7-004 là một con chó rừng.

Y vác theo trang bị cá nhân lùng sục đường ống tị nạn, chẳng mấy chốc đã nhận ra mình đi nhầm đường. Y đứng dậy trong đường ống, tiện đà dính kẹo cao su lên tường rồi cằn nhằn: “Mẹ kiếp, toàn dấu vết giả.”

“Vệ tinh ong hỏng cả rồi,” một đội viên mở balo ra, “Hephaetus vẫn chưa phục hồi thông tin.”

“Lắm khi lũ hệ thống,” 7-004 chỉ vào đầu mình bảo tay kia, “như bị thiểu năng ấy, đi làm nhiệm vụ rủi ro cao thế này chẳng được tích sự gì hết. Muốn giết 01AE86 thì vẫn phải dựa vào mình thôi.”

Trong đội có lính quan sát, balo của gã nặng một cách khác thường, gã hỏi: “7-001 Yến Quân Tầm thì sao? Hệ thống không bảo được đánh chỗ nào không được đánh chỗ nào tên đó.”

“Giữ cái đầu cậu ta là được rồi,” 7-004 quay lại, nhìn sang một đoạn đường rối rắm khác, “cái Hephaestus muốn là con chip chứ không phải cậu ta.”

“Chúng ta phải mang con chip về thật à?” tay lính quan sát nhìn máy liên lạc đã tắt ngóm, “về trung tâm chỉ huy tác chiến ấy.”

Gã ta xem chừng hơi ngần ngại, như thể trong trung tâm chỉ huy tác chiến của Báo Đen có giấu một con quái vật nào đó.

“Không nhất định,” 7-004 tháo kính xuống lúc nói chuyện, “con chip này giống ‘chìa khóa thần’ ấy. Chỉ cần nắm được nó là quyền lựa chọn sẽ nằm trong tay chúng ta.”

7-004 có vẻ ngoài khá ưa nhìn, mắt y thiên nhỏ, bao dã tâm chứa đựng hết bên trong.

“Trước khi mặt trời mọc phải tìm được bọn chúng.”

Y vỗ balo tay lính quan sát, có ý ám chỉ.

“Tôi ghét mặt trời kinh được ấy.”

*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)

Yến Quân Tầm đối xử với ký ức rất thận trọng, song kể từ khi cậu biến thành vật thí nghiệm số 98342, cậu không còn có thể tin tưởng bất kỳ ký ức nào của mình nữa. Giây phút mở mắt năm 2162 đã thay đổi thế giới của cậu, giờ nhìn lại, có lẽ đó là lần đầu tiên cậu được thử đưa vào giữa cộng đồng.

“Ares cũng không có mặt mũi gì cả,” vai Thời Sơn Diên tì lên Yến Quân Tầm, “thời kỳ đầu nó dùng chung một hình tượng với Phó Thừa Huy.”

Đây là trò tấu hài được ưa chuộng nhất trong chương trình truyền hình của khu Quang Quỹ, bọn họ chồng Phó Thừa Huy với Ares lên nhau rồi bảo đây là sự kết hợp vĩ đại giữa con người và hệ thống, tượng trưng cho sự thịnh vượng của Liên minh. Ký ức của Yến Quân Tầm bắt đầu từ năm 2162 nên cậu không hiểu những chuyện ấy như Thời Sơn Diên, Liên minh luôn tỏ ra rất phấn khích trước chiến tranh Nam Bắc, đây là điều mà khu vực chờ phát triển ở Quang Quỹ rõ ràng nhất.

“Phó Thừa Huy đại diện cho trùm sỏ chính trị, song không vì thế mà Báo Đen được hưởng lợi, quyền lực chỉ nằm trong tay một nhóm người nhỏ, bọn họ sáng chế ra ‘lý luận dòng máu’ để giải quyết vấn đề của khu Đình Trệ.”

Thời Sơn Diên có thể nghe thấy tiếng thở của Yến Quân Tầm, vừa nhẹ vừa khẽ, gợi hắn nhớ về ngọn gió heo hút giữa đêm khuya ở phân khu số 154 khu Đình Trệ.

“Năm 2150 khu Đình Trệ bùng nổ dịch hạch,” Thời Sơn Diên bắt chước Yến Quân Tầm gập tay lại, chen sát sạt vào người cậu, “do bị ném bom.”

Hệ thống khu Quang Quỹ bị hỏng dẫn đến việc bom rơi xuống khu Đình Trệ, đó là lời lý giải duy nhất có thể tìm được tính đến thời điểm hiện tại, song rốt cuộc đó là hệ thống nào thì Liên minh không ghi chép lại.

“Trước năm 2150, phân khu số 154 có một cái bệnh viện tâm thần,” Thời Sơn Diên nói, “trong đó giam nhiều phụ nữ lắm.”

Hằng ngày những người đàn bà ấy sẽ nhoài người nhìn ra ô cửa sổ sắt, ôm gối như bế con. Hễ thấy Thời Sơn Diên là bọn họ sẽ nháo nhào lên, ai cũng tự xưng là mẹ của Thời Sơn Diên, cũng sẽ nhường cháo còn thừa của mình cho Thời Sơn Diên.

Thời Sơn Diên sống bên ngoài bệnh viện tâm thần, người bạn duy nhất là một con chó hoang. Chỉ đêm xuống hắn mới ra ngoài. Khi mặt trời khuất bóng dưới chân mây, phân khu số 154 không còn nóng quá nữa, hắn sẽ dẫn con chó hoang băng qua biển rác rưởi, trèo qua tường của bệnh viện rồi đưa tay nhận khẩu phần ăn trong ngày từ những người “mẹ” ở nơi đây.



Năm 2150, Thời Sơn Diên 11 tuổi, hắn chứng kiến những tia sáng đỏ rực cắt ngang trời đêm nện xuống mặt đất tựa muôn vì sao băng, cuốn dậy những cơn cuồng phong đủ để quật ngã hắn. Con chó hoang kéo hắn vào chỗ trú ẩn, hắn vừa ôm nó vừa lắng nghe hàng tràng tiếng ruỳnh như mưa đá bên ngoài.

“Trận ném bom năm 2150 đã san phẳng cái bệnh viện tâm thần ấy, tôi gặp viên chức trong quân đội mà Liên minh cử đến điều tra giữa đống đổ nát, sau khi tàu vận tải dừng chạy, bọn họ lâm vào tình trạng khan hiếm lương thực, nên bọn họ đã ăn mất bạn của tôi,” giọng Thời Sơn Diên lạnh tanh, ánh mắt hắn chú mục vào bóng tối, “với mấy con chuột nữa.”

Mấy tên gọi là viên chức quân đội này không được máy bay Quang Quỹ tới đón, sau khi tàu vận tải dừng chạy, phân khu 160 của khu Đình Trệ bắt đầu bùng dịch hạch, cả khu vực lập tức bị phong tỏa hoàn toàn. Trong đợt phong tỏa kéo dài tới năm năm ấy, tất cả những tin tức về thế giới bên ngoài mà Thời Sơn Diên nghe được đều đến từ loa phát thanh công cộng.

Tương lai Liên minh sẽ ngày một tốt đẹp.

Chỉ huy sẽ đưa chúng ta cất bước tới một thế giới mới.

Những chiếc loa phát thanh công cộng này trở thành đặc sản của khu Đình Trệ, Thời Sơn Diên tiếp tục lang thang giữa những dòng phát thanh tuần hoàn vô hạn của chúng, phạm vi lang thang của hắn trước sau như một chỉ giới hạn trong phân khu số 154, chung sống với những viên chức quân đội bị bỏ lại. Hắn học được kỹ năng cận chiến và cách thức bắn tỉa từ bọn họ. Năm 2155, Báo Đen công bố “quy tắc sinh tồn” cho khu Đình Trệ, trước khi đăng ký, Thời Sơn Diên đã giết những người “thầy” ấy.

Yến Quân Tầm nghiêng mặt, nói: “Đây là trận ném bom mà Dao Mổ nói tới.”

“Đúng thế,” Thời Sơn Diên cũng nghiêng mặt, “trận oanh tạc làm nổ tan tành khu Đình Trệ, sau chiến tranh phải nhờ hoàn toàn vào hệ thống để khôi phục.”

Tốc độ thoái hóa môi trường ở khu Đình Trệ vượt quá sức tưởng tượng, sự thay đổi thời tiết khắc nghiệt khiến nó không còn phù hợp cho con người sinh sống nữa. “Lý luận dòng máu” đã tách dân khu Đình Trệ ra với dân của Liên minh, tràn lan những tin đồn rằng khả năng sinh sản của bọn họ đã thoái hóa, rằng bọn họ nóng tính và hiếu chiến, thuộc nhóm tội phạm bẩm sinh được đề cập trong thuyết của Ares. Khu Đình Trệ cứ thế bị cô lập. Nó trở thành khúc gỗ lênh đênh giữa sóng cả, chỉ một đầu còn chấp chới buộc dây. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)

Phần giới thiệu của Liên minh về khu Đình Trệ chỉ dừng lại ở “tổ chức”, phân khu 160 của khu Đình Trệ dần đồng nghĩa với tổ chức, hằng năm chỉ có tàu vận tải chính phủ thuộc quyền Báo Đen mới đến phát lương thực cho khu Đình Trệ. Không một người hay một hệ thống nào đứng ra chịu trách nhiệm cho trận oanh tạc lịch sử ấy, thậm chí đến cả dân chúng khu Đình Trệ cũng chẳng biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Cả hai nhớ tới lời Dao Mổ, có khả năng những chuyện này đều là vì thí nghiệm Artemis.

“Bệnh viện tâm thần của phân khu số 154…”

“Chính là một trong những trung tâm ở cữ hệ thống mà Liên minh mở ra ở khu Đình Bạc năm 2140.”

Lúc ở Lệ Hành, Yến Quân Tầm đã ngẫm nghĩ vài việc.

Artemis, gã hề, Phó Thừa Huy.

“Ve” là vụ bắt giữ do Phó Thừa Huy chủ trương, mục đích của nó là để gài “Dao Săn” Thời Sơn Diên vào bên cạnh Yến Quân Tầm, bất kỳ lúc nào cần thiết sẽ có thể khử Yến Quân Tầm. Nếu vậy Phó Thừa Huy đã phải sớm tính đến việc Hephaestus sẽ đến khu Đình Bạc để thu hồi Yến Quân Tầm rồi. Điều mâu thuẫn ở đây là, nếu ông ta biết sau hai năm hệ thống sẽ tự tiện hành động, vậy thì tại sao ông ta không giết Yến Quân Tầm ngay lúc Yến Quân Tầm rời Báo Đen?

Chỗ tị nạn giúp Yến Quân Tầm bớt căng thẳng hơn. Tuy nơi này chẳng ngăn được tai mắt của Hephaestus, song quả thực nó làm giảm nhẹ áp lực trong đầu Yến Quân Tầm, sâu bên trong nhà máy than có một bí mật mà cậu không thấy được.

“Chúng ta không thể ở lại đây quá lâu được,” Yến Quân Tầm lại bắt đầu đau đầu, con chip đang sản sinh cảm giác bất an, “mau đuổi kịp Dao Mổ thôi.”

***

Không gian hệ thống ống dưới chỗ tị nạn hạn chế về phương hướng, bọn họ chỉ có thể thẳng tiến về phía trước theo đúng một hướng này. Sau khi qua một đoạn đường hẹp thì tiến vào một chỗ giao đường ống lằng nhằng hơn. Nơi đây y hệt phần nội tạng trong một cơ thể, đủ loại đường ống lớn nhỏ chen chằng chịt vào một chỗ, trong bóng tối nhìn hơi buồn nôn.

“Dao Mổ để lại dấu vết,” Thời Sơn Diên phát hiện vết cào trên tường ống, “bọn họ đi lối bên phải.”

Yến Quân Tầm nhìn sang bên phải, trong khoảng ống tối đen như mực còn vọng lại tiếng gõ ngắt quãng. Tiếng vang ấy bắt đầu khiến cậu nôn nao khó chịu như bị cắt ngang mạch suy nghĩ. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)

“Ồn quá,” Yến Quân Tầm giơ tay lên bịt một bên tai lại, “cái tiếng này vang nãy giờ rồi.”



Thời Sơn Diên không nói gì, nhưng hắn lại nắm chặt cổ tay Yến Quân Tầm.

Trong khoảnh khắc yên lặng ấy, Yến Quân Tầm nhận ra điều gì đó, cậu bỗng nhìn Thời Sơn Diên: “… Anh không nghe thấy.”

Tai Thời Sơn Diên rất nhạy, vậy mà hắn chẳng nghe thấy gì cả. Bên trong đường ống cực kỳ yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng nói chuyện của hai người.

Yến Quân Tầm cảm thấy có gì đó kỳ lạ, song chuyện này không bất thường, có lẽ có thứ gì đó đang làm nhiễu con chip rồi từ đó ảnh hưởng đến cậu, khiến cậu sinh ra ảo giác, cậu coi âm thanh nọ là vấn đề của con chip.

Phần đáy hệ thống ống từ từ có nước, dâng vừa qua mắt cá chân.

Thời Sơn Diên có thể thấy mấy hình vẽ nguệch ngoạc trên tường cả quãng đường tiến về phía trước, chỉ là không nhìn ra cụ thể vẽ cái gì. Hắn đã đánh rơi mất bật lửa lúc vào nên không soi được.

“Em bảo khu Đình Bạc là vùng thí nghiệm,” Thời Sơn Diên bỗng lên tiếng, “Giác cũng là vật thí nghiệm.”

“Khả năng tiến hóa của nó mạnh hơn hệ thống chủ,” Yến Quân Tầm cũng phát hiện mấy hình vẽ hai bên tường, đường nét hơi quen mắt, “có thể cảm nhận được những thay đổi trong cảm xúc của con người, chẳng phải tự nhiên mà Phác Lận yêu nó. Lúc Tô Hạc Đình ngắt hệ thống ở Đình Bạc, phản ứng của nó khác với các hệ thống bình thường.”

Nói tới đây, cậu không khỏi hơi dừng lại.

“Không phải tôi nghi nó là trẻ hư đâu.”

Yến Quân Tầm thích Giác, là cái kiểu thích có thể kết bạn nên bè. Sự tiến hóa của Giác không những không biểu hiện tính công kích, mà thậm chí còn thêm phần hiền từ. Nếu hệ thống thông minh có một khuôn mẫu tiến hóa lý tưởng thì chắc chắn sẽ như Giác.

“Tôi đã mở Giác sau khi làm nhiễu Hephaestus, rất mạo hiểm, nhưng tôi hy vọng nó có thể cứu Khương Liễm. Cục Thanh tra không còn an toàn…”

Yến Quân Tầm còn chưa nói dứt câu, mũi chân cậu đã đá phải thứ gì đó làm nó ngã đánh “canh” cái xuống đất.

“Có đồ.” Yến Quân Tầm thận trọng co chân lại.

Thời Sơn Diên cúi xuống, nhặt lên một cái mũ nhỏ từ trong nước bẩn. Ánh mắt hắn di về đằng trước, bắt gặp một con người máy cũ kỹ đang nằm nghiêng trong nước.

Đầu con người máy này rất nhỏ, bốn chân đều bị rỉ, hình như bị bỏ đây lâu lắm rồi. Nó nằm chỏng chơ trong nước cống, quay mặt về phía Yến Quân Tầm, cặp mắt điện tử như đeo kính bảo hộ phát ra ánh sáng leo lét.

“Chào mừng—”

Giọng con người máy hơi đứt quãng, nghe “rè rè”.

“Người về nhà.”

Yến Quân Tầm thấy giọng này quen quen, tuy nó là giọng điện tử phổ biến nhất, thế nhưng mà—

“Đúng vậy, con sống ở đây, đây là nhà của con.”

“Con không có cha.”

“Thầy, chào mừng thầy về nhà ạ.”

Đây là con người máy nhỏ của nạn nhân Hoắc Khánh Quân trong vụ Trần Tú Liên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play