Giây phút Lăng Sâm Viễn xuất hiện, Úc Tưởng liền không sợ Trữ Lễ Hàn nữa.

Cô xoay tay cào xuống lòng bàn tay của Trữ Lễ Hàn.

Trữ Lễ Hàn mí mắt giật giật, suýt nữa rút tay lại, nhưng nghĩ đến vẫn chưa thu thập cô xong, liền nhịn xuống, chỉ rũ mắt nhìn cô chằm chằm, phát ra áp lực vô hình.

Úc Tưởng nhìn lên đồng hồ treo tường trên tường: "Đã 10 giờ 35 phút rồi, buổi sáng anh không có họp sao?

Trữ Lễ Hàn ánh mắt khẽ động.

Còn dám đặt câu hỏi với anh sao?

Úc Tưởng khẽ chớp mắt, lông mi dài khẽ run lên, giọng nói có chút ôn nhu: "Ồ, tôi biết rồi. Hôm nay anh đặc biệt tới đây là muốn để Trữ đổng biết, tôi ở trong lòng anh quan trọng đến mức nào phải không?"

Trữ Lễ Hàn không nói gì.

Anh đang chờ xem, Úc Tưởng còn có thể nói thứ vớ vẩn gì.

Úc Tưởng hai mắt sáng ngời, ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm.

Không thể không nói, ánh mắt như vậy đối với đàn ông, cực kỳ quyến rũ.

Sau đó Trữ Lễ Hàn nghe thấy cô nói: "Nhưng chỉ tới "không" thì sao đủ chứ?"

Trữ Lễ Hàn: "...?"

Úc Tưởng: "Thực phẩm được vận chuyển bằng đường hàng không từ nước ngoài về, bộ sưu tập đắt tiền mua được từ buổi đấu giá, xe hơi sang trọng, biệt thự hoành tráng,... Mấy cái này anh đã sắp xếp xong chưa?"

Trữ Lễ Hàn: "..."

Cô còn dám đảo khách thành chủ, tự mình sắp xếp tình tiết sao?

Trữ Lễ Hàn dùng sức giữ chặt cổ tay của cô, không cho cô làm loạn nữa.

Anh cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Úc tiểu thư cảm thấy mình có mị lực gì mà có thể khiến tôi chi cái giá đắt như vậy?"

Úc Tưởng ngã ra sau, đụng vào cánh cửa, nói: "Mị lực của tôi không phải đang ở ngoài cửa sao?"

Trữ Lễ Hàn hai mắt tối lại.

Cô rất thông minh, thậm chí còn vô cùng tỉnh táo.

Cô biết rõ, sở dĩ mình có thể ung dung trước mặt anh như vậy, là bởi vì có thể đứng trên thế cân bằng giữa anh và Lăng Sâm Viễn.

Những lời cô nói ra đều là nói phét, nhưng thật ra suy nghĩ bên trong cô đều rất hữu dụng.

Lúc này, mọi người ở ngoài cửa nghe thấy tiếng sập cửa.

Ánh mắt họ chớp động, vô số liên tưởng đột nhiên hình thành trong tâm trí họ... Cánh cửa bị đập "rầm" một cái vào đóng lại, bên trong còn im lặng như vậy, ừm...

Lăng Sâm Viễn ánh mắt thâm trầm.

Gương mặt lạnh lùng, thậm chí còn hơi khó chịu véo các đốt ngón tay.

Úc Tưởng dễ dàng khuất phục anh trai anh như vậy?

Lúc nhắn tin với anh không phải rất dương dương tự đắc sao?

"Mở cửa." Lăng Sâm Viễn lần thứ hai lên tiếng

Thẩm tổng trong cái khó ló cái khôn: "Tôi, tôi để quên chìa khóa trong phòng làm việc." Sau đó giả vờ quay đầu lại, gọi: "Tiểu Liêu! Tiểu Liêu, cô đến đây xem giúp tôi một lát..."

Lăng Trần Viễn rũ mắt xuống, nhướng mi, bước lên phía trước: "Không cần."

Trái tim Thẩm tổng lập tức trở nên căng thẳng.

Là muốn đá văng cửa sao?

Lúc này, Ninh Ninh bỗng dưng lên tiếng hỏi: "Anh tới đây tìm học tỷ sao?"

Lăng Sâm Viễn dừng một chút, nhỏ giọng đáp: "Ừ."

Đương nhiên anh có chuyện muốn nói với Ninh Ninh, nhưng bây giờ không phải lúc.

Lăng Sâm Viễn tập trung toàn bộ sức lực, mắt nhìn thẳng, giơ chân đá lên cánh cửa.

Cánh cửa rung lên.

Trữ Lễ Hàn nhàn nhạt nhướng mi: "Không có giáo dưỡng."

"Đông."

Lăng Sâm Viễn lại giơ chân đá lên.

Lúc này, Trữ Lễ Hàn nắm lấy Vu Tương xoay người, đè cô lên bức tường bên cạnh, đỡ lấy bức tranh treo trên tường sắp rơi xuống.

Úc Tưởng nghe thấy tiếng bức tranh rơi xuống, theo bản năng quay đầu lại nhìn, trong đầu hiện lên hình hình ảnh đầu bị xuyên vào đinh trên tường trong phim kinh dị...

Nhưng cô lại không cảm thấy gì cả.

Bởi vì khi quay đầu lại, liền đụng phải bắp tay cường tráng dưới áo sơ mi của Trữ Lễ Hàn.

Cùng lúc đó.

Cánh cửa cuối cùng cũng chịu không nổi ầm một tiếng rơi xuống.

Thẩm tổng ở bên ngoài nhịn không được "fuck" một tiếng.

Cấp bậc Tu La Tràng* này, quả nhiên bọn họ chịu không nổi a!

(* Tu La Tràng ở đây là chỉ tình cảm lộn xộn giữa ba người, khiến ai cũng phải đau khổ.

Ding tra được bên Trung người ta hay dùng cụm từ này với ý nghĩa như vậy á)

Đôi giày da của Lăng Sâm Viễn giẫm lên sàn văn phòng chủ tịch, phát ra âm thanh giòn giã.

Anh bước vào phòng, trầm giọng nói: "Anh trai hà tất gì phải làm khó Úc tiểu thư? Cho dù anh trai có địa vị và quyền lực trong tay đi nữa, cũng không thể lấy thế ép người, cường thủ đoạt hào chứ?"

Mọi người nghe tới đây, lỗ tai liền dựng lên.

Con mẹ nó! Con mẹ nó!

Cứ trực tiếp mạnh mẽ như vậy sao?

Lăng Sâm Viễn không thèm quan tâm thanh danh của Trữ Lễ Hàn như thế nào.

Bọn họ sinh ra đã đối lập nhau.

Lăng Sâm Viễn chỉ quan tâm, Trữ Sơn có bị tức chết hay không.

Không thể mới tức một chút đã chết, tốt nhất là từ từ bị hành hạ đến chết đi...

Muốn xé nát khuôn mặt người cha tốt bụng của Trữ Sơn, anh phải giả vờ như tình yêu đích thực của mình là Úc Tưởng. Nếu không, Trữ Sơn chỉ nói đi nói lại, phải tôn trọng anh trai một chút, nhường nhịn một chút, anh em liên tâm...

Ai muốn liên tâm?

Lăng Sâm Viễn thầm nghĩ.

Đúng rồi, kỳ thật cũng không cần giả vờ, chẳng phải trước đây Úc Tưởng nói thích anh sao?

Editor: Ding Ding

Nguồn wattpad: annieannie17398

Lúc này, Trữ Lễ Hàn mới chậm rãi thu tay về.

"Đây chính là lễ nghĩa cậu học được?" Anh không cùng Lăng Sâm Viễn tranh luận chuyện của Úc Tưởng, vừa xoay người lại, trên người liền tỏa ra khí chất cao cao tại thượng.

Lăng Sâm Viễn quay đầu nhìn về phía Thẩm tổng: "Tôi sẽ đền."

Thẩm tổng ngượng ngùng cười cười, cũng không dám nói lời cảm ơn.

"Rót một tách trà cho Úc Tưởng, để cô ấy ổn định tinh thần." Trữ Lễ Hàn ngước mắt, thản nhiên nói.

Thẩm tổng do dự một chút, sau đó lưu loát đi châm trà.

Giữa bầu không khí giương cung bạt kiếm, chỉ còn lại Úc Tưởng cầm tách trà, chậm rãi cúi đầu nhấp một ngụm.

"Nóng quá." Úc Tưởng nói

Thẩnm tổng sửng sốt một chút: "A? Vậy, vậy để tôi thêm tí nước lạnh."

Úc Tưởng: "Được."

Cô đưa cho Thẩm tổng.

Mọi người đều cảm thấy thấy, này, Úc Tưởng làm gì có nửa điểm sợ hãi nào chứ?

Đừng nói tới dùng thế ép người hay cường thủ đoạt hào...

Trên trán Úc Tưởng chỉ còn kém viết in lên dòng chữ "tay nghề thành thạo"* nữa thôi.

(Nguyên văn là 游刃有余: yóu rèn yǒu yú, là một câu thành ngữ Trung Quốc, ý nói người có thay nghề thành thao. Chỗ này tác giả muốn nói, ÚcTưởng không hề sợ hãi, cảm thấy tình huống này giống như chuyện thường ở huyện vậy.)

Trữ Lễ Hàn lúc này mới liếc mắt nhìn, nói thêm: "Sau này đổi thành trà chanh đi."

Thẩm tổng:?

Thẩm tổng: "À a!"

Lăng Sâm Viễn sải bước đến trước mặt Úc Tưởng: "Úc tiểu thư đưa di động cho tôi mượn một chút."

Úc Tưởng không nhúc nhích

"Úc tiểu thư, lần sau nếu gặp bất cứ chuyện gì đều có thể gọi điện trực tiếp cho tôi." Lăng Sâm Viên hơi dừng lại rồi nói tiếp, "Tôi nghe nói Thẩm tổng gần đây đã ký hợp đồng với một vài người mới. Đối tác của chúng tôi, Livinan, cũng đang muốn tìm vài người nổi tiếng để quảng bá... Hôm nào đó, Úc tiểu thư có thể đưa người tới làm quen một chút."

Livinan?!

Là thương hiệu nước hoa của Pháp!

Nghe nói vì muốn mở rộng thị trường ở Trung Quốc, sắp tới sẽ chi hơn trăm triệu để đầu tư!

Thẩm tổng muốn cao hứng cũng không dám cao hứng

"Livinan? Vừa mới đầu tư được chút ít kia sao, chính là cái công ty mà ở trong nước không ai quan tâm, cho nên mới muốn đến Trung Quốc quảng bá, bán phế phẩm với giá cao sao?" Trữ Lễ Hàn bình tĩnh hỏi.

Mọi người đều nghẹt thở.

Nội tâm nói, cũng chỉ có Trữ đại thiếu gia mới có tự tin, nói người ta là phế phẩm.

Nhãn hàng này đầu tư chi phí rất lớn, các công ty MCN muốn có được đều sắp đánh nhau đến nơi nhau.

"Vậy anh trai có cao kiến gì sao?" Lăng Sâm Viễn lên tiếng.

Không đợi Trữ Lễ Hàn mở miệng.

"Thế này đi..." Úc Tưởng lên tiếng. "Nếu các người đã nhiệt tình như vậy, chi bằng soạn một bản kế hoạch xem."

Lăng Sâm Viễn:?

Cổ họng nghẹn lại.

Trữ Lễ Hàn: "..."

Anh buồn cười liếc cô một cái, cho dù đã tính được cô nhất định sẽ không hoảng sợ, thậm chí là vui vẻ nhận lấy, nhưng đối với thái độ hợp tình hợp lý này của cô vẫn có chút kinh ngạc.

Thẩm tổng: "Bản kế hoạch?"

Úc Tưởng: "Đúng vậy a. Sau đó chúng ta sẽ xem xét cái nào tốt hơn thì chọn."

Thẩm tổng tim đập nhanh, thiếu chút nữa là văng ra ngoài.

Nội tâm nói, cô tưởng là đi chợ chọn cải thìa à? Còn dám kêu Trữ đại thiếu cùng giám đốc Lăng làm bản kế hoạch? Tôi xứng được xem sao?

"Pha thêm hai ly trà." Úc Tưởng nói.

Thẩm tổng vội quay đầu nhìn Ninh Ninh.

Ninh Ninh chậm rãi hoàn hồn, kinh ngạc nhìn Úc Tưởng, sao Úc Tưởng có thể ung dung như vậy? Cô không hề cảm thấy lo lắng hay sợ hãi sao? Còn dám thẳng thắng đưa ra yêu cầu kia?

"Mau đi rót trà!" Thẩm tổng thúc giục, nói: "Thôi đi, để tôi tự đi châm trà cho Trữ đại thiếu và giám đốc Lăng."

Ninh Ninh thất thần đi theo sau.

"Hai người uống trà gì?" Thẩm tổng quay đầu, khẩn trương hỏi.

Úc Tưởng trực tiếp quyết định thay bọn họ: "Trà hoa cúc, hạ sốt."

Thẩm tổng nghe vậy tim đập thình thịch, không dám nhìn sắc mặt của hai người, vội vàng chạy pha trà.

Sau đó, hai ly trà hoa cúc lần lượt đưa đến tay hai người.

Chẳng qua, của Lăng Sâm Viễn là do Ninh Ninh đưa tới.

Bọn họ không ai uống cả.

Úc Tưởng lên tiếng hỏi: "Hai vị còn muốn tới nhà ăn dùng bữa nữa sao?"

Lăng Sâm Viễn đặt tách trà vào tay Ninh Ninh: "Không cần."

Trữ Lễ Hàn liếc nhìn đồng hồ trên tường.

Lịch trình của anh rất bận...

Mục đích đã đạt được, Trữ Lễ Hàn cũng không có ý định ở lại nữa, anh chậm rãi cầm theo trà hoa cúc đi ra ngoài.

Mọi người ý thức cúi đầu, tiễn người đi ra.

Lúc đi ngang qua quầy lễ tân, Trữ Lễ Hàn mới đặt tách trà lên quầy.

Thư ký Vương và đám vệ sĩ ngoài cửa nhanh chóng bước theo thân ảnh cao lớn kia bước vào thang máy.

Lăng Sâm Viễn chậm hơn hai bước.

Lúc rời đi, anh nhìn thêm Ninh Ninh hai cái, nhưng lại rất kín đáo, không ai phát hiện ra.

Editor: Ding Ding

Nguồn wattpad: annieannie17398

Hai người đi rồi.

Thẩn tổng cuối cùng mới thở phào một hơi, nói: "Trời ạ, nếu còn tới thêm hai lần nữa, thật sự sẽ không chịu được mất..."

Nhóm nhân viên lập tức gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, đúng vậy a."

Úc Tưởng: "Chuyện này đơn giản nha..."

Thẩm tổng:?

Ninh Ninh cũng ngạc nhiên quay đầu nhìn cô.

Đơn giản?

Úc Tưởng: "Lần sau, để bọn họ đặt lịch hẹn trước là được a."

Thẩm tổng:???

Tôi dám sao?

Thẩm tổng thở dài xoay người, lúc đối diện với Úc Tưởng, bỗng dưng hơi khựng lại: "Ai, Úc Tưởng, sao tóc cô lại dơ vậy?"

Nói xong, anh liền rút hai tờ khăn giấy định tiến tới lau xuống cho Úc Tưởng.

Chỉ là nâng tay đến một nửa, lại do do dự dự thả đi xuống.

"Hay là cô tự lao đi?" Thẩm tổng hỏi.

Anh thật sự không dám xen vào Tu La tràng này đâu a.

Úc Tưởng không thèm để ý, duỗi tay nhận lấy, nắm dúm tóc xoa xoa. Đến khi nhìn lại thì... Hả? Sao lại có màu đỏ... Giống như là máu vậy?

Úc Tưởng nhíu mày, sau đó bỗng dưng phản ứng lại.

Cô vội quay đầu đi xem tách trà đặt trên bàn lễ tân, ở trên vành tách trà, còn lưu lại một chút vệt đỏ nhàn nhạt.

Úc Tưởng nheo mắt.

Bức tranh sau khi rớt xuống, thật sự rất dễ làm người ta bị thương a...

Úc Tưởng gấp gáp nói: "Tôi đi trước, các người tự nhiên!"

Sau đó đi vào thang máy.

Lập tức đụng phải Nhiễm Chương khoan thai đến muộn.

Cô cũng không thèm nhìn thêm nữa, trực tiếp trừ 2 điểm.

Gara tầng hầm.

Nhìn thấy một chiếc siêu xe vô cùng nổi bật, vô cùng bắt mắt.

Úc Tưởng liền đi tới, giơ tay kéo cửa xe ra.

Người đàn ông ngồi bên trong xe lập tức quay đầu lại.

... Con bà nó, là Lăng Sâm Viễn.

Úc Tưởng lập tức đóng cửa xe lại: "Làm phiền rồi, mở nhầm cửa."

Lăng Sâm Viễn: "..."

Úc Tưởng đi về phía trước hai bước, nhìn qua nhìn lại vẫn không thấy xe của Trữ Lễ Hàn ở đâu cả.

Lúc này, cô mới từ trong túi lấy ra tấm danh thiếp nhăn nhúm suýt chút là vứt đi, gọi vào dãy số trên đó.

Trữ Lễ Hàn ngồi ở trong xe, chậm rãi xòe ngón tay ra.

Bí thư Vương kinh ngạc nhảy dựng: "Sao lại treo bức tranh lớn như vậy chứ?" Anh không nhịn được mà hít một hơi.

Trữ Lễ Hàn sắc mặt không đổi, thậm chí không thèm than đau.

"Lấy hòm thuốc xử lý đơn giản một chút." Anh nói.

"Không đi bệnh viện sao?"

"Họp xong rồi đi."

Thư ký Vương biết anh vẫn luôn cuồng công việc như vậy, miệng hết há rồi ngậm lại.

Vệ sĩ ở bên cạnh xách tới một hòm thuốc nhỏ, cánh tay đầy cơ bắp của anh ta nâng lên, ngón tay thô ráp cầm tăm bông rửa sạch vết thương cho Trữ Lễ Hàn.

Sau đó di động của Trữ Lễ Hàn đột nhiên vang lên.

Thư ký Vương giúp anh lấy ra, nhìn một cái liền thấy dãy số lạ.

Vốn dĩ muốn tắt máy, nhưng nghĩ đến số điện thoại này không phải ai cũng biết... Cho nên cuối cùng vẫn bắt máy.

"Alo, bây giờ anh đang ở đâu?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Úc Tưởng.

Thư ký Vương một phen kinh ngạc, trong lòng lập tức nói, may mắn lúc nãy không có tắt máy a.

"Úc tiểu thư, là tôi." Thư ký Vương nói tiếp, "Chúng ta ở cửa toàn nhà."

Úc Tưởng: "À, tôi ở gara dưới tầng hầm, cửa E2, anh tới đón tôi đi, tôi lười đi lên đó a."

Trữ Lễ Hàn: "..."

Thư ký Vương dở khóc dở cười, nhìn nhìn sắc mặtTrữ Lễ Hàn, thấy anh không có ý từ chối, liền tự làm chủ kêu tài xế chạy tới cửa gara.

Chừng hai phút sau, thư ký Vương liền nhìn thấy bóng dáng của Úc Tưởng ở cửa E2.

Phía sau Úc Tưởng lóe lên ánh đèn xe.

Mà ánh đèn cực kỳ chói lóa kia là đến từ xe của Lăng Sâm Viễn.

Lăng Sâm Viễn lãnh khốc nheo lại mắt, nhìn Úc Tưởng mở cửa chiếc xe kia ra, chậm rãi ngồi xuống.

Anh đương nhiên nhận ra đó là xe của anh trai.

Úc Tưởng đối với anh và người anh trai kia, thật không giống nhau a?

Nếu thật là như vậy...

Đáy lòng Lăng Sâm Viễn bỗng có chút hâm mộ, chỉ là rất nhanh đã bị áp xuống.

Ninh Ninh quá yếu ớt.

Anh không dám để cô lộ diện với bên ngoài.

Úc Tưởng lại giống như không sợ gì cả.

Lúc kéo cửa xe của Trữ Lễ Hàn, lại có thể kéo đến thoải mái như vậy...

Úc Tưởng còn không biết rằng phía sau có người đang quan sát mình.

Bất quá cho dù có biết đi chăng nữa, chắc cũng sẽ không có cảm tưởng gì a.

Editor: Ding Ding

Nguồn wattpad: annieannie17398

Úc Tưởng ngồi vào xe, đầu tiên chính là xem xét tay của Trữ Lễ Hàn......

Quả nhiên là bàn tay của người lớn lên trong nhung lụa mà.

Vết thương nằm ở giữa hai ngón tay giữa, sau khi được sơ cứu, máu đã rửa sạch, chỉ còn lại miệng vết thương có chút trắng trắng.

Nhìn qua so với máu thịt lẫn lộn càng đáng sợ hơn.

Thời điể ấy cô va vào cánh tay anh, hẳn là anh đã giúp cô che đầu lại.

"Bây giờ định tới bệnh viện sao?" Úc Tưởng hỏi.

Thư ký Vương nói: "Không phải, đại thiếu muốn đi họp trước."

Úc Tưởng nhăn mũi: "Vẫn là đi xử lý trước một chút đi..."

Trữ Lễ Hàn lúc này mới lại đem ánh mắt dừng lại trên người cô, đáy mắt không cảm xúc, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Úc tiểu thư lo lắng cho tôi sao?"

Úc Tưởng chỉ vào tay anh: "Sẽ bị uốn ván.*"

(Phong đòn gánh hay chứng uốn ván là chứng bệnh làm co giật căng cứng các bắp thịt trong cơ thể thường làm chết người. Nguyên nhân là do chất độc neurotoxin khi bị nhiễm vi trùng Clostridium tetani qua vết thương trên da. Triệu chứng là tê cứng lưỡi và hàm, sau đó giật cứng cả người và khi hệ cơ của lồng ngực bị cứng sẽ khó thở, và gây tử vong.– Nguồn Wikipedia)

Trữ Lễ Hàn không đáp, chỉ là bình tĩnh mà nhìn chằm chằm cô.

Úc Tưởng tiếp tục nói: "Sau đó liền sẽ xuất hiện triệu chứng bị tê cứng liên tục, kèm theo tình trạng co rút, nếu không kịp thời cứu chữa thì tỉ lệ tử vong là 100%....... Bằng không, bây giờ nhân lúc anh vẫn còn thở, chúng ta nhanh chóng đi lãnh chứng, đề phòng sau này tài sản không lồ kia của anh không tiếp quản, tranh thủ tìm người thừa kế đi chứ a?"

Trữ Lễ Hàn: "..."

Thư ký Vương: "Phốc."

Trữ Lễ Hàn nhìn thoáng qua tài xế: "Đi bệnh viện."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play