Úc Tưởng biểu cảm mơ hồ, nhìn về phía cửa, thư ký Vương lúc này đang trả tiền cho đội vệ sinh.

Úc Tưởng: "Thời gian không còn sớm, bên ngoài rất lạnh, vậy thư ký Vương..."

Thư ký Vương nghe thấy câu này liền giật mình lắc đầu.

"Không không, không cần đâu, mẹ tôi vừa ở quê lên thăm, lúc này chắc là đã nấu sẵn cơm canh đợi tôi về. Mẹ tôi chính là kiểu người nếu không thấy tôi về nhà sẽ không ngủ được. Úc tiểu thư đừng khách sáo, đừng khách sáo..." Thư ký Vương trả lời.

Thật ra là do anh rất giỏi quan sát.

Đoạn này, nói giống y như thật.

Úc Tưởng cùng với cha mẹ không có nhiều thời gian bên nhau, nhìn thấy như vậy liền cảm động.

"Vậy thì không tiện, thư ký Vương về sớm nghỉ ngơi đi a."

"A được, nếu có cần gì cứ nói với tôi." Thư ký Vương nói xong, chân liền như bôi dầu, lập tức "trượt" đi mất.

Mẹ anh đến thăm là thật.

Nhưng lão nhân gia lúc này hẳn là đã chăn êm nệm ấm, làm gì có chuyện đợi anh về nhà chứ?

Thư ký Vương vừa đi, nhóm người giúp việc cũng rời khỏi.

Bên trong biệt thự lớn trở nên vắng vẻ.

Dù là đã bật lò sưởi nhưng Úc Tưởng vẫn không nhịn được mà rùng mình.

"Lái xe của Đại thiếu đều đã đi rồi, hẳn là anh chỉ có thể ở lại đây rồi." Úc Tưởng quay lại nhìn Trữ Lễ Hàn, "Anh có muốn cùng lên lầu xem một chút, cửa sổ trên đó mở ra có thể nhìn thấy cảnh sông phía sau không a?"

Trữ Lễ Hàn ánh mắt giật giật, ánh đèn trần lờ mờ nhạt ở trong mắt anh càng trở nên ôn nhu.

Anh đáp: "Ừm."

Đều là người trưởng thành rồi, Úc Tưởng sao có thể không hiểu ám chỉ này là gì?

Nhưng là cô không nghĩ ra.

Cái vai đại phản diện này rõ ràng bên cạnh đâu thiếu phụ nữ xinh đẹp? Lần trước ở khách sạn là ngoài ý muốn, vậy lần này là gì?

Hệ thống so với Úc Tưởng càng không hiểu.

Hệ thống: [ Xảy ra chuyện gì vậy? ]

Úc Tưởng:?

Nếu như hệ thống có thể hiện thân như thật, vậy chắc chắn lúc này nó đã gấp đến quay vòng.

Hệ thống suy luận phỏng đoán một hồi, nó cảm thấy: [ Chắc chắn là do lúc nãy cô cắn anh ta! ]

Úc Tưởng:??

Hệ thống: [ Cô cắn anh ta như vậy không phải là hành động trêu chọc ư? Sao cô cứ phải cắn anh ta làm gì thế? ]

Úc Tưởng: Anh ta hôn tôi, tôi cắn lại, có gì không đúng?

Hệ thống hít thở không thông.

Cho nên, một tới hai đi, cuối cùng kéo đôi cẩu nam nữ hai người lại một chỗ.

Úc Tưởng: Đừng gấp a, không phải lúc trước anh luôn hy vọng chúng tôi kết hôn sao?

Hệ thống: [ Lúc trước và bây giờ khác nhau. Lúc trước trong kịch bản, hai người là hữu danh vô thực. Tình hịn bây giờ giống sao? ]

Hệ thống không nói ra.

Nó chủ yếu là sợ hai tên điên này gom lại một chỗ, sau đó đem nam nữ chính hại chết a.

Lúc này Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn đã đi đến lầu hai.

Tầng này chỉ có hai phòng ngủ, dù sao nhà người giàu có cũng không có nhiều người.

Úc Tưởng đi thẳng tới phònh ngủ chính.

Ân, bổ sung một chút, cửa phòng ngủ đều là cửa hai cánh.

Úc Tưởng đưa tay đẩy cửa ra, giẫm lên thảm đi vào, nhìn vào cửa sổ bằng kính to trước mắt. Màn được kéo ra, cửa sổ cũng mở phân nửa, gió từ sông thổi vào, mát lạnh.

Đúng là căn phòng lớn trong mơ ước của cô không sai.

Úc Tưởng nhẹ nhàng hít vào một hơi, hơi ấm hòa với luồng khí trong lành từ sông tràn vào.

Ngoài cửa sổ còn có sân thượng nhỏ.

Phía trên đã bày sẵn bàn ghế, lò sưởi và dù che nắng.

Úc Tưởng chậm rãi đi ra ngoài, xoay người đi vào căn phòng còn lại.

Căn phòng ngủ này đơn giản hơn một tí, nhưng vẫn được trang bị nội thất đầy đủ, cũng có phòng tắm riêng.

Úc Tưởng chuyển mắt nhìn qua... Chăn trên giường được xếp chỉnh tề.

Cô hơi sửng sốt.

Cô cho rằng, Trữ Lễ Hàn sẽ cố ý cho người chỉ dọn dẹp một phòng ngủ, như vậy sẽ càng thuận lợi ở cùng một phòng với cô.

Nhưng mà, cô đã hiểu lầm anh rồi sao?

"Tôi là chủ nhà, tôi ở phòng chính. Hôm nay Đại thiếu là khách, ở phòng này chắc không vấn đề chứ?" Úc Tưởng quay đầu lại hỏi.

Trữ Lễ Hàn nhẹ nhàng gật đầu: "Không có vấn đề."

Úc Tưởng càng không hiểu.

May mà cô không có hỏi thẳng, anh định phim giả tình thật với cô sao. Làm người, vẫn là nên cẩn thân một chút.

Bằng không so với chuyện bị người khác biết cô đọc tiểu thuyết "ta và hai ba vị hoàng tử" hồi sơ trung còn xấu hổ hơn.

Hệ thống thấy vậy liền thở phào một hơi.

Nó đã nói mà, loại người như Trữ Lễ Hàn sao có thể động lòng với ai? Cho đến cuối tiểu thuyết, anh ta vẫn là một cô độc quả vương, không có tình cảm a.

Trong lòng ngay cả bạch nguyệt quang cũng không có.

"Vậy Đại thiếu nghỉ ngơi sớm một chút?" Úc Tưởng đi ra cửa.

Trữ Lễ Hàn lên tiếng: "Không đi xem tầng hầm sao?"

Úc Tưởng lắc đầu.

"Tôi đi với em." Anh nói.

Úc Tưởng không nghĩ tới ngôi biệt thự này còn có tầng hầm...

May mà có Trữ Lễ Hàn ở lại, nếu không cô quả thật là không dám đi lại lung tung.

Úc Tưởng không chút khách khí xem Trữ Lễ Hàn là công cụ hình người, cứ vậy hai người đi thang máy xuống.

Edit: Ding Ding

Nguồn wattpad: annieannie17398

Tầng hầm cũng không phải là hoàn toàn không có ánh sáng.

Ở đây có một cánh cửa hướng lên mặt đất, đi ra chính là vườn hoa, một cánh cửa khác hướng ra bãi đậu xe.

Thiết kế như vậy giúp căn phòng không âm u, lại có thể giữ được nhiệt độ phòng. Chủ nhân đời trước, chính là Trữ Sơn còn bày ở đây một quầy rượu và rạp chiếu phim.

Úc Tưởng cảm khái nói với hệ thống: Tôi cảm thấy cho dù có chết ở đây, cũng sẽ chết trong sảng khoái.

Hệ thống vốn không có cảm xúc, nhưng ở cùng với Úc Tưởng một thời gian cũng được phổ cập chút ít.

Nó im lặng không nói.

Trong lòng tự nhủ mình là hệ thống, có phải người đâu?

Khó trách người ta nói, nhân loại đều yêu tiền tài.

Cho dù là hệ thống cũng không nhịn được mà cảm khái.

"Xem phim không?" Trữ Lễ Hàn lại hỏi.

Úc Tưởng: "Được!"

Đời trước cô chi số tiền lớn nhất là để mua một cái máy chiếu, cha cô cảm thấy quá đắt tiền nên trực tiếp lắp ở phòng khách. Về sau phòng khách nhà cô như một cái rạp chiếu phim thu nhỏ. Mộc mạc đơn giản nhưng ấm áp.

Hiện tại ở trước mắt, mới chân chính là phòng chiếu gia đình a.

Hai cái bàn, bốn ghế sô pha hợp thành một thính phòng. Bên trái có tủ lạnh bày đầy đồ uống và rượu, bên phải có kệ chất đầy đồ ăn vặt. Quả thật là thiên đường mà.

Mấy cái này chắc chắn không phải có từ trước.

Cho nên, cái bình hoa kia cùng với chỗ này đều là phía công ty bài trí kia nghĩ ra?

Là thư ký Vương tinh ý?

Hay là Trữ đại thiếu dặn dò?

Cái này giống như đã tìm hiểu qua sở thích của cô rồi mới bố trí theo vậy.

"Em muốn xem phim gì?" Úc Tưởng còn đang thất thần, Trữ Lễ Hàn đã bật máy chiếu lên.

Đồ cao cấp như vậy, so với máy của cô ở đời trước không giống nhau. Nếu để cô ra tay, hẳn là cũng không biết dùng thế nào.

Thật ra Trữ Lễ Hàn bình thường cũng rất ít dùng những thứ này.

Cuộc sống của anh đa phần đều buồn chán, tẻ nhạt.

Có điều mấy thứ này đều là sản phẩm của Trữ thị, anh nhìn qua hướng dẫn liền biết cách.

"Tôi muốn xem cái gì sao?" Úc Tưởng nghiêng đầu suy nghĩ thoáng cái.

Anh cũng không đề cử cho cô xem phim tình cảm hay phim kinh dị, anh chỉ hỏi cô muốn xem cái gì.

"Phim hài đi." Úc Tưởng nói.

Đây là thể loại lúc trước cô thích xem nhất.

Bình thường công việc đều rất mệt mỏi, về đến nhà lập tức chỉ muốn nằm ườn trên sô pha, đừng nói là động não, đến động ngón chân một cái cô cũng không muốn.

Trữ Lễ Hàn đáp một tiếng.

Rất nhanh, màn hình liền phát ra âm thanh.

Úc Tưởng lập tức làm ổ trên ghế sô pha lớn.

Cái này quả thực rất lớn.

Hai ghế sô pha đặt cạnh nhau, cho dù Trữ Lễ Hàn ngồi xuống ghế bên cạnh, tay chân cũng không hề đụng vào nhau.

Úc Tưởng triệt để thả lỏng người, cô cười cười, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa lưng nói: "Còn thiếu bắp rang cơ."

Trữ Lễ Hàn mắt nhìn thẳng đáp: "Ừm."

Bộ phim chiếu xong mất hai giờ.

Sau khi Úc Tưởng xuyên sách đến đây, hai tiếng đồng hồ này là khoảng thời gian cô vui vẻ nhất.

Trữ Lễ Hàn ngược lại toàn bộ quá trình đều không cười, khiến cho người ta không rõ anh rốt cuộc là có nghiêm túc xem hay không nữa. Hoặc có thể, đối với vai trùm phản diện, mấy tình tiết này không có gì đáng cười. Chỉ là anh cứ vậy mà bồi cô xem phim suốt hai giờ.

"Đã mười một giờ rồi..." Úc Tưởng cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua.

Từ lúc đến đây, cô vẫn chưa sạc pin điện thoại, có mấy cuộc gọi nhỡ. Sau đó do hết pin nên máy đã tự động tắt nguồn.

"Lên lầu sạc điện thoại đã." Úc Tưởng nói.

Trữ Lễ Hàn chậm rãi đứng dậy đi theo.

Nhưng khi lên lầu, Úc Tưởng mới phát hiện, cái gì cũng chuẩn bị đầy đủ! Duy chỉ có dây sạc là không có a!

Úc Tưởng cả người choáng váng.

Nhưng mà, dù sao đây cũng là cô ăn hời của Trữ Lễ Hàn cho nên không thể trách người ta chưa đủ chu đáo.

Úc Tưởng quay đầu nhìn về phía Trữ Lễ Hàn: "Trữ đại thiếu có mang dây sạc không?"

Trữ Lễ Hàn: "Không có."

Úc Tưởng đành phải hỏi: "Vậy điện thoại anh còn pin không?"

Trữ Lễ Hàn không nghĩ ngợi, đưa điện thoại cho cô.

Úc Tưởng xem xét.

54%!

30% pin trước đó là do cô chơi game.

"Anh đúng thật là đấng cứu thế a!" Úc Tưởng thuận mồm khen một tiếng.

Điện thoại của cô có mấy cuộc gọi nhỡ, nếu là người khác thì không sao. Nhưng kia là vợ chồng Úc Thành Tân gọi đến, hẳn là lo lắng cô đang ở đâu.

Úc Tưởng lặng lẽ thở dài.

Chuyện này phải trách cô đã quen một mình, quên mất bây giờ mình cũng có cha mẹ.

Người khác không quan trọng, nhưng không thể để cha mẹ lo lắng được.

Cô vuốt đến bàn phím quay số.

Sau đó vấn đề lại tới... Điện thoại của cô tắt máy rồi, số của cha mẹ cô là bao nhiêu vậy a?

Úc Tưởng cầm lấy điện thoại của Trữ Lễ Hàn, lâm vào trầm tư.

"Sao không gọi?" Trữ Lễ Hàn hỏi.

Úc Tưởng: "Không nhớ số."

Trữ Lễ Hàn nhẹ giơ lên cằm, nói: "Vậy em gọi cho Vương Lịch đi."

Úc Tưởng:?

Trữ Lễ Hàn: "Cậu ta sẽ tìm số của họ cho em."

Như vậy cũng được sao?

Sau đó, Úc Tưởng vẫn không đành lòng để cha mẹ lo lắng, tìm danh bạ gọi cho thư ký Vương.

Rất nhanh đã có được số điện thoại, cô liền bấm nút gọi.

"Alo, xin chào, ai đó?" Bên kia vang lên giọng nói của Úc Thành Tân.

"Con gái của cha, Úc Tưởng."

"???"

Đầu kia Úc Thành Tân cầm điện thoại xuống, liên tục xác nhận đây là số lạ, sau đó mới lên tiếng: "Con vứt điện rồi?"

Úc Tưởng: "Không phải, là hết pin. Con bây giờ đang dùng... Ân, di động của người khác. Đêm nay con sẽ không về Úc gia, các người đừng lo lắng, con đang ở nhà mới."

"Nhà mới?" Úc Thành Tân mới vừa nói thầm trong lòngnhà mới nào đã lập tức nhớ ra, "Chính căn biệt thự kia sao?"

Úc Tưởng: "A, đúng vậy."

Từ sau khi trở về, tam quan của vợ chồng Úc Thành Tân đều đã bị cô làm cho tơi tả.

Úc Thành Tân cà lăm nửa ngày, mới gạt ra một tiếng: "Như vậy, như vậy... không tốt. Cha sợ Trữ gia sẽ xem thường con."

Úc Tưởng: "Người cùng mẹ con quanh năm bôn ba bên ngoài làm việc cho Úc gia chỉ kiếm được năm mươi vạn, gặp mặt con một lần cũng khó khăn. Phần xem trọng này, đáng giá không?"

Úc Thành Tân: "..."

Có chút... Đúng.

"Chỉ là cho dù trong lòng chúng ta cảm thấy thỏa đáng, nhưng cầm trong tay hòn đá nóng như vậy, không bỏng tay sao?"

"Con đặc biệt không có gì trở ngại a." Úc Tưởng nháy mắt mấy cái nói.

Úc Thành Tân cạn lời.

Úc Tưởng vươn tay ngoắc ngoắc rèm che bên giường treo kiểu dáng Châu Âu.

Úc Tưởng: "Chỉ cần con quan tâm là được."

(Thực ra chỗ này nguyên văn là: "Chỉ cần con không có đạo đức là được", nhưng Ding thấy nó hơi lệch lạc nên sửa lại một xíu.)

Úc Thành Tân:?!

Ông lại một lần nữa mở mang tầm mắt, tam quan vừa mới lành lại đã trực tiếp tan vỡ lần nữa.

"Muộn rồi, cha và mẹ ngủ sớm một chút nha." Úc Tưởng nói xong liền tắt máy.

Úc Thành Tân theo bản năng đáp một tiếng, sau đó mới phát hiện cuộc gọi đã sớm ngắt rồi.

Úc Tưởng nói chuyện điện thoại xong, quay người liền đem điện thoại trả lại cho Trữ Lễ Hàn.

Cô nhẹ nhàng thở hắt ra, tâm trạng có chút khó chịu.

Ừm, đi tắm một cái sẽ tốt thôi.

Úc Tưởng mở ra tủ quần áo, từ bên trong tìm được áo ngủ mới.

Cô nói với rữ Lễ Hàn: "Anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi." Sau đó quay người tiến vào phòng tắm.

Trong phòng tắm có bồn tắm rất lớn, vừa mới được vệ sinh xong bóng loáng. Bên cạnh còn có một hộp cánh hoa cùng với đồ chơi bong bóng.

Cô vui vẻ, đổ tất cả vào trong.

Sau đó... Sau đó cô phát hiện, khoá nước, mở không được.

Úc Tưởng: "..."

Làm sao vậy? Cái c*t chó gì vậy?

Mười phút sau, Trữ Lễ Hàn trước giờ áo mũ luôn tề chỉnh, tay áo đã xoắn lên một đoạn lộ ra cơ bắp cứng cáp.

Anh vẫn còn mặc quần tây, đeo cà vạt, nhưng ống quấn lại vén lên một chút, chân bước vào bồn tắm giúp Úc Tưởng điều chỉnh.

"Em thử một chút." Anh nhìn chằm chằm cô nói.

Úc Tưởng xoay người nhấn vào.

Vòi sen lập tức phun ra, hai người đều bị xối ướt.

Úc Tưởng nhanh chóng tắt đi, sau đó quay đầu nhìn Trữ Lễ Hàn.

Bởi vì vòi sen của bồn tắm được lắp ở vị trí tương đối thấp, không giống như loại được lấp trên cao. Cho nên, nước phun ra ngoài, chỉ trúng đến vị trí eo củaTrữ Lễ Hàn.

Úc Tưởng: A cái này.

Không phải là chỗ không nên nhất sao a?

Úc Tưởng nhìn lướt qua, ở dưới sơ mi trắng ẩn hiện thân hình rắn chắc.

Cô nheo mắt, đang muốn nói gì đó để hóa giải bầu không khí ngượng ngùng thì Trữ Lễ Hàn đã đưa tay choàng một cái vòng lấy người cô.

Trữ Lễ Hàn ở phía sau đưa tay xoa xoa mấy cái.

Ngón tay đàn ông mạnh mẽ lên mái xoa tóc, sau đó lại lướt qua gò má cô.

Tóc của cô ướt sao?

Không đúng, cô còn chưa tắm mà...

Úc Tưởng nhẹ hít vào, quay người lại, lần nữa đối mắt với anh.

Người đàn ông này so với ban ngày không có gì khác, vẫn lộ ra dáng vẻ mặt cao lãnh như cũ.

Chỉ là đôi mắt hình như trở nên u ám hơn một chút.

Sau đó cô nhìn thấy vết răng trên yết hầu của anh.

Trữ Lễ Hàn như cảm nhận được gì đó, ngón tay dừng lại, xoa xoa ở vị trí cổ.

Đây là chỗ trước đó anh đã hôn.

Hắn lòng bàn tay không nhẹ không nặng xoa bóp mấy lần, vừa giống như muốn xoa đi dấu vết đó, vừa giống như muốn nó hằn thêm.

Edit: Ding Ding

Nguồn wattpad: annieannie17398

Khu biệt thự quá an tĩnh.

Yên tĩnh đến mức ngoại trừ gió biển, chỉ còn lại tiếng hít thở, cùng với tiếng tim đập mạnh.

Lần trước ở khách sạn còn thân mật hơn nữa nhưng anh không hề hôn cô. Bởi vì đó chẳng qua chỉ là tai nạn.

Hành động mất khống chỉ nhất chỉ có để lại vết bấm ở trên cổ cô thôi.

Nhưng mà, lúc đó vẻ mặt anh đều không có chút biểu cảm nào.

"Úc tiểu thư không cám ơn tôi sao?" Trữ Lễ Hàn khẽ lên tiếng.

Mặt mũi của anh tuấn mỹ, sợi tóc dính chút nước, nhẹ dán vào trán, càng nổi bật gương mặt góc cạnh, đẹp đẽ phía dưới.

Người đàn ông này, cho dù cả người đang ướt cũng không hề khiến người ta có cảm giác chật vật a.

Úc Tưởng nhẹ nhàng thở hắt ra.

Cô có một chút hiếu kì, lúc anh mất khống chế trông sẽ như thế nào?

Thế là cô giương mắt, đôi mắt khẽ run, tỏa ra sự kiều mị.

Cô nói: "Cám ơn đại thiếu, anh có muốn tắm một cái không?"

Tay Trữ Lễ Hàn khẽ dùng sức, khắn tắm quấn theo Úc Tưởng lập tức bị kéo về phía anh.

Anh một tay kéo cà vạt, nâng gáy cô lên, cả người đè xuống. Sau đó tay còn lại vòng qua phía sau Úc Tưởng, mở vòi sen.

Nước nóng lần nữa chảy ra.

Úc Tưởng nghe thấy được tiếng thanh thúy, của dây nối của vòi sen và bồn tắm chạm vào nhau vang lên.

Ở giữa dòng nước ấm đang chảy xuống, anh mang theo ôn nhu cùng ướt át hôn lấy cô.

Bồn tắm này thật lớn.

Cô nghĩ.

Hệ thống dọa đến CPU sắp cháy luôn rồi.

Nó vừa dựng lên rào chắn vừa nghĩ, nó thật sự là còn trẻ chưa trải sự đời a. Lời tự tin lúc nãy nói quá sớm rồi.

Hệ thống không nhịn được khóc ròng.

Cuối cùng nó bị tra tấn cả một đêm.

Mỗi khi nó muốn hạ rào chắn xuống thì lại...

Ân? Bọn họ đang ở sô pha.

Ân? Úc Tưởng đang ở trong ngực Trữ Lễ Hàn.

Lại một lần nữa, làm...

Được lắm, rào chắn này nó không thèm hạ xuống nữa.

Hệ thống quyết định tự bế mấy hôm luôn.

Hôm sau Úc Tưởng tỉnh lại đã là mười một giờ bốn mươi buổi trưa, cô đứng lên nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, sau đó theo bản năng sờ lên mái tóc.

Tóc đã khô.

Cũng không biết là hơi ấm từ lò sưởi làm khô, hay là Trữ đại thiếu sấy giúp cô nữa.

Trữ Lễ Hàn không có ở đây.

Đoán chừng là đến công ty rồi...

Úc Tưởng cũng không cảm thấy có chút lạc lõng nào.

Ai, đều người trưởng thành a, không thể dính người như vậy. Để Trữ đại thiếu cố gắng kiếm nhiều tiền một chút, cô mới có thêm tiền để tiêu chứ.

Cô xốc chăn mền bước xuống, suýt nữa thì té một cái.

Cô cho rằng hệ thống thấy được nhất định sẽ cười khoái trá.

Nào ngờ hệ thống lại cực kỳ yên tĩnh.

Úc Tưởng chậc lưỡi suy nghĩ, bị kích thích thụ quá nên tự bế rồi à?

Úc Tưởng vịn mép giường đứng dậy, vừa nghiêng đầu nhìn thấy rèm cửa bên cạnh bị rơi xuống một nửa, là do tối qua cô kéo mạnh quá cho nên mới rớt xuống.

Úc Tưởng nhìn một cái mặt liền nóng lên, lập tức xoay người đi.

Cô tìm một vòng, nhìn thấy áo choàng tắm của mình trên sô pha thì mặc vào, sau đó tiếng mở cửa vang lên.

Úc Tưởng bị giật nảy mình, vội vàng quay đầu nhìn lại.

Trữ Lễ Hàn đứng tại cửa, quần tây phẳng phiu, áo mũ chỉnh tề.

Không phải bộ y phục ngày hôm qua, hôm nay là màu trắng đen. A, chắc là thư ký Vương mang đến cho anh...?

Úc Tưởng có chút đỏ mặt.

Nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh, mặc xong áo choàng mới xoay người hỏi: "Đại thiếu không đến công ty sao?"

Trữ Lễ Hàn hời hợt nói: "Hôm nay không bận lắm."

Anh hỏi: "Muốn ăn cái gì?"

Nói đến ăn, bụng Úc Tưởng lập tức phát ra tiếng ục ục.

Hay lắm, đừng nói a, dù sao việc này cũng rất tốn thể lực, mặc dù phần lớn là thể lực của Trữ Lễ Hàn.

Úc Tưởng nghĩ tới đây, bất giác nhìn lướt qua eo, tay, rồi lại đến chân của Trữ Lễ Hàn.

So với lần ở khác sạn còn khoa trương hơn.

Bỏ xuống bộ y phục chỉnh tề, thực sự rất mạnh mẽ a.

Úc Tưởng lập tức tiếp tục chải tóc, nói: "Tôi viết danh sách, anh đưa cho thư ký Vương đi mua vài thứ?"

Trữ Lễ Hàn: "Ừm."

Anh đi đến trước bàn, kéo ra ngăn tủ, từ bên trong lấy ra giấy ghi chép cùng với bút. Đây cũng là đã sớm đặt ở bên trong, Úc Tưởng nhận lấy kéo mấy lần mới có thể mở được nắp bút.

"Tào phớ, sữa bò, trứng gà, mì chua cay..."

Úc Tưởng viết viết, cảm thấy mình thật giống heo.

Nhưng mà rất muốn ăn, cô cảm thấy mình sắp chết đói đến nơi rồi.

"Được." Úc Tưởng đem giấy ghi chú đưa cho Trữ Lễ Hàn, "A đúng, anh nhờ thư ký Vương sạc pin điện thoại giúp tôi đi."

Trữ Lễ Hàn nhận lấy, nhìn lướt qua, ánh mắt dừng lại ở mục cuối cùng.

Thuốc tránh thai khẩn cấp.

Trữ Lễ Hàn khựng lại, đáp một tiếng: "Ừm."

"Hoặc là... Nếu không anh tự đi mua đi?" Úc Tưởng liếm liếm răng, cảm thấy để cho thư ký Vương đi mua có chút ngượng ngùng.

Trữ Lễ Hàn: "Ừm."

Anh cũng không nói tốt hay là không tốt, cầm tờ giấy lập tức đi ra ngoài.

Edit: Ding Ding

Nguồn wattpad: annieannie17398

Sau cùng, Úc Tưởng mới đi vào phòng tắm.

Bộ dáng của cô trong gương bây giờ chính là, mắt ướt át, tóc tay lộn xộn, dấu vết ở cổ hình như trở nên đậm hơn nữa thì phải.

Úc Tưởng không nhìn nữa, ở trong bồn tắm ngăm mình ba phút, giải tỏa mệt mỏi.

Bởi vì tạm thời không có quần áo để thay nên cô vẫn tiếp tục mặc áo choàng tắm, về phòng ngủ ngồi xuống, ngoan ngoãn đợi Trữ Lễ Hàn quay lại.

Không có điện thoại chơi...

Thật thống khổ a.

Úc Tưởng nhìn tới nhìn lui cuối cùng phát hiện điện thoại của Trữ Lễ Hàn ở trên bàn.

Ân?

Anh không mang đi? Là để lại cho cô sao?

Úc Tưởng đi qua, cầm điện thoại lên, 35% pin.

Thế là cô mở game lên.

A, đáng ghét, tối hôm qua bị sắc dụ dỗ, bỏ qua mấy cái sự kiện rồi.

Lát nữa nhất định phải để anh nạp bù cho cô, nếu không thật sự không cam lòng a!

Úc Tưởng chơi nửa giờ, Trữ Lễ Hàn mới tự mình mang đồ về.

Cô không xem nữa, trực tiếp chia sẻ màn hình, rồi mới trả điện thoại cho Trữ Lễ Hàn.

"Tôi mượn chơi một chút." Cô nói.

Trữ Lễ Hàn sắc mặt không đổi, nhận điện thoại rồi bỏ xuống, sau đó ngồi xuống đối diện với cô.

Úc Tưởng mở ra túi.

Thứ cô muốn mua vốn dĩ đã không ít, vậy mà anh còn mua thêm một phần canh gà.

Úc Tưởng:?

Chỉ là ăn bữa sáng thôi, đâu phải ở cữ?

Úc Tưởng đem canh gà mở ra.

Sau đó cô mới cảm thấy không đúng, hình như thiếu một món..

"Mục cuối tôi viết trong danh sách, anh không có mua sao?" Úc Tưởng ngước mắt hỏi.

Lần trước gặo lại ở Kim gia, anh còn hỏi cô đã uống thuốc tránh thai chưa.

Nhưng lúc này.

Trữ Lễ Hàn cong ngón tay gõ nhẹ xuống bàn, hỏi Úc Tưởng: "Em đã biết nó có rất nhiều tác dụng phụ chưa?"

Úc Tưởng: "Có nghe nói."

Đại khái chính là kinh nguyệt sẽ hỗn loạn không đều...

"Là anh không nghĩ tới vấn đề này." Trữ Lễ Hàn đưa tay nhấn xuống mi tâm, "Thật xin lỗi."

Úc Tưởng trong lòng tự nhủ thế thì cũng không không.

Dù sao cũng không phải chỉ có anh sướng...

Trữ Lễ Hàn thấp giọng nói: "Anh không biết lần trước em xử lý thế nào, nhưng anh vừa mới hỏi ý kiến bác sĩ, tác dụng phụ của nó thực sự rất lớn. Tình huống xấu nhất còn có thể gây mang thai ngoài tử cung."

Lần này, suýt chút Úc Tưởng bị dọa đến rơi chiếc thìa trong tay.

Úc Tưởng nắm chặt thìa, mờ mịt liếm một cái.

Kỳ thật tại là bị ép buộc, cho dù có tác dụng phụ thì uống thuốc thuốc khẩn cấp vẫn hơn để mang thai.

Nhưng mà, cô với Trữ Lễ Hàn đây là khụ khụ đôi bên tình nguyện.

Hình như thật sự không cần thiết...

Quên đi.

Trước đó cô cũng đâu có mang thai!

Cô lại không phải nữ chính có bàn tay vàng! Cô chỉ là nữ phụ pháo hôi!

Úc Tưởng rất nhanh đã thỏa hiệp, ăn một miếng tào phớ, lại nói: "Trữ đại thiếu nếu như cảm thấy muốn xin lỗi tôi..."

Trữ Lễ Hàn cụp mắt tập trung vào cô, ngón tay khẽ xoa, bắt đầu suy tính

Nếu có đứa bé...

Úc Tưởng: "Vậy cho tôi biết mật khẩu thanh toán đi! Tôi muốn nạp game. Tối qua bỏ rất nhiều hoạt động, tôi rất đau lòng a!"

Trữ Lễ Hàn: "..."

"A đợi chút!" Úc Tưởng đột nhiên ngồi thẳng, "Tôi vừa rồi, hình như thuận tay chia sẻ lên weibo! Con mẹ nó, chắc không phải là chia sẻ lên tài khoản của anh rồi chứ?"

Cô lập tức cầm lấy điện thoại của mình.

Mở Weibo lên.

Cô, chiếm hotsearch thứ năm.

Nhấn vào xem thử.

[ Weibo Trữ đại thiếu chia sẻ trò chơi ]

[ Nghe nói công ty game kia đã thỉnh được Trữ đại thiếu ]

[? ]

[ Là thật, tối qua bọn họ thu về hơn 300 vạn. Đoán chừng đã lâu rồi bọn họ chưa thấy được số tiền lớn như vậy a ]

Úc Tưởng:???

Kéo xuống chút nữa.

Còn có giọng điệu đầy kích động.

[ A a a! Tối qua Úc Tưởng ăn cơm cùng đàn ông! Các người nhìn đi, trên ly rượu ánh lên ảnh người mặc áo sơ mi trắng! ]

Úc Tưởng:?

Cô ngẩng đầu nhìn Trữ Lễ Hàn.

Đây chính là mục đích chụp hình của anh, mơ ám biểu thị cô có "tình nhân bí mật" sao!

P/s: Xin vote làm động lực a! 😗

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play