Ngày hôm sau Thẩm Vọng Tân ở trên bàn cơm cùng Sơ Sơ nói về chuyện chương trình. Nghe xong Sơ Sơ nhíu này hỏi “Có cần thiết phải đi không?” Xem ý tứ của cậu nhóc chính là không muốn đi.

Tô Tinh Dã nhìn Thẩm Vọng Tân nói “Thật ra cũng không cần thiết phải đi.”

Sơ Sơ “Vâng” một tiếng, “Vậy là tốt rồi.”

Tô Tinh Dã đảo mắt quanh một vòng “Nhưng mà …”

Sơ Sơ mới vừa cầm cái muỗng liền thả xuống “Nhưng mà cái gì?”

“Chỉ là mẹ cùng ba con đã thương lượng một chút, muốn sinh thêm cho con một đứa em trai hoặc một đứa em gái. Chỉ là nếu con không đi, ba con sẽ không nhận được chương trình này. Tiền sữa bột cho em trai em gái gì đó cũng không kiếm được.”

“Khụ khụ khụ khụ …” Thẩm Vọng Tân vì lời này mà bị sặc.

Tô Tinh Dã nhìn anh nháy mắt “Chồng anh nói đúng không?”

“Đúng thế.” Vợ mình đã giăng dây sao mình có thể huỷ đi được. Phối hợp với cô thôi.

Sơ Sơ lúc này khẩn trương “Nhà chúng ta không có tiền tiết kiệm sao?”

“À cái này …”

“Hay là con bán biệt tự mà ông ngoại tặng con. Một căn không đủ vậy bán hai căn. Cái này chắc đủ rồi đi?”

Vợ chồng Vọng Tinh trên đầu đều là dấu đen hỏi chấm! Tên tiểu tử này sao có thể nhiều tiền hơn vợ chồng bọn họ được!

“Đó là nhà ông ngoại cho con, bán như vậy không tốt lại không có ý nghĩa.” Tô Tinh Dã tiếp tục nói.

Sơ Sơ trầm mặc vài giây, quay qua nhìn Thẩm Vọng Tân “Vậy tham gia vậy.”

Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, vui mừng ra mặt.

Sơ Sơ lại nói “Chỉ là …”

“Chỉ là cái gì?”

“Con không muốn em trai.”

“Hả?”

“Muốn em gái cơ.” . Được copy tại _ TRU МtruyeЛ.VИ _

“Vì sao lại không muốn có em trai?”

“Em trai đã có Quang Quang rồi.”

Vợ chồng hai người lại cười nói “Vậy nếu thật sự sinh được một em trai thì phải làm sao giờ.”

Sơ Sơ lại trầm mặc suy tư “Nếu là em trai cũng không có cách nào khác.”

Vợ chồng hai người thật sự không nhịn được mà cười. Sơ Sơ của bọn họ thật là đáng yêu.

Rất nhanh chuyện hai cha con tham gia mùa ba của chương trình nhanh chóng được định. Vài ngày sau liền ký hợp đồng. Tổ chương trình cũng không có úp úp mở mở mà trực tiếp thông báo trên kênh Weibo chính thức của chương trình.

Bố ơi mình đi đâu thế: Mùa mới sắp khởi hành, hoan nghênh gia đình gia nhập đầu tiên của chúng ta, Thẩm Vọng Tân và thiếu gia Sơ Sơ. Vô cùng mong chờ ~

- -- A a anh trai cùng thiếu gia muốn đi sao!!

- -- Chính chủ đã thông báo rồi, là thiếu gia!!

- -- Mẹ ơi là kênh chính thức thông báo đó!!!

- -- Chương trình giải trí này tôi đã mong đợi thật lâu.

- -- Thật nhớ thiếu gia!!!

- -- Thiếu gia!! Mẹ yêu con!!!

Dưới phần bình luận đều là về Sơ Sơ, vài phút ngắn ngủi đã thu được mấy chục vạn lượt bình luận. Nhiệt độ bài viết tăng cao cũng làm cho nhân viên chương trình kinh ngạc không thôi. Chỉ là người đó là Thẩm Vọng Tân mọi người cũng có thể hiểu. Đã năm năm qua đi cặp vợ chồng bọn họ cũng đã chuyển hình từ phái lưu lượng sang phái thực lực.

Ở trong giới giải trí này mỗi người đều nghiêng về một bên, thực lực có thừa lại không có lưu lượng cao, lưu lượng cao nhưng thực lực kém. Vợ chồng bọn họ trong vòng này chính là nghệ sĩ ổn định nhất, nói về thực lực có thực lực, nói về lưu lượng có lưu lượng. Đã nổi tiếng nhiều năm như thế cũng chưa từng đi xuống. Lại nói đôi vợ chồng này vẫn như trước, thời gian năm năm trôi qua cũng không hề lưu lại trên khuôn mặt bọn họ chút dấu vết thời gian nào. Dù cho có đi đóng phim về thanh xuân vườn trường cũng thấy hợp.

….

Đầu tháng tám chương trình chính thức thông báo năm cặp cha con sẽ tham gia. Ngoại trừ cặp cha con Thẩm Vọng Tân đã thông báo từ trước còn có ảnh đế Trương Tường và con, diễn viên vừa chuyển hình sang phái thực lực năm năm trước Tạ Nhất Phủ cùng con gái Miên Miên, người dẫn chương trình Lâm Giang cùng con và cặp cha vận động viên Chu Dục con gái Tiếu Tiếu.

Mấy năm gần đây chương trình càng ngày càng nổi phương thức phát sóng trực tiếp. Lúc tổ chương trình đến cha con Thẩm Vọng Tân vẫn đang sắp xếp hành lý. Không, nói chuẩn xác hơn là Sơ Sơ tự thu nhập hành lý, Tô Tinh Dã lại đang giúp Thẩm Vọng Tân thu nhập hành lý. Nhân viên tổ chương trình liếc mắt nhìn nhau “Ài, khái* tới rồi.”

*đường của CP

Một nhân viên chương trình hướng máy quay đến bên Sơ Sơ đang tự sắp xếp hành lý của mình. Trong rương hành lý quần áo đều sắp xếp chỉnh tề, giày cũng sắp xếp bên nửa rương hành lý bên kia.

Nhân viên hỏi “Hành lý là Sơ Sơ tự mình sắp xếp sao?”

Sơ Sơ ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên “Vâng” một tiếng.

“Vậy ba mẹ như thế nào lại không giúp cháu?”

“Bởi vì mẹ bận giúp ba sắp xếp hành lý.”

Nhân viên nháy mắt liền nghĩ đến câu nói kia “Cha mẹ là tình yêu đích thực, con cái chỉ là ngoài ý muốn". Thiếu gia chính là như thế, may mà thích ứng vẫn tốt.

- -- ha ha ha ha thiếu gia của chúng ta quả nhiên là thanh tỉnh, rõ ràng

- -- Thiếu gia xếp quần áo động tác rất thuần thục ha ha ha ha

- -- Thiếu gia đã dưỡng thành thói quen rồi

Bên này máy quay đang quay Thẩm Vọng Tân vừa quét qua kệ sách cách đó không xa, nhân viên liền hỏi “Mấy mô hình lego kia đều là do thầy Thẩm ghép sao?”

Thẩm Vọng Tân nghiêng đầu nhìn thoáng qua lắc đầu nói “Không phải, là Sơ Sơ ghép.”

Nhân viên kinh ngạc “Sơ Sơ ghép sao? Thầy Thẩm có giúp đỡ không?”

Thẩm Vọng Tân lắc đầu “Không có giúp đỡ, toàn bộ đều là Sơ Sơ tự mình ghép.”

“Sơ Sơ quá đỉnh!”

“Bình thường thôi, chỉ là sở thích của thằng bé thôi.”

Nhân viên không nghi ngờ thầy Thẩm lừa anh chút nào. Đầu tiên là chuyện này không cần phải lừa làm gì, thứ hai là thầy Thẩm không phải là người như vậy. Hơn nữa lại nhìn bạn nhỏ Sơ Sơ tự lập như thế xem, quả nhiên là con nhà người ta.

- -- Mẹ ơi! Thiếu gia quá đỉnh!

- -- Đồng ý với lầu trên

- -- Có thể tự mình ghép mô hình Lego như thế cũng thật thông minh!

- -- Không hổ là thiếu gia của chúng ta!

Sắp xếp xong hành lý, Tô Tinh Dã lưu luyến đưa bọn họ xuống lầu.

Trong màn ảnh Sơ Sơ đẩy hành lý của mình đi ở phía trước, ở phía sau Tô Tinh Dã kéo tay Thẩm Vọng Tân hai người đang nói cái gì đó. Nhân viên nhìn thấy hỏi Sơ Sơ, Sơ Sơ chỉ nói một câu “Quen dần liền tốt.”

Tới cửa của tiểu khu, lúc này Tô Tinh dã mới nhớ đến con trai. Cô đi đến bên cạnh Sơ Sơ ngồi xổm xuống sửa mái tóc của thằng bé.

“Lần này cùng ba con đi chơi phải chăm sóc cho ba thật tốt, Sơ Sơ đã biết chưa?”

Fan: Tôi đang xem cái gì vậy? Có gì đó không thích hợp thì phải?

Sơ Sơ “Đã biết rồi ạ.”

Fan:???

Nghĩ đến chuyện năm ngày sẽ không thể gặp mặt nhau trước khi đi Thẩm Vọng Tân không nhịn được mà nhẹ nhàng hôn cô nói “Anh đi rồi ở nhà nhớ chăm sóc tốt mình. Biết chưa?”

“Em biết rồi, cha con hai người cứ yên tâm đi chơi đi.”

- -- Thật ngọt! Sao lại ngọt như thế!

- -- Thỉnh cầu cho Tinh Tinh cùng đi!!!

- -- Thỉnh cầu này có thể chứ???

Sau màn chia tay lưu luyến không rời hai cha con mới lên xe của chương trình. Thẩm Vọng Tân hướng ra ngoài cửa xe phất tay nói với Tô Tinh Dã “Mau trở về thôi, bên ngoài nóng.”

Tô Tinh Dã vẫy tay cười với anh. Xe rời đi cô mới quay người vào nhà.

Rất lâu sau khi xe đi không nhìn thấy bóng dáng của Tô Tinh Dã nữa, lúc này Thẩm Vọng Tân mới nhìn đến Sơ Sơ bên cạnh.

“Muốn uống nước hay không?”

Sơ Sơ gật đầu.

Thẩm Vọng Tân mở ba lô ở bên cạnh, lấy ra từ bên trong một bình nước đưa cho Sơ Sơ. Sơ Sơ nhận lấy bình nước tự mở bình ra uống, uống xong lại đóng lại đưa cho Thẩm Vọng Tân.

….

Trạm đầu tiên của bọn họ là một làng chài nhỏ ven biển ở Hạ Môn. Năm cặp cha con gặp nhau ở sân bay sau đó ngồi chung một chuyến xe đến làng chài nhỏ. Chuyến bay của Thẩm Vọng Tân hạ cánh ở sân bay Hạ Môn vào lúc 9 giờ sáng. Trước khi bọn họ đến đã có một cặp cha con đã đến đứng ở đây đợi bọn họ. Hơn nữa còn lại là người quen.

Tạ Nhất Phủ nhìn thấy Thẩm Vọng Tân liền hướng đến anh vẫy tay “Anh Thẩm, ở đây.”

Sơ Sơ đã nhanh chóng chào hỏi “Chào chú Tạ.”

“Chào Sơ Sơ, Sơ Sơ lại cao lên rồi.”

“Chào bác Thẩm.” Miên Miên

Thẩm Vọng Tân duỗi tay sờ bím tóc của Miên Miên “Hôm nay Miên Miên thắt bím tóc thật đẹp.”

Miên Miên có chút thẹn thùng “Là mẹ đã thắt cho cháu.”

- -- Năm năm trước hai người cùng tham gia <Nhật kí tân hôn>, hôm nay lại cùng nhau tham gia. Thật là có duyên ha ha ha ha

- -- Ôi! Miên Miên của chúng ta thật đáng yêu!

- -- Miên Miên thẹn thùng

Rất nhanh ba cặp cha con khác cũng đã đến, mọi người cùng nhau giới thiệu, chào hỏi sau đó liền lên xe. Cả năm người đều là đàn ông, không có chút gì ngượng ngùng, tuỳ tiện tìm một đề tài để nói chuyện. Các bạn nhỏ ở bên chơi đùa một chút liền mệt mỏi. Các bạn nhỏ dựa vào ba bên cạnh, một lúc liền đã ngủ. Người lớn thấy các bạn nhỏ mệt mỏi cũng không tiếp tục nói chuyện phiếm nữa.

Từ đây đến làng chài nhỏ còn đi tầm một tiếng rưỡi nữa, vì thế đạo diễn tạm thời đóng phát sóng trực tiếp để cho mọi người nghỉ ngơi cho tốt.

Người lớn cơ bản chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi mà các bạn nhỏ thật sự là ngủ rồi.

Một tiếng rưỡi sau xe cũng đã đến làng chài nhỏ. Tổ chương trình nói với các ba một tiếng sau đó mới mở lại phát sóng trực tiếp.

- -- a a a a a a đến rồi

- -- Vừa xem vừa ăn cơm trưa, thật vui vẻ!

- -- Thiếu gia vừa tỉnh ngủ có chút ngốc, thật là đáng yêu!! Nhóc con, mẹ yêu con!

Lúc bọn họ đến nơi đã là là 10 giờ rưỡi trưa, trước tiên tổ chương trình còn có phân đoạn tịch thu đồ chơi của các bạn nhỏ. Năm đứa trẻ ngoại trừ Sơ Sơ đều mang theo mấy món đồ chơi. Nhân viên thấy thế hỏi Sơ Sơ “Sao cháu không mang đồ chơi theo?”

Sơ Sơ bình tĩnh mà trả lời “Mang theo cũng sẽ bị tịch thu mà.” Ý là khỏi mang theo thì hơn.

Các bạn nhỏ bị lục soát ra mấy món đồ chơi đều bị tổ chương trình tịch thu. Hai cậu nhóc bị tịch thu đồ chơi tuy rằng có chút khổ sở nhưng lại nhìn sang Sơ Sơ không mang theo đồ chơi. Hai cậu nhóc không khóc mà chỉ im lặng đứng bên cạnh bố.

Miên Miên mang theo một con búp bê, búp bê bị tịch thu rồi Miên Miên cũng không nói gì chỉ yên lặng chôn mặt vào ngực của ba cô bé. Mà Tiếu Tiếu thì không giống như thế, trong năm đứa trẻ con bé là đứa nhỏ nhất. Năm nay chỉ mới bốn tuổi rưỡi, khóc nháo vì bị tịch thu thú bông cũng rất bình thường.

Mặc cho Chu Dục dỗ như nào Tiếu Tiếu vẫn khóc như cũ. Nhìn Tiếu Tiếu khóc khuôn mặt đều đã đã, mấy người cha ở đây trong lòng cũng không chịu nỗi. Đại khái mỗi người trong tiềm thức đều là nô lệ của con gái. Vì thế mỗi người đều tiến lên dỗ con bé những đều không dỗ được. Thẩm Vọng Tân tiến lên cuối cùng, anh ngồi xổm xuống duỗi tay sờ đầu con bé “Tiếu Tiếu không khóc nữa được không? Nếu không bác ôm cháu một cái nhé.”

Tiếu Tiếu nức nở nói “Không phải …bác …”

Đây là lần duy nhất mà Tiếu Tiếu đáp lời lại, chỉ là cái này có ý tứ gì?

Mọi người vẫn còn đang trầm mặc suy nghĩ thì Tiếu Tiếu lại nói “... Là anh.”

Ba người ba còn lại cùng ba ruột của Tiếu Tiếu liền trầm mặc. Thật xin lỗi, quấy rầy rồi.

- -- Ha ha ha ha Thật buồn cười!!! Tiếu Tiếu nhỏ như thế lại là một người nhan khống*?

*yêu thích sắc đẹp

- -- Còn phải nói sao, anh chúng ta năm nay đã 35 tuổi nhưng mọi người nhìn xem. Đâu nhìn ra là 35 tuổi?

- -- Tôi thật sự là một người qua đường. Nói thật liếc mắt một cái tôi còn cho rằng mới 20 tuổi. Thật sự quá đẹp, còn tràn đầy cảm giác thiếu niên.

- -- Còn có Tinh Tinh 32 tuổi, thật sự không giống chút nào!

- -- Thần tượng chúng ta đỉnh nhất!

Lâm Giang cười nói “Thầy Thẩm, không trách Tiếu Tiếu gọi anh là anh trai. Anh nhìn xem chúng ta bằng tuổi, khuôn mặt lại vô cùng chênh lệch.”

Đao Đao ở bên cạnh ngẩng đầu lên nói với ba mình “Ba biết thì tốt.”

Quả nhiên là con trai ruột!!! Đao này thật đau

Thẩm Vọng Tân cười xua tay “Đâu có, già rồi già rồi.”

“Nếu cậu nói cậu già rồi vậy tôi phải làm sao bây giờ?” Trương Tường cười nói. Trương Tường còn lớn hơn Thẩm Vọng Tân hai tuổi.

Bầu không khí lúc này hoà thuận vui vẻ, Tiếu Tiếu cũng đã ngừng khóc. Nhưng từ lúc gọi Thẩm Vọng Tân là anh trai, Tiếu Tiếu liền dính lấy Thẩm Vọng Tân không rời. Lúc bọn họ đứng chung một chỗ tay nhỏ của Tiếu Tiếu không tự chủ được mà nắm lấy tay của Thẩm Vọng Tân. Thẩm Vọng Tân trái phải một trai một gái, ai không biết còn tưởng rằng Thẩm Vọng Tân mang theo cả con trai con gái đến tham gia chương trình.

- -- Anh trai chúng ta chính là một nô lệ của con gái! Dịu dàng quá đi.

- -- Thỉnh cầu Tinh Tinh có thể sinh thêm một bé gái! Anh trai nhất định sẽ sủng con bé lên tận trời!

- -- Chu Dục: Xin hỏi con gái của tôi ở đâu?

- -- Thật hâm mộ, tôi cũng muốn được anh trai chúng ta ôm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play