắm vào một người, nỗi sợ hãi cùng chờ đợi trong lòng của mỗi người đều không giống nhau, ảo cảnh có thể tiến vào cũng không giống nhau." Mục Lê nói.

Cố Thần lập tức liên tưởng đến một khả năng, là đoạn cầu thường thấy trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng trước khi xuyên: "Vậy liệu có thể là võng du hay không, mọi người đều tiến vào một thế giới giả lập?"

Mục Lê gật đầu: "Tôi cũng từng cân nhắc loại khả năng này, tình như thế thoạt nhìn giống như một đám người tiến vào một thế giới giả lập. Nhưng loại thiết lập này khó mà cân nhắc được, đừng nói là trong chiến trường chiến hỏa bay tán loạn này, chính là trong một tòa kiến trúc thực nghiệm chính thống, muốn mê hoặc một đám quân nhân có lực ý chí kiên định hơn nhiều người bình thường, khả năng này cũng nhỏ bé đến không đáng kể."

(Ada: nếu là một người lợi dụng một thứ không phải người, có năng lực mê huyễn mạnh mẽ, thôi miên tập thể cả đám thì sao...)

Tăng Giang vẫn luôn trầm mặc không nói, còn trong rung động 'Mục Lê bằng với Mạc Ly' còn chưa hòa hoãn lại, lên tiếng nói: "Ngoại trừ những khả năng này, như vậy còn lại chỉ có thẻ là những chuyện này thật sự phát sinh sao?"

Mục Lê lắc lắc đầu, tiếp tục nói: "Trước đó tôi cũng nói, Nguyên soái Mộ Dung khi đó còn chưa đến tinh hệ Hắc Ẩn, khi kháng chiến ở tinh hệ Hắc Ẩn chỉ có Quân Năm Liên Bang, Quân Mười Bốn Liên Bang cùng với học sinh, nhân sĩ yêu hòa bình tạo thành quân tình nguyện."

Mỗi một khả năng đều bị phủ định, mọi người nhất thời không biết Mục Lê bán cái nút thắt gì.

Mục Lê tiếp tục nói tới từng trải năm đó của mình.

"Mắt thấy thảm trạng của tiểu đội tôi rất mê man, không biết phải đi con đường nào. Tôi tìm một hang núi để trốn, bởi vì không có bất kỳ lực chiến đấu nào, tôi không thể không tu luyện Tinh thần lực Ma thẻ sư. Khi đó nếu có dị thú phát hiện hang núi kia, tôi đại khái liền đi đời nhà ma. May mà vận khí khi đó của tôi không tệ, vẫn luôn không có dị thú nào đi vào hang núi kia, mà đồ ăn cùng vật phẩm vơ vét được từ doanh trại của tiểu đội kia cũng đủ để chống đỡ sinh hoạt của tôi trong thời gian rất dài."

"Thời gian ở trong hang động không biết dài hay ngắn, mãi đến một ngày tôi nghe được tiếng vang bên ngoài động, không phải âm thanh gào thét của dị thú, mà giọng nói của con người, tôi quyết định đi ra ngoài tìm hiểu ngọn ngành."

"Đấy có lẽ là một nhánh quân tình nguyện, bên trong có không ít người thoạt nhìn là học sinh, tôi nhìn thấy mấy khuôn mặt tuy rằng không quen thuộc nhưng cũng từng nhìn thấy. Tôi đang định tiến lên chào hỏi, bỗng nhiên có người từ phía sau lưng bịt miệng. Người kia nói với tôi, đừng lên tiến, nguy hiểm."

Mộ Dung Dịch mở miệng hỏi: "Là Bắc Điều Kỳ?"

Lúc này đã đến giữa trưa, gió ấm hơi say, Mục Lê nhìn quang ảnh loang lổ trên sàn, gật đầu.

"Đúng vậy, là Bắc Điều, chúng tôi mặc dù chưa từng gặp nhau, nhưng tôi vẫn quen biết hắn. Khi đó tôi hơi nghi hoặc một chút, vì sao hắn muốn giấu tôi, sau đó tôi liền nhìn thấy một màn khó quên."

Thần sắc của Mục Lê chưa thay đổi, nhưng giọng nói lại bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy.

"Quân đội kia giống như trúng tà, hành vi mỗi người đều phi thường dị thường, sau đó bắt đầu tự giết lẫn nhau hoặc là tự chấm dứt bản thân. Tình cảnh sau đó phi thường đáng sợ, so với chiến trường tử thương vô số sau khi chiến đấu với dị thú còn đáng sợ hơn, khi đó tôi muốn lên ngăn cản, bị Bắc Điều Kỳ kéo lại."

Mục Lê nhìn chằm chằm vào quang ảnh vụn vặn trên sàn nhà, giống như đang nhớ lại, nhưng Cố Thần phát hiện, bàn tay nguyên bản tự nhiên rủ xuống hai bên của y giao nhau ở phía trước, mười ngón tay chặt chẽ nắm lấy nhau, thậm chí bởi vì dùng quá sức, đốt ngón tay đều hơi trắng bệch.

"Đợi đến khi một màn đáng sợ kia kết thúc, cả người tôi đều đã lụi xơ vô lực. Không cách nào ngăn cản, lại muốn phóng tầm mắt nhìn, sợ hãi cùng lương tâm giày vò khiến tôi có một giây phút còn muốn chết."

"Bắc Điều Kỳ nói với tôi, quân đội hắn thuộc về cũng xảy ra chuyện giống như vậy, hắn khi đó vừa vặn rời khỏi quân doanh khảo sát hình dáng đất đại phụ cận, không nghĩ tới trở về thì nhìn thấy màn này. Hắn đi rất nhiều ngày, vận may rất tốt không gặp phải dị thú, nhưng khi hắn lần thứ hai nhìn thấy một quân đội, lúc cho là được tổ chức, hắn lại mẫm cảm phát hiện trạng thái quân đội ngày không đúng lắm."

Mục Lê liền dừng lại một chút.

"Bắc Điều Kỳ nói, hắn nhìn thấy ánh mắt những quân nhân này đều có chút tan rã, giống như đang mộng du, nhưng thời điểm chiến đấu giống như tìm lại được thanh tỉnh. Bắc Điều Kỳ đi theo phía sau quân đội này, cách chỗ bọn họ không xa dựng lều của mình. Thừa dịp bóng tối trong đêm có một tên lính quèn đơn độc tuần tra, hắn gọi đối phương, cũng muốn hỏi một chút chuyện gì xảy ra. Kết quả hắn đứng ngay đối diện đối phương, đối phương lại giống như chẳng phát hiện cái gì, chỉ tự làm việc của mình, vô luận Bắc Điều Kỳ la lên như thế nào hắn ta đều không phản ứng, giống như bản thân mình là một u linh vậy."

Cố Thần có chút tê dại da đầu, cậu cảm thấy miêu tả của Mục Lê thật giống với xác chết di động hoặc con rối bị thao túng thường nhìn thấy trong sách trước khi xuyên qua, tính ra loại đồ vậy có chút dính líu đến huyền huyễn vu độc quỷ quái này, cậu vẫn yêu thích 'chúng ta đường hoàng ra dáng đến quyết đấu chính diện một hồi' hơn.

Trong phòng khách một mảnh vắng lặng.

"Sau đó, tôi và Bắc Điều Kỳ đều ở trong hang núi kia, nhắc tới cũng kỳ quái, ở địa phương bạo động dị thú nghiêm trọng như vậy, hai người chúng tôi gần như không gặp phải dị thú, có lẽ phải vui mừng mạng lớn đi. Chỉ tiếc Bắc Điều Kỳ không có Tinh thần lực, mà tôi sau khi trọng thương tuy rằng một lần nữa tu luyện Tinh thần lực Ma thẻ sư, tiến bộ cũng rất chậm."

Nghe thế Cố Thần bỗng nhiên có một loại ý nghĩ, dược tề trong sự kiện rừng dị thú học viện trước đó, trải qua đo lường, dị thú sử dụng loại thuốc này chỉ có thể công kích người chứa Tinh thần lực, nếu những gì Mục Lê không phải giả, như vậy triều cường dị thú mười năm trước cũng là do sử dụng loại thuốc này mà sinh ra?

"Có một ngày vận may của chúng tôi chấm dứt, chúng tôi gặp phải một dị thú cấp bốn, Bắc Điều Kỳ vì tôi, đi hấp dẫn dị thú kia đi. Từ đó về sau rất lâu chúng tôi cũng không gặp lại nhau, mãi cho đến khi triều cường dị thú kết thúc, tất cả khôi phục lại bình yên, tôi cũng đi ra từ trong sơn động."

Giọng nói của Mục Lê khôi phục lại trạng thái không sợ sóng to gió lớn, tựa như hồi ức thống khổ này nọ chưa từng lưu lại vết thương trong lòng vậy.

Mộ Dung Dịch trầm mặc, hắn kỳ thực vẫn muốn nói chen vào, nhưng cũng không biết dùng lập trường gì.

Vào thời điểm Mạc Ly cần hắn nhất, hắn cũng chưa từng xuất hiện, Mạc Ly ở bên cạnh mình mười mấy năm, hắn cũng chưa từng quay đầu lại.

Mà Bắc Điều Kỳ, một người chưa quen biết lâu, lại nguyện ý sinh tử vì y.

Đúng vậy, Mạc Ly là người tốt đẹp như vậy, người nguyện ý vì y nhảy vào nước sôi lửa bỏng nhiều như vậy, chỉ có mình, là không hiểu được quý trọng mà thôi.

"Những năm này, tôi sống cũng không tệ, bán đi thẻ bài chế tác lúc còn là Chế thẻ sư cũng đủ trang trải cuộc sống cùng tu luyện của tôi, đồng thời tôi cũng điều tra những chuyện mười năm trước, sau đó tôi còn gặp lại Bắc Điều Kỳ, cái này tôi sẽ không nói tỉ mỉ, hắn cũng có từng trải rất phức tạp."

"Lúc này trở về, tôi tự nhiên cũng muốn điều tra rõ ràng chân tướng của triều cường dị thú năm đó, đó tuyệt đối không phải một hồi triều cường dị thú tự nhiên. Tôi vẫn luôn không có manh mối, mãi cho đến khi bí cảnh mở ra trước đó."

"Các người còn nhớ, lúc đó Người Bảo Vệ Bí Cảnh đưa cho tôi một đóa hoa, sau đó lúc tôi đào tạo đóa hoa kia, phát hiện nó sản sinh ra một loại phấn hoa. Có một lần trong lúc vô tình tôi phát hiện, loại thuốc phấn này có thể khiến dị thú nóng nảy, hiểu quả giống nhau như đúc với thủy triều dị thú mười năm trước, và sự kiện rừng dị thú học viện này."

"Tôi nghĩ tới có lần Tăng Giang trong lúc vô tình nói với tôi, hắn ở trong bí cảnh nhìn thấy một cái cơ quan, có đồ án giống với đồ án trên đá cảnh quang của học viện. Tôi hồi tưởng lại lịch sử trước đây của học viện, đá cảnh quang kia là do tướng quân Duy Ma sau khi dẹp loạn tinh cầu rìa mang về, cùng được phát hiện với khối đá cảnh quang này, còn có một loại thuốc bột thần bí, hiểu quả của loại thuốc bột này giống với hai lần sự kiện này."

Trong lòng Cố Thần hồi hộp một chút, lén lún liếc mắt nhìn Mộ Dung Trác Thất, vì cậu phát hiện, phương hướng điều tra này của Mục Lê, vậy mà đặc biệt nhất trí với Bách Lân.

"Tướng quân Duy Ma qua đời, nhưng bên cạnh hắn còn có mấy người có quan hệ thân thiết, Mộ Dung tướng quân, Văn tướng quân, còn có nhi tử đã mất tích rất lâu."

Mộ Dung Trác Thất rốt cuộc không nhịn được đánh gãy Mục Lê, đối phương tuy rằng một bộ thái độ tôi cũng cho là tướng quân Mộ Dung là thuần khiết, nhưng tất cả quan điểm đưa ra đều bất lợi cho phụ thân.

Nhật ký được phát hiện của quân nhân trẻ trực tiếp chỉ về Mộ Dung Nguyên, mặc dù khi đó Quân Sáu Liên Bang còn chưa tới trợ giúp tinh hệ Hắc Ẩn.

Dược tề có thể đã dẫn tới triều cường dị thú kia, do tướng quân Duy Ma phát hiện, Mộ Dung Nguyên từng là thuộc hạ của hắn, trong bí cảnh của Mộ Dung gia cũng có thể tồn tại.

Còn một chút không có trong lời nói của Mục Lê. Ví dụ như khối u ác tính trước mắt có thể xác định là Chương Dục Kỵ, đã từng là thuộc hạ của Mộ Dung Nguyên.

Tất cả mọi chuyện có thể là trùng hợp, nhưng khi hết thảy trùng hợp đều có liên quan, liền không hẳn chỉ là hai chữ 'trùng hợp' có thể khái quát.

"Anh có chứng cứ trực tiếp muốn nói phụ thân tôi là người sau màn của tất cả những sự kiện này sao?" Mộ Dung Trác Thất lúc này tia lửa trong mắt tung tóe, tựa như chỉ cần Mục Lê nói một từ 'Đúng', tia lửa này sẽ lập tức cháy lan đồng cỏ thiêu Mục Lê không còn một mống.

Mục Lê nhìn Mộ Dung Trác Thất, khẽ thở dài. "Không có chứng cứ. Cậu phải tin tưởng, tôi so với bất kỳ ai khác đều không hy vọng tướng quân Mộ Dung có quan hệ gì với chuyện này. Tôi hôm nay chỉ là muốn nói chuyện tôi biết cho cậu thôi."

Nhìn thấy Mộ Dung Trác Thất vẫn như cũ vẻ mặt lúc nào cũng có thể bạo phát phẫn nộ, Mục Lê không tiếp tục. "Về phần quyển nhật ký của quân nhân trẻ kia cùng hành động quỷ dị của quân đội, tôi và Bắc Điều Kỳ đã có một phương hướng điều tra, qua mấy ngày nữa xác định rồi sẽ nói cho các người biết."

"Lời tôi muốn nói chính là những thứ này, còn tin hay không là chuyện của các người. Hôm nay tôi có chút mệt mỏi, đi nghỉ trước. Tôi biết các người cũng đang điều tra chuyện này, nếu muốn, chúng ta có thể trao đối với nhau."

Mục Lê nói, đứng dậy về phòng, đóng cửa lại.

Mọi người trong phòng khách hai mặt nhìn nhau, lượng thông tin vừa nãy Mục Lê nói quá lớn, bọn họ đều cần phải tiêu hóa.

Mà ở một nơi khác.

Đang giữa trưa, hoa cỏ ngoài phòng đung đưa, trong phòng lại tối tăm ẩm thấp.

Bắc Điều Kỳ nhìn nam tử cặp mắt đào hoa đang nửa nằm trên ghế dài.

"Đi đâu thế, sao đi lâu vậy?" Nam tử mắt đào hoa híp mắt lại.

"Nhìn bạn trước đây." Bắc Điều Kỳ ngữ điệu bình thản nói.

"À, không phải là tình nhân cũ đi?"

"Ngọc Tu, tôi có thể lý giải thành, cậu đang ghen không ?" Bắc Điều Kỳ hỏi.

Ngọc Tu không nói gì, chỉ là lại dời lưng hạ xuống, từ tư thế nửa nằm biến thành nằm toàn bộ.

"Tối hôm qua tôi nằm mơ, mơ tới lúc đầu tiên gặp anh. Thật kỳ quái, làm sao lại mơ về sự tình xa xưa như vậy, anh nói giấc mơ này có phải là dấu hiệu gì không?" Giọng nói Ngọc Tu rất nhẹ rất mờ ảo, giống như đang ngủ nói mớ vậy.

Bắc Điều Kỳ sửng sốt một chút, tâm tư cũng trở về mười năm trước.

Khi đó, hắn và Mục Lê trốn trong hang động, trải qua ở chung, hắn mới biết Mục Lê lại chính là Chế thẻ sư được người trong học viện ái mộ, Mạc Ly.

Tao ngộ của đối phương so với mình thê thảm hơn nhiều, dù sao nguyên bản từ khi sinh ra mình liền không có Tinh thần lực, bị phán định là phế vật, nhưng trời không tuyệt đường người, hắn ngoại trừ không có Tinh thần lực, ở các phương diện khác đều đột xuất dị thường, đặc biệt là trên phương diện chỉ huy quân sự có thiên phú kinh người.

Mà so ra, Mục Lê từ một Chế thẻ sư vừa lên cấp cao biến thành người bình thường không có Tinh thần lực, tuy rằng tình trạng như thế của y còn có thể tu luyện lại từ đầu, nhưng đây dù sao cũng là một quá trình thống khổ dài dằng dặc.

Vận may của họ không tệ, trốn trong một hang động ở địa phương dị thú tàn phá bừa bại, vậy mà không gặp phải công kích của dị thú.

Nhưng vui mừng không thể than thở quá sớm, không lâu sau họ gặp phải một dị thú cấp bốn. Dị thú này đẳng cấp không cao, đối với người không có năng lực tác chiến khi đó như bọn họ, thương tôn có thể mang tính huỷ diệt.

Khi đó hắn làm ra một quyết định, quyết định bảo toàn Mạc Ly, dù sao Tinh thần lực của đối phương có thể chậm rãi tu luyện, tỷ lệ sống sót sau đó cũng lớn hơn mình.

Sau khi quyết định, hắn trực tiếp đi dụ dỗ dị thú kia rời xa khỏi sơn động. Hắn bị dị thú truy đuổi, mặc dù trong không gian chứa đồ của hắn vẫn còn công cụ giao thông cấp khá cao, nhưng công kích của dị thú cũng không phải kỹ thuật khoa học có thể chống đối.

Hắn bị sừng của dị thú húc phải, bay lên giữa không trung, ngay vào lúc hắn cho rằng mình chết chắc, một Hắc Cửu Vĩ Hồ nhanh chóng chợt lóe trước người hắn, một phát đánh rơi dị thú cấp bốn, đón lấy hắn.

Hắn nằm nhoài trên người Hắc Cửu Vĩ Hồ, rơi xuống đất.

Được cứu sao? Hắn nghĩ thầm. Tuy rằng hắn không phải Ma thẻ sư, nhưng hắn cũng rõ ràng, Hắc Cửu Vĩ Hồ trước mắt này cũng không phải dị thú, cũng không phải thẻ bài được triệu hoán, mà là vật cộng sinh Tinh thần lực.

Quả nhiên, sau khi Hắc Cửu Vĩ Hồ hạ xuống mặt đất, rất nhanh thu nhỏ về bộ dáng mini. Bắc Điều Kỳ nằm trên đất, bởi vì chịu va chạm của dị thú vừa nãy, thân thể có nhiều đoạn xương bị gãy vỡ.

Hắn gian nan ngẩng đầu lên, thấy được người đối diện.

Một nam tử trắng nõn thon dài, có một đôi mắt đào hoa đa tình, đang híp mắt nhìn hắn.

Nam nhân kia đi tới trước mặt hắn, một đôi giày da đen trực tiếp dẫm nát ngón tay hắn, hắn đau đến thấu tim gan, nhưng hắn nhịn xuống không rên rỉ.

Nam nhân kia ngồi xổm xuống, nâng mặt hắn lên.

"Ô, còn trẻ như vậy, ta đoán thử nhớ, là học sinh của mấy danh giáo học phủ của Trung Ương Tinh kia đi. Cũng thật là một luồng nhiệt huyết đền đáp Liên Bang đây, ta xem thử, à, một chút Tinh thần lực cũng không có mà cũng dám ra chiến trường? Sự tẩy não của Liên Bang đối với các ngươi thật sự là không nhẹ nha."

Ngữ khí tràn ngậm địch ý với Liên Bang kia, khiến Bắc Điều Kỳ biết người trước mắt này là địch không phải bạn.

Ngay lúc hắn cho rằng mình không chạy thoát khỏi tai nạn, đối phương lại giống như thiện tâm quá độ, để Hắc Cửu Vĩ Hồ lớn lên, ngậm hắn mãi đến một nơi xa lạ, trả lại cho hắn đầy đủ dược vật và đồ ăn.

Sau khi thương tổn tốt lên, hắn ở lại nơi đó không nhúc nhích, mãi cho đến khi nam nhân kia xuất hiện lần nữa.

"Ha ha, ngươi vậy mà không chạy trốn?" Nam tử cặp mắt đào hoa cười như cánh hoa gấp(?).

(?) chỗ này gốc là 笑得像折起的花瓣,tui không hiểu lắm, ai biết chỉ cho tui với...

Hắn không hề trả lời. Mặc dù đối phương cứu hắn, nhưng khí chất thâm độc kia trên người đối phương hết sức rõ ràng, vừa nhìn chính là dính đầy huyết tinh.

"Không có Tinh thần lực lại xuất hiện ở nơi dị thú bạo động, ta đoán thử nhớ, ngươi chắc là học sinh chuyên ngành chỉ huy quân sự đi." Đối phương đùa nghịch ngón tay của bản thân, Bắc Điều Kỳ phát hiện nam nhân này phi thường yêu thích nghịch ngón tay của chính mình.

"Không nói lời nào sao?" Giọng nói của nam nhân kia trở nên băng lãnh.

"Ngươi là ai?" Bắc Điều Kỳ hỏi.

Thân phận của nam nhân này quá mức khả nghi, cư dân nguyên bản của nơi này nếu như không bị tử vọng, thì khẳng định đều nhanh chóng đi đến khu an toàn tập hợp. Vào lúc này xuất hiện ở nơi nguy hiểm như vậy, không phải quân đội Liên Bang hoặc quân tình nguyện, hắn thực sự đoán không được thân phận của đối phương.

"Ta?" Nam tử nở nụ cười. "Ta tên là Ngọc Tu, một người hận Liên Bang, ta muốn tự tay huỷ diệt cái Liên Bang này."

Bắc Điều Kỳ không nói lời nào.

"Ngươi không có Tinh thần lực cũng không dễ giả mạo đi, có thể tới được nơi này nói rõ tài ba của ngươi nhất định là xuất chúng, nhưng như vậy thì thế nào, ở trên chuẩn tắc Tinh thần lực, Ma thẻ sư Chế thẻ sư của Liên Bang này, e sợ chẳng mấy chốc sẽ bị đánh áp lật đổ, nếu như năng lực của người thật sự ưu tú, như vậy bọn họ sau cũng chưa chắc phục ngươi, chỉ chờ tìm đến thời cơ đuổi ngươi đi. Bán mạng vì loại Liên Bang buồn cười kia, ngươi cảm thấy đáng giá sao?" Nam tử kia nói rằng.

Bắc Điều Kỳ trầm mặc như trước không nói.

Nam tử kia giống như bình tĩnh lại, ngồi đối diện với hắn.

"Cha của ta chính là vì Liên Bang cần cù chăm chỉ bán mạng một đời, càng vất vả công lao càng lớn, kết quả cuối cùng thì sao, còn không phải là kết cục chết không có chỗ chôn sao? Ta khuyên ngươi, loại địa phương ăn tươi nuốt sống kia, người như ngươi, rất khó đặt chân."

Giọng nói nam nhân kia bỗng nhiên hạ xuống, trong giọng nói có vẻ cô đơn.

Bắc Điều Kỳ nhìn nam nhân đối diện, hỏi: "Cho nên lần thủy triều dị thú lần này, là ngươi làm ra?"

Nam tử cười khẽ: "Ngươi đoán đi?"

Bắc Điều Kỳ tiếp tục trầm mặc không nói.

"Đi cùng ta đi, ta có thể đảm bảo ngày tháng sau này của ngươi ung dung tự tại, phú quý phồn hoa, quan trọng nhất chính là sẽ không bị người lợi dụng xong thì vứt bỏ." Ngọc Tu nói.

Bắc Điều Kỳ nhìn ánh mắt đối phương: "Nếu như ta không đáp ứng, có phải hiện tại lập tức sẽ chết."

"Vậy thì cũng không đến nỗi đấy, dù sao đã rất nhiều năm ta chưa từng thấy người hợp khẩu vị với ta như vậy, nếu như ngươi đáp ứng thì tốt nhất, nếu như ngươi không đáp ứng, ta liền vứt ngươi ở đây. Chẳng qua chờ ta rút về bình phong ta bố trí cho ngươi, ta nghĩ không đến nửa ngày, ngươi liền sẽ bị dị thú bạo động cắn đến không còn xương cốt."

"Được, ta đáp ứng ngươi." Trong lòng Bắc Điều Kỳ đã có ý nghĩ, trả lời.

Tâm tư kéo về hiện tại, Bắc Điều Kỳ nhìn người đối diện, mười năm trôi qua, dung mạo của hắn(Tu) vẫn không có chút biến hóa, chỉ là khí chất trên người càng thêm âm lãnh.

"Vừa nãy suy nghĩ gì thế? Say sưa như vậy?" Ngọc Tu bắt đến cười hỏi.

"Không, tôi đang nghĩ, cậu khi đó nói với tôi, đi theo cậu, bảo đảm sau này tôi sẽ không giống như ở Liên Bang, bị người lợi dụng xong vứt bỏ?" Tốc độ nói của Bắc Điều Kỳ bằng phẳng, cũng ngồi trên một chiếc ghế sô pha.

Ngọc Tu nằm nghiêng mặt sang bên, nhìn hắn. "Đúng, tôi nói rồi, chỉ cần anh không phản bội tôi, tôi đương nhiên sẽ không tổn thương anh chút nào."

"Vậy... Bạch Tử Hạc thì sao? Hai người kia căn bản sự tình gì cũng không biết, tại sao bị cậu đối xử như vậy?" Bắc Điều Kỳ cũng nhìn hắn.

Ngọc Tu trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mở miệng. "Bởi vì, anh không giống họ."

=

Ada: uhm có tui cảm thấy hơi rối...

đại tướng quân/ lão tướng quân Mộ Dung = ông của Thất và Dịch,

tướng quân Mộ Dung = cha của Thất và Dịch,

lão tướng quân đang đóng ở tiền tuyến, cha của Thất mất tích, mama của Thất hiện đang ở tiền tuyến ở với lão tướng quân?

Bách Lân và Mục Lê điều tra là cha của Thất? Là bị người hãm hại đổ oan hay là thật sự có một chân trong việc này?

Tế bào não ý tỏ vẻ thật đau đầu...

=

=

=

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play