Giọng nói quen thuộc vang lên ở phía sau, Tô Tinh Dã xoay người nhìn theo bản năng thì thấy Thẩm Vọng Tân đang đi về phía mình.

Tô Tinh Dã nhìn anh: “Sao anh lại ra đây thế?”

Thẩm Vọng Tân đi tới bên cạnh cô: “Bên trong hơi nóng nên ra ngoài hóng mát một chút.” Sau đó Thẩm Vọng Tân nhìn theo tầm mắt của cô thì thấy màn hình LED ở bên ngoài cửa sổ đang phát đoạn quảng cáo của mình. Vì vậy, anh nghiêng đầu nhìn cô: “Đang nhìn cái đó à?”

Trong giọng nói điềm đạm của anh có chứa ý cười khiến tim Tô Tinh Dã đập nhanh ngay tức khắc. Cô căng thẳng mím môi, nhưng cũng không phủ nhận: “Vâng.”

“Đẹp không?”

Tô Tinh Dã càng khẩn trương hơn: “… Vâng, đẹp lắm.”

Thẩm Vọng Tân thấy dáng vẻ rõ là khẩn trương nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh của cô thì không khỏi bật cười, để lộ một hàm răng trắng đều tăm tắp, sau đó anh nghiêng đầu nhìn về phía màn hình LED ở xa xa một lần nữa.

Tô Tinh Dã đứng bên cạnh anh. Anh ngẩng đầu nhìn màn hình, còn cô thì ngắm quai hàm góc cạnh, sống mũi cao thẳng và ánh sáng lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm dịu dàng của anh. Khoảnh khắc đó, tim cô dường như không còn là của mình nữa khiến cô không khỏi siết chặt tay.

“Anh có thích không?” Cô đột nhiên hỏi.

Thẩm Vọng Tân nghiêng đầu nhìn cô: “Hửm?”

Tô Tinh Dã tưởng anh không hiểu nên giơ tay chỉ về phía màn hình LED ở xa xa, hỏi lại: “Cái đó, anh có thích không?”

Thẩm Vọng Tân nhìn theo ngón tay cô, ngoại trừ thích thì sự cảm động còn chiếm nhiều hơn: “Thật ra thì tôi cũng đang nghĩ, liệu tôi có đáng không?”

“Dĩ nhiên là đáng.” Tô Tinh Dã không chút nghĩ ngợi đáp.

Có lẽ là vì cô đáp quá nhanh và quá chắc chắn nên Thẩm Vọng Tân lập tức nhìn về phía cô.

Tô Tinh Dã cũng mới nhận ra điểm này nên nhanh chóng giải thích: “Tôi…. ý tôi là cô gái ấy có thể làm tới mức này cũng đã cho thấy rằng anh rất đáng giá.”

Thẩm Vọng Tân cười, bên môi xuất hiện một độ cong dịu dàng: “Mặc dù không biết cô ấy là ai nhưng vẫn hy vọng rằng lần sau cô ấy sẽ không làm như thế nữa.”

“Tại… tại sao? Anh không vui à?”

“Rất vui, nhưng quá lãng phí. Không cần phải phí tiền vào những việc này.”

Tô Tinh Dã hơi cúi đầu xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có thể… có thể cô ấy không thiếu tiền thì sao?”

“Gì cơ?” Thẩm Vọng Tân không nghe rõ nên hỏi lại cô.

Tô Tinh Dã ngẩng đầu lên, cười đáp: “Không có gì.”

Sau đó, cô giống như vừa nghĩ đến chuyện gì đó bèn thò tay vào túi lấy ra một hộp quà được gói tinh xảo: “Đúng rồi, tặng anh cái này.”

Thẩm Vọng Tân nhìn hộp quà nhỏ trong tay cô rồi đưa tay nhận lấy, hỏi: “Đây là gì?”

“Quà sinh nhật.”

“Quà sinh nhật?” Bàn tay đang mở hộp quà của Thẩm Vọng Tân hơi dừng lại, “Em tặng quà sinh nhật cho tôi à?”

“Vâng, tôi cũng không biết anh thích gì nên chỉ mua thứ gì có thể sử dụng được thôi. Hay là… anh xem thử đi?”

Thẩm Vọng Tân mở hộp quà ra, là một cặp tai nghe Bluetooth màu xám trắng. Mắt anh lộ rõ vẻ kinh ngạc bởi vì tai nghe của anh đã bắt đầu có chút vấn đề rồi, anh còn định mua cái mới, ai ngờ cô lại tặng cho anh đúng thứ anh đang cần. Thế nên, anh cười bảo: “Tôi rất thích.”

Tô Tinh Dã cũng cười: “Thật à?”

Thẩm Vọng Tân gật đầu: “Tất nhiên.”

“Anh thích thì tốt rồi.”

“Em đỗ xe ở bãi đỗ dưới hầm à?” Thẩm Vọng Tân đột nhiên hỏi.

Tô Tinh Dã gật đầu: “Vâng, đúng vậy.”

“Vậy lát nữa khi nào xong thì chúng ta đi chung đi. Lần trước nói sẽ tặng cho em bản chữ mẫu của thầy Tào mà, hôm nay tôi có mang theo đấy.”

“Anh cố ý mang tới cho tôi à?” Tô Tinh Dã hỏi.

“Ừ.”

“Vậy tôi…” Tô Tinh Dã định hỏi khi nào anh có thời gian rảnh cô sẽ mời anh đi ăn món Tứ Xuyên, nhưng sau lại nhớ tới lời của Du Thư Yên, bèn hỏi: “Tôi nghe chị Yên nói ngày mai anh sẽ bắt đầu làm việc phải không?”

“Ừ, công ty đã nhận cho nhóm chúng tôi một chương trình tạp kỹ và sẽ chính thức ghi hình và ngày mai.”

“Vậy khi nào anh ghi hình xong thì tôi sẽ mời anh đi ăn món Tứ Xuyên nhé?”

Thẩm Vọng Tân thấy cô cố chấp với món Tứ Xuyên như vậy thì không khỏi cười, gật đầu: “Được.”

Khi bữa tiệc đóng máy kết thúc thì đã hơn mười giờ tối. Tô Tinh Dã đi theo Thẩm Vọng Tân vào thang máy, người tới đón anh chính là Lục Kỷ Tiềm. Anh ta thấy sau lưng Thẩm Vọng Tân có một cô gái thì cảm thấy kinh ngạc, bèn mở cửa xuống xe.

Thẩm Vọng Tân cũng không nghĩ tới sẽ là anh ta mà cứ tưởng là anh Khôn. Anh giới thiệu hai người với nhau. Tô Tinh Dã biết anh ta là cũng thành viên của nhóm YLQSL bèn gọi một tiếng “anh Tiềm”, Lục Kỷ Tiềm cũng nhận ra cô là nữ chính của ≪Quyền Mưu≫ nên nở một nụ cười thân thiện với cô.

Thẩm Vọng Tân mở cửa xe, lấy túi quà ở trong hộc điều khiển ra rồi xoay người đưa cho Tô Tinh Dã: “Cho em đấy, khi về nhà nhớ tập luyện nhiều hơn. Bên trong còn có một bản mẫu do tôi viết. Nếu như em thấy luyện theo thầy Tào khó thì luyện theo của tôi trước cũng được.”

Tô Tinh Dã đưa tay nhận lấy rồi nhìn một cái, sau đó gật đầu cười với anh.

Đúng lúc này, giọng của A Uy từ bên kia truyền tới, Tô Tinh Dã quay sang nhìn anh ấy một cái rồi mới chào tạm biệt hai người Thẩm Vọng Tân và xoay người đi về hướng A Uy.

Sau khi Thẩm Vọng Tân thấy cô lên xe thì mới thu hồi tầm mắt. Vừa quay lại thì đã thấy ánh mắt có vẻ sâu xa của Lục Kỷ Tiềm, bèn liếc anh ta một cái: “Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?” Sau đó giơ tay kéo cửa ghế phụ ra ngồi vào.

Lục Kỷ Tiềm cong môi, sau đó cũng ngồi vào ghế lái, trên mặt anh ta không giấu nổi vẻ nhiều chuyện: “Cậu và người ta có quan hệ gì thế?”

Thẩm Vọng Tân nhìn anh ta: “Quan hệ gì là sao?”

“Cậu còn hỏi nữa hả? Tôi chưa từng thấy cậu quan tâm đến ai như vậy đó.”

Thẩm Vọng tân hất cằm: “Lái xe đi, nhức đầu quá.”

Lục Kỷ Tiềm bĩu môi: “Đã bảo cậu uống ít thôi mà, có phải lại uống nhiều rồi không?”

“Vẫn ổn, không uống nhiều lắm.”

Lục Kỷ Tiềm khởi động xe rồi chạy ra khỏi tầng hầm: “Nếu nhức đầu thì ngủ một lát đi. Chắc anh Thừa đã chuẩn bị canh giải rượu cho cậu rồi, lát về uống là được.”

Thẩm Vọng Tân “ừ” một tiếng rồi thả lòng người dựa vào ghế, tay đút vào túi áo lông và vô tình chạm phải một hộp nhỏ hình vuông. Anh nhận ra đây chính là cặp tai nghe mà Tô Tinh Dã tặng mình bèn cầm nó trong tay và nhắm mắt lại.

Sau khi về uống bát canh giải rượu do Vưu Nhất Thừa nấu, Thẩm Vọng Tân mới cảm thấy bụng mình dễ chịu hơn một chút. Tắm xong về phòng, anh nhìn đống quà đặt trên bàn vi tính. Đó đều là quà sinh nhật mà nhóm Trì Hủ đã tặng trước đó. Anh lấy hộp quà trong túi áo ra, vừa định đeo thử lên thì nghe thấy Lương Đẳng ở ngoài gọi: “Anh ơi, ra đây chút đi.”

Nên bèn đặt tai nghe xuống gối rồi bước ra ngoài: “Sao thế?”

“Anh Thừa có chuyện muốn nói.”

Ra khỏi phòng quả nhiên thấy mấy người họ đang ngồi trên ghế sofa. Thẩm Vọng Tân cũng đi tới đó ngồi xuống và với tay lấy một cái gối ôm vào lòng.

“Vừa nãy anh Khôn mới gửi tin nhắn cho tôi nói rằng tối nay tổ tiết mục có thể sẽ đánh úp bất ngờ nên bảo tôi báo với các cậu một tiếng.”

“Đánh úp bất ngờ? Là sao chứ?” Lương Đẳng hỏi.

“Thì chính là cái loại đánh úp mà cậu đang tưởng tượng đó.” Lục Kỷ Tiềm mỉm cười.

Lương Đẳng “ồ” một tiếng, sau đó ngã ra sofa: “Cho nên mới rạng sáng đã phải đi quay rồi à?”

“Ừ, bởi vậy mới báo với các cậu một tiếng để chuẩn bị tinh thần đấy. Loại chuyện này chắc về sau sẽ phải gặp không ít đó nên đừng để bị dọa mà cũng đừng có xụ mặt ra.”

Lục Kỷ Tiềm bất đắc dĩ đáp: “Biết rồi, cho dù tức giận cũng không biến sắc. Cho dù bị tổ tiết mục ngược lên ngược xuống thì cũng sẽ yêu nó như thuở ban đầu, vậy đúng không?”

“Đúng rồi, hiểu hết rồi đó.”

Lục Kỷ Tiềm: “…..”

Chín giờ tối, sau khi Tô Tinh Dã tập múa xong thì đi tắm rửa thay quần áo. Vừa xuống lầu thì bị Dương Vân bắt gặp. Dương Vân thấy cô ăn mặc chỉnh tề và còn đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai màu xanh đậm thì hỏi: “Bây giờ phải ra ngoài à?”

Tô Tinh Dã gật đầu một cái: “Vâng.”

“Đi đâu thế?”

Vào lúc Tô Tinh Dã đang nghĩ xem nên nói như thế nào thì điện thoại trong túi vang lên. Cô lấy ra xem thì thấy tên hiển thị trên màn hình là Hoắc Tương. Cuộc gọi vừa nối đã nghe thấy giọng nói kích động của Hoắc Tương từ đầu bên kia truyền đến: “Tinh Dã, Tinh Dã, bây giờ cậu đang ở Bắc Kinh hả? Nếu cậu đang ở đây thì có thể ra ngoài một chuyến không? Tớ mời cậu đi ăn khuya nhé?”

“Hả?”

“Được rồi, được rồi, thú thật là tớ mới từ Hồng Kông về, nghe nói vào lúc 12 giờ sáng hôm nay ở tháp đôi LG sẽ có hoạt động sinh nhật của Tân Tân nên muốn đi xem. Cậu đi với tớ nhé?”

Khóe môi Tô Tinh Dã hơi cong lên: “Được chứ.”

“Thật á? Thật á???”

“Ừ, thật.”

Sau khi cúp điện thoại, Tô Tinh Dã nói với Dương Vân: “Hôm nay Hoắc Tương mới từ Hồng Kông về nên bọn em hẹn nhau đi ăn khuya.”

Dương Vân gật đầu: “À, hóa ra là vậy. Vậy chị đưa em đi nhé?”

Tô Tinh Dã từ chối: “Không cần đâu, em tự lái xe đi cũng được. Chắc tối sẽ về khá trễ nên chị Vân cứ đi ngủ trước đi.”

Dương Vân thấy cô đội mũ thì dặn dò: “Nếu đi tới chỗ đông người thì nhớ đeo khẩu trang đó.”

“Sẽ không có ai nhận ra em chứ?”

“Em nói xem?”

Tô Tinh Dã nghĩ tới chỗ hai người sắp đến thì gật đầu: “Được, em biết rồi, xuống xe sẽ đeo ngay.”

“Nhớ về sớm đó, khi nào gặp Hoắc Tương thì nhắn tin báo chị biết.”

“Vâng. Vậy chị Vân, em đi nhé.”

“Đi đường nhớ cẩn thận đó.”

“Vâng.”

Tô Tinh Dã và Hoắc Tương hẹn gặp ở tháp đôi LG, Hoắc Tương mới xuống máy bay, nhà còn chưa kịp về đã chạy thẳng tới đây. Bây giờ còn nửa tiếng nữa mới đến 12 giờ nên hai người đến một tiệm bánh ngọt, gọi cà phê và bánh ngọt, sau đó ngồi nói chuyện phiếm chờ đến 12 giờ.

Hoắc Tương nhìn Tô Tinh Dã dùng muỗng nhỏ ăn bánh ô mai thì nghi ngờ hỏi: “Tớ nhớ cậu đâu có thích ăn ô mai.”

Chiếc muỗng trong tay Tô Tinh Dã hơi ngừng lại: “Có ăn qua một lần, thấy mùi vị cũng không tệ lắm.”

Hoắc Tương cũng ăn một miếng, bảo: “Đúng rồi, ngon lắm đó. Ca ca cũng thích ăn ô mai mà.”

Tô Tinh Dã mím môi gật đầu.

Hoắc Tương chống cằm: “Tinh Dã, cậu kể tớ nghe chút chuyện ở đoàn phim đi, tớ rất muốn biết đó. Tớ bảo đảm sẽ không nói cho người khác nghe đâu.”

Tô Tinh Dã cười cười, cô biết cô ấy muốn nghe chuyện gì nên kể một vài chuyện trong tổ phim của bọn họ. Hoắc Tương nghe rất chăm chú. Hai người trò chuyện gần một tiếng đồng hồ, đến 11 giờ 40 mới ra khỏi tiệm bánh ngọt. Lúc ra ngoài Hoắc Tương còn nhắc cô nhớ đeo khẩu trang.

Xung quanh tòa tháp đôi đứng đầy fan hâm mộ đến tham gia hoạt động. Hôm nay có lẽ là ngày náo nhiệt nhất trong tháng ở đây. Trên đầu các fan hâm mộ đều đeo một chiếc băng đô màu xanh da trời và cầm biển ngữ có dòng chữ “Chúc Thẩm Vọng Tân sinh nhật vui vẻ” trên tay. Ánh mắt của mỗi người đều đổ dồn vào tòa tháp đôi ở đối diện, trên mặt là vẻ mong đợi và kích động.

Vất vả lắm Hoắc Tương và Tô Tinh Dã mới tìm được một vị trí không tồi. Cho đến một khắc kia, tòa tháp đôi chợt tỏa ra ánh sáng màu xanh, sau tiếng đếm ngược 3-2-1 thì lập tức hiện lên gương mặt dịu dàng và ấm áp như gió xuân của Thẩm Vọng Tân khiến tất cả fan hâm mộ đồng loạt thét chói tai, ngay cả Hoắc Tương đứng cạnh Tô Tinh Dã cũng không ngoại lệ. Cô ấy vừa nắm lấy cánh tay của Tô Tinh Dã vừa hét lớn.

Tô Tinh Dã ngẩng đầu nhìn từng vẻ mặt khác nhau không ngừng xuất hiện cùng với dòng chữ “Ngày 28/12, chúc Thẩm Vọng Tân sinh nhật vui vẻ” thì khóe môi ẩn sau lớp khẩu trang hơi cong lên, đôi mắt cong như hình trăng lưỡi liềm tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Người ở trên đó trông thật đẹp, lúc không cười đã đẹp mà cười lên lại càng đẹp hơn, chẳng những thế mà còn ấm áp đến nỗi khiến cho người ta không kiềm chế được mà muốn đến gần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play