Sau khi Phùng Mẫn rời đi, Thẩm Vọng Tân đang ngồi trên sofa suy nghĩ thì di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên, là Đặng Khôn gọi đến. Điện thoại vừa được kết nối, Đặng Khôn đã sốt ruột hỏi: “Vọng Tân, chuyện kia là thật à?”
Tuy Đặng Khôn không còn ở công ty nữa, nhưng anh vẫn có mấy người bạn tốt ở đó. Lúc nghe họ kể chuyện này, anh vô cùng lo lắng, phải gọi qua để xác nhận xem cậu ấy có ổn không. Thẩm Vọng Tân biết anh đang nói gì nên cũng không giấu giếm, “Ừm” một tiếng.
Đặng Khôn thở dài một hơi, anh đã nghe rõ mọi chuyện từ bạn, cũng hiểu rõ tính cách của cậu em mình. Để cậu ấy ra tay đánh người, chắc chắn là bị chọc tức lắm rồi bèn hỏi tiếp: “Vậy cậu có sao không? Công ty có thông báo gì chưa?”
Thẩm Vọng Tân cười cười: “Em không sao. Cùng lắm là mất một số tài nguyên mà thôi.”
Thẩm Vọng Tân bật cười, trầm mặc hai giây, anh nói: “Anh Khôn, em có chuyện này muốn nói với anh.”
“Chuyện gì? Cậu nói đi.”
“Em đang hẹn hò.”
Thẩm Vọng Tân vừa nói xong, bên kia truyền đến tiếng “bụp ——” rõ to, có vẻ Đặng Khôn đã làm rớt cái gì rồi: “Cậu nói cái gì? Cậu lặp lại lần nữa cho anh nghe coi? Cậu làm gì cơ?”
“Em nói, em đang hẹn hò.”
“Tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu đang làm gì vậy? Sao lại yêu đương ngay thời điểm mấu chốt này vậy?!!”
“Anh không hỏi người ấy là ai sao?”
Đặng Khôn trợn trắng mắt: “Ngoài Tô Tinh Dã ra thì còn có thể là ai nữa!!”
Anh đi theo cậu nhiều năm như vậy, chưa từng thấy cậu ấy quan tâm cô gái nào. Ngay cả Thư Nguyệt lì lợm theo đuổi lâu như vậy, cậu ta cũng tránh còn không kịp. Chỉ cần cậu ta phát hiện nữ diễn viên nào có ý với mình là đóng máy xong liền chạy luôn, mặc kệ sau này có gặp lại không. Chỉ ngoại trừ Tô Tinh Dã!! Chỉ mình cô gái tên Tô Tinh Dã đó thôi!! Cho nên ngoại trừ cô ấy ra, anh không nghĩ ra còn ai khác nữa!!
Thẩm Vọng Tân không nhịn được cười: “Vẫn là anh Khôn hiểu em nhất.”
“Anh đây không muốn hiểu cậu chút nào!” Đặng Khôn cảm thấy đầu mình thật đau, thậm chí não còn bắt đầu lên kế hoạch ứng phó, hoàn toàn quên mất rằng anh đã không còn là người đại diện của Thẩm Vọng Tân rồi.
“Anh nói nghe này, cậu đừng quên bây giờ sự nghiệp của cậu đang thăng hoa đấy. Cậu còn đi theo con đường lưu lượng nên cũng sống nhờ nó nữa. Đừng thấy CP của hai người đang hot mà nhầm, vẫn còn những fan only đấy. Một khi tình yêu lộ ra ánh sáng làm họ mất đi lý trí thì sẽ trở thành chiến trường đẫm máu. Lúc ấy, cậu chỉ có thể chờ chết thôi.”
Thẩm Vọng Tân im lặng một lúc, đáp: “Sau này em sẽ đi theo con đường thực lực.”
“Anh biết nhưng trước khi chuyển hình tượng, cậu vẫn là thần tượng. Vọng Tân, anh nói thật, chuyện yêu đương này hai người nên giữ bí mật đi. Không chỉ vì cậu mà còn vì Tô Tinh Dã nữa, cô ấy cũng như cậu, sự nghiệp đang trên đà phát triển, cũng đi theo con đường lưu lượng. Nếu chuyện này lộ ra, cho dù cậu có chuẩn bị tốt cỡ nào, nhà gái cũng sẽ chịu thiệt hơn. Nếu cậu không vì mình thì cũng nên vì cô ấy mà suy xét.”
Thẩm Vọng Tân biết tình cảnh bây giờ của mình rất phức tạp nên cũng không định tỏ tình nhanh như vậy, nhưng anh không chờ nổi. Còn một năm nữa anh mới hết hợp đồng, ai biết trong quãng thời gian này sẽ có chuyện gì xảy ra? Anh chính là ích kỷ như thế đấy, ích kỷ muốn giữ cô ấy bên mình và chỉ thuộc về mình thôi.
“Em hiểu rồi. Em sẽ bàn với Tinh Tinh.”
Đặng Khôn biết những người đang trong thời kỳ yêu đương mặn nồng luôn bốc đồng, nghe Thẩm Vọng Tân nói như vậy chỉ biết thở dài một hơi: “Vọng Tân, cậu có thể hiểu được làm anh yên tâm vô cùng.”
***
Tô Tinh Dã vừa chụp xong, đang nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại của người yêu. Nhìn thấy cái tên hiển thị, mắt cô sáng lên, bèn cầm lấy di động đi ra ngoài. Vì xung quanh còn có nhiều người đi lại nên cô không dám kêu tên anh: “Alo.”
Giọng Thẩm Vọng Tân truyền tới: “Xong việc chưa em?”
“Chưa ạ. Em còn một set nữa, đang được nghỉ nửa tiếng.”
“Muốn gặp anh không?”
Tô Tinh Dã giật mình, la lên một tiếng “Hả”: “Gặp…. gặp anh? Anh đến đây ư?”
Cô quá hưng phấn nên không khống chế được âm lượng, đến khi nhận được những ánh mắt nghi ngờ từ các nhân viên, Tô Tinh Dã mới phản ứng lại, nhỏ giọng hỏi: “Anh đến đây rồi sao? Đúng không?”
Thẩm Vọng Tân đáp chắc nịch: “Ừ.”
Tô Tinh Dã kiềm chế cảm giác muốn thét lên: “Ở đâu vậy? Anh đang ở đâu?”
“Hầm để xe của tòa nhà.”
“Đợi em.” Tô Tinh Dã nói xong thì lập tức ngắt máy rồi chạy đi.
Ra khỏi thang máy, đập vào mắt cô là chiếc xe quen thuộc, cô chạy chậm qua đó rồi mở cửa lên xe. Trên ghế lái không phải ai khác mà chính là người cô đang nhớ mong, và người đó đang nhìn cô mỉm cười.
“Sao anh lại qua đây?”
Thẩm Vọng Tân dịu dàng nói: “Vì anh nhớ em.”
Trái tim của Tô Tinh Dã lập tức mềm nhũn, cô cong môi, e thẹn đáp: “Em… em cũng rất nhớ anh.”
Tô Tinh Dã đang chụp ảnh tạp chí nên cô mặc trang phục do nhãn hàng cung cấp. Đó là một chiếc váy trễ vai màu trắng để lộ bờ vai tinh xảo. Ánh mắt của Thẩm Vọng Tân bị sợi dây chuyền trên cổ cô hấp dẫn, Tô Tinh Dã cũng chú ý tới tầm mắt của anh bèn cúi đầu nhìn thoáng qua, đây chính là quà sinh nhật năm ngoái anh tặng cô. Cô vươn tay nắm lấy nó.
Thẩm Vọng Tân cong môi cười: “Không phải đang chụp tạp chí ư? Sao lại đeo nó?”
Trước khi chụp cô cũng định gỡ ra nhưng nhiếp ảnh gia lại cảm thấy nó rất hợp với chủ đề nên không cho cô tháo xuống. Cô trả lời: “Nhiếp ảnh gia nói hợp nên em vẫn đeo.”
Đôi mắt của Thẩm Vọng Tân dịu dàng như biển sâu làm Tô Tinh Dã cảm giác như mình sắp đắm chìm trong đó.
“Tinh Tinh, ba giờ chiều anh phải lên máy bay đi Amazon rồi.”
“Hả? Anh đến Amazon làm gì?”
“Quay một show thực tế.”
“Mất bao lâu ạ?”
“Một tuần.”
Tô Tinh Dã rũ mắt, trong đầu lóe lên một chuyện, chưa kịp nói gì đã nghe thấy Thẩm Vọng Tân lên tiếng: “Không được.”
“Hả?” Tô Tinh Dã nhất thời không hiểu.
“Anh biết em đang nghĩ gì, show sinh tồn này không như Khiêu Chiến Cực Hạn, em ngoan ngoãn ở đây chờ anh đi.”
Tô Tinh Dã bĩu môi: “Em còn chưa nói gì mà. Sao anh lại biết?”
Thẩm Vọng Tân duỗi tay búng lên trán cô gái nhỏ: “Em nghĩ gì đã hiện rõ lên mặt rồi đây này.”
Hai người chưa gặp nhau được bao lâu thì thời gian nghỉ giải lao của Tô Tinh Dã đã hết. Thẩm Vọng Tân duỗi tay xoa đầu người yêu: “Ngoan, đi lên đi.”
Tô Tinh Dã nhìn anh chăm chú, cứ nghĩ đến việc anh phải đi Amazon là trong lòng lại dâng lên cảm giác không nỡ, cô nhỏ giọng thủ thỉ: “Em không muốn xa anh.”
Thẩm Vọng Tân nhìn đôi mắt trong trẻo không chút che giấu sự quyến luyến ấy thì nhịn không được cúi đầu xuống. Trái tim nhỏ của Tô Tinh Dã lập tức đập “thình thịch ——”, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cánh môi hé mở.
Biết cô vẫn phải chụp tiếp nên Thẩm Vọng Tân rất kiềm chế, một tay ôm vòng eo thon, tay kia giữ sau gáy, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi mềm, mút vào rồi cọ xát, dù nhẹ nhàng vậy thôi nhưng vẫn khiến Tô Tinh Dã gần như không thở nổi. Bờ môi của anh mềm mại nóng bỏng, mỗi lần chạm vào đều mang theo dòng điện khiến cô không thể tách ra.
Sau một lúc lâu, Thẩm Vọng Tân mới tách ra. Cả người Tô Tinh Dã mềm nhũn, đôi mắt vốn trong trẻo giờ đã long lanh ướt át, trông tội nghiệp vô cùng. Anh áy náy nhìn cô: “Tinh Tinh, xin lỗi em.”
Tô Tinh Dã không hiểu: “Sao anh lại nói vậy?”
“Xin lỗi vì hiện tại anh không thể cho em một chuyện tình quang minh chính đại.” Thẩm Vọng Tân tự trách.
Tô Tinh Dã nhìn đôi mắt dịu dàng kia, chủ động duỗi tay ôm lấy cổ anh: “Không sao. Có thể ở bên anh là em đã rất hạnh phúc rồi.”
Thẩm Vọng Tân nghe cô bày tỏ thì lập tức tan chảy, anh ôm chặt lấy bảo bối của mình: “Tinh Tinh, hãy tin anh. Anh nhất định sẽ cho em một tình yêu quang minh chính đại. Sớm thôi… hãy chờ anh.”
Tô Tinh Dã rúc vào lồng ngực cứng rắn ấy, nhẹ nhàng gật đầu: “Em tin anh.”
***
Sau vô số lần nói “Tạm biệt”, Tô Tinh Dã mới xuống xe rời đi. Sợ mình sẽ luyến tiếc nên đầu cũng không dám quay lại mà chỉ biết chạy một mạch. Vào thang máy rồi mà sự ngọt ngào trong lòng vẫn chưa tan hết. Rõ ràng mới xa nhau có vài giây thôi mà cô đã nhớ anh lắm rồi. Tô Tinh Dã ơi là Tô Tinh Dã! Mày tiêu rồi, mày thích Thẩm Vọng Tân quá rồi, thích đến nỗi tự nguyện chìm sâu vào đấy, không muốn thoát ra nữa.
Vừa ra thang máy liền chạm mặt Tiểu Thuần, Tiểu Thuần thấy cô lập tức chạy tới: “Sao em gọi mà chị không nghe máy?”
Tô Tinh Dã thật sự không hề biết Tiểu Thuần đã gọi cho mình, do cô lỡ để chế độ im lặng: “Chị xin lỗi, chị lỡ để chế độ im lặng nên không nghe thấy.”
Tiểu Thuần thấy gò má ửng đỏ của Tô Tinh Dã thì hỏi: “Chị đi đâu vậy? Sao mặt lại đỏ thế?”
Tô Tinh Dã nghĩ tới chuyện vừa rồi thì lập tức có hơi chột dạ, đang nghĩ ngợi nên giải thích thế nào thì chuyên viên trang điểm gọi: “Tinh Dã, chúng ta dặm lại một chút đi, sắp chụp rồi.”
Tiểu Thuần cũng chỉ hỏi cho có thế thôi, thế nên khi nghe chị trang điểm gọi liền vội vã giục: “Chị Tinh Dã mau qua trang điểm lại đi.”
Tô Tinh Dã yên lặng thở phào nhẹ nhõm, cô cười nói: “Ok.” Rồi chạy qua phòng trang điểm.
Nhiếp ảnh gia nhìn Tô Tinh Dã với một ánh mắt như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, anh ta đã làm trong nghề này lâu rồi nên mắt thẩm mỹ rất cao. Giới nghệ sĩ có hàng ngàn người nhưng Tô Tinh Dã này thật sự rất đặc biệt.
Trong quá trình chụp, cô ấy rất thoải mái và vui vẻ, cảm giác với ống kính khá tốt. Ảnh chưa chỉnh sửa mà anh đã thấy rất hoàn mỹ rồi. Đã sớm nghe danh tiếng của cô nhưng anh vẫn không tin, đến khi gặp rồi mới biết quả nhiên là danh bất hư truyền.
Ở trên đường về, A Uy lái xe, Tiểu Thuần ngồi ở ghế phụ, còn Tô Tinh Dã một mình ngồi phía sau, cứ mân mê điện thoại mãi. Bây giờ là 7 giờ, đã bốn tiếng trôi qua kể từ lúc gặp anh, mà từ Bắc Kinh đến Amazon ít nhất cũng phải mất mười mấy tiếng bay, thế nên hẳn anh vẫn còn đang ở trên máy bay.
Tiểu Thuần quay đầu lại nhìn Tô Tinh Dã, thấy vẻ mặt thất thần của cô thì hỏi: “Chị Tinh Dã, chị sao vậy?”
Tô Tinh Dã hoàn hồn, tắt di động: “Chị làm sao cơ?”
“Nhìn chị cứ rầu rĩ không vui ý.”
Tô Tinh Dã suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Không có đâu. Do hôm nay chị chụp mệt quá đó.”
Đúng là hôm nay phải chụp tận bảy, tám tiếng. Tiểu Thuần hơi đau lòng, nói: “Vậy chị ngủ một lát đi, khi nào đến nơi em gọi.”
Tô Tinh Dã đáp “Ok” rồi dựa lưng vào ghế, thả lỏng cơ thể. Tiểu Thuần thấy cô nhắm mắt liền không nói gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT