Nụ hôn của sư tử thắp sáng ngôi sao Mai trong thế giới của Yến Quân Tầm, giúp cậu thoát khỏi sự khống chế giữa cơn thủy triều của dữ liệu. Tiếng mưa ngưng bặt giây phút ấy, những hình ảnh đảo điên chồng chéo hỗn loạn kia cũng kẹt lại chính trong chớp mắt này. Thế giới cứ như đã ngừng lại, chỉ còn mình Thời Sơn Diên.

“98342…”

Vệ tinh ong trong chỗ tị nạn phát ra những âm thanh máy móc sau cùng rồi chìm vào im lặng. Bọn chúng như đám đồ chơi bị vứt bỏ, rải rác trên mặt đất. Trang thiết bị hệ thống của tiểu đội tác chiến đều bị vô hiệu hóa, ngay cả giọng nói của Hepheastus cũng đã tan biến.

Yến Quân Tầm bò ra khỏi đống đổ nát, níu lấy áo sơ mi của Thời Sơn Diên.

Thời Sơn Diên cầm ngược lại cổ tay của Yến Quân Tầm, nói trước khi cậu đứng dậy: “Cậu không thể đảm bảo mình sẽ luôn tỉnh táo,” hắn đứng lên, vẫn cứ để tay mình đan vào tay Yến Quân Tầm như thế, “làm vậy chắc ăn hơn.”

Thời Sơn Diên nắm tay rất chặt, vốn không hề có ý gì là đang thương lượng như hắn nói ngoài miệng hết. Những thân mật trong thoáng chốc và đứt quãng ấy đã không còn có thể lấp đầy dạ dày của hắn nữa, hắn muốn nhiều hơn, tốt nhất là hãy cứ như vậy mãi. Hắn tránh khỏi sự tọc mạch của ánh mặt trời, đứng nơi bóng tối của đường hầm này mà cứ thấy say mê mùi hương trên người Yến Quân Tầm, nét xâm lược tràn đầy trong ánh mắt.

Áo sơ mi của Yến Quân Tầm đã bị mồ hôi làm ướt cả, yết hầu lộ ra chỗ cổ họng cậu đang nhúc nhích, cử động ấy khiến Thời Sơn Diên cảm thấy bối rối. Nhưng mà chính sự hoảng hốt đó lại làm Thời Sơn Diên muốn hôn lên chỗ yết hầu kia, muốn nuốt cả giọt mồ hôi của Yến Quân Tầm vào bụng.

“Đi vào trong nhà máy than đi, chúng ta phải đuổi kịp Dao Mổ.” Trong đầu Yến Quân Tầm vẫn còn váng vất cơn đau nhức, cậu lắc lắc đầu xuống, làm mình nhìn Thời Sơn Diên càng rõ ràng hơn, “Thợ Máy nói khu Đình Bạc là nơi thí nghiệm, vậy chỗ này có thể vẫn còn những vật thí nghiệm khác nữa.”

Thời Sơn Diên “Ồ” một tiếng, hỏi: “Ý cậu là ‘Yến Quân Tầm’ ư?”

“Không phải,” Yến Quân Tầm đứng dậy, xoay về phía khu tị nạn trống trải nói, “là ‘Giác’.”

*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)

“Lại thế nữa,” tay lái xe bị tắc trên đường hạ kính xe xuống, mạnh tay nhấn còi, “cục Thanh tra làm cái trò gì vậy! Ngày nào cũng cúp điện cắt hệ thống! Sau xe tôi còn có hàng đông lạnh phải giao, còn tắc nữa thì hư hết mất!”

Hệ thống kiểm tra trên con đường hai bên cục Thanh tra không phản hồi, hệ thống giao thông của khu Đình Bạc lại một lần nữa tê liệt, đèn xanh đèn đỏ cứ chớp nháy chớp tắt như đã cạn kiệt năng lượng.

Khương Liễm trong phòng giam đứng lên, anh dí sát vào ô nói chuyện chật hẹp, hét với bên ngoài: “Có ai không? Xảy ra chuyện gì vậy?” Hệ thống chủ đang giám sát anh không trả lời, anh đẩy cái vách ngăn nhỏ trên ô nói chuyện ra, nhìn ra phía ngoài từ cái lỗ bé xíu này.

Người máy quét dọn trong hành lang bên ngoài đang úp mặt vào tường, không hề nhúc nhích. Khương Liễm lại kêu lên lần nữa: “Cái con hệ thống ngu ngốc kia, mày còn đấy không?”

Hệ thống chủ không trả lời, chỉ có số liệu trên màn hình là vẫn đang lướt chóng mặt, điều này cho thấy “tư duy” của nó đang rất loạn, không thể trả lời kịp câu hỏi. Nó đang cần Thợ Máy đến sửa, nhưng mà Thợ Máy cũng đang câm lặng.

Khương Liễm không nhìn được xa hơn, anh chỉ đành gọi: “Có ai không? Một người cũng không có à?!”

Nỗi khủng hoảng xâm chiếm tâm trí của Khương Liễm, anh không dám đoán xem vì sao cục Thanh tra lại không một bóng người. Cơn bão cải cách của Báo Đen đã quật ngã khu Đình Bạc, Khương Liễm không hề hay biết gì chân tướng hai bên, nhưng lúc nào anh cũng chìm đắm trong nỗi bất an. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)

Khương Liễm không muốn khu Đình Bạc lại biến thành một khu Đình Trệ nữa. Anh luồn tay qua ô nói chuyện, muốn dùng ngón tay lần tìm nút báo động ở phía dưới cùng.

“Ai đến đi…” ngón tay Khương Liễm nhúc nhích, đã sắp chạm tới rìa cái nút rồi, “chỉ cần là người là được!”

Số liệu trên màn hình hệ thống chủ vẫn còn di chuyển, những tin nhắn hỗn loạn đang truyền phát.



【 Thí nghiệm ở khu số 14 bị buộc dừng… Vật thí nghiệm số 98342 đang tẩu thoát… Quyền hạn của chip quá cao… Đề nghị mở giao thức Artemis. 】

【 Từ chối yêu cầu, Artemis đã bị xóa, tôi là Athena. Mời Hepheastus trả lời câu hỏi của tôi, ở khu số 14 Đình Bạc đã xảy ra chuyện gì? 】

【 Vật thí nghiệm số 98342 đã bắt đầu khống chế chip… 】

Tin nhắn này của hệ thống chủ đã không thể được gửi đi, dấu phẩy của nó ngập tràn cả màn hình, sau đó bị xóa trống trơn, bắt đầu gửi lại một lần nữa.

【 Khu số 14 Đình Bạc đã khôi phục bình thường, Hepheastus đang thi hành nhiệm vụ truy đuổi nên không thể trả lời lại ngay lập tức tin nhắn của ngài, xin ngài hãy tiếp tục chờ đợi. Cảm ơn vì đã trả lời, Athena. 】

Cuộc đối thoại chấm dứt, dữ liệu trên màn hình không di chuyển nữa.

Khương Liễm đã sắp chạm đến nút báo động đến nơi rồi, đột nhiên cửa phòng giam lại “cạch” một tiếng bật mở.

“… Chào buổi chiều thưa sếp,” giọng của Giác vang lên, “anh có thể giải thích một chút cho tôi chuyện gì đang diễn ra không? Tôi không liên lạc được với Phác Lận nữa,” nó ngập ngừng một lát rồi mới nói tiếp, “… trông anh nhếch nhác thật đấy.”

*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)

Yến Quân Tầm và Thời Sơn Diên dọc theo đường ống đi sâu hơn vào trong nhà máy than, càng đi vào trong không gian trong chỗ tị nạn càng chật hẹp. Đến cuối đường thì hai người đã chẳng còn sóng vai được nữa. Yến Quân Tầm nghiêng người qua, nghe thấy ở chỗ sâu trong có thứ gì đó đang gõ gõ đáp lại. Cậu dán sát cả người vào, làm bẩn áo sơ mi đang mặc.

“Anh cao quá,” Yến Quân Tầm giật lại cái tay đang nắm, “cúi đầu xuống.”

Thời Sơn Diên cảm nhận được độ ấm trên đầu ngón tay Yến Quân Tầm, lúc đi qua đường ống chật hẹp hắn bật ra một tiếng kêu đau rất đúng lúc.

Yến Quân Tầm hỏi: “Vết thương của anh rách à?”

“Có lẽ,” Thời Sơn Diên nói trong bóng tối, “tôi không sờ được… hình như chảy máu rồi.”

Yến Quân Tầm không nhìn thấy rõ. Cái tay còn rảnh của cậu lần đến tay Thời Sơn Diên, xong lại chui xuống dưới ngực hắn, ở đó có hơi ẩm ướt. Cậu dán tay vào vết thương của Thời Sơn Diên, dùng hơi ấm an ủi hắn.

“Nghỉ ở đây một lát đi,” Yến Quân Tầm ngước mắt lên, “Phác Lận có thể lấy xe và thuyền cho anh, đợi mấy ngày nữa là anh có thể rời khỏi đây.”

Ánh mắt Yến Quân Tầm khiến Thời Sơn Diên cảm thấy đói bụng, ấy là cơn thèm khát sau khi đã được tháo bỏ xiềng xích — làm gì đó để chứng tỏ mày tự do rồi đi Thời Sơn Diên, đừng có như một thằng hèn cụp đuôi cần sự thương hại nữa, trêu đùa mập mờ chỉ khiến Yến Quân Tầm chạy mất thôi.

“Nhiệm vụ của tôi thất bại rồi,” Thời Sơn Diên hơi nghiêng đầu, đến gần Yến Quân Tầm trong bóng tối, “có rời khỏi đây thì Phó Thừa Huy cũng sẽ cho lũ sói trong ‘Vùng đen’ đuổi giết tôi thôi. Tôi sẽ chết trong bãi rác, cho lũ chuột gặm nhấm,” trong mắt hắn không có gì là khổ sở, sau một tiếng cười cụt lủn mới nói thản nhiên, “tôi sẽ thối rữa.”

Màn đêm trong khu Đình Bạc đã hạ xuống, nhưng thời gian trong chỗ tị nạn dường như chẳng trôi đi bao nhiêu. Hai người họ ở trong đống tàn dư bên rìa thế giới, kề sát đến như vậy, cứ như là ngoài người kia thì chẳng còn ai đáp lại. Đạn và mưa rơi như thác đổ cũng bị ngăn lại ở nơi xa, trong chốn này chỉ còn lại tiếng hít thở.

Thời Sơn Diên như một con sư tử đã đến đường cùng chẳng còn nhà để về nữa, vật vờ nơi tận cùng thế giới đổ nát này, sau đó va vào ngực Yến Quân Tầm, dùng cách thức chẳng hề lễ độ của riêng mình đi hít ngửi mùi hương của Yến Quân Tầm, trong sự cố chấp của hắn luôn tồn tại cái ảo giác mang tên là “có thể thương lượng”.

Dịu dàng với tôi chút đi.

Thời Sơn Diên tha hồ tỏ vẻ yếu đuối trước Yến Quân Tầm, thậm chí còn phô bày cả vết thương của mình ra. Hắn không cảm nhận được đau đớn, nhưng hắn biết Yến Quân Tầm có thể. Hắn là một đứa trẻ hư chẳng ai dạy dỗ, không ngại dùng những biện pháp có thể tổn thương chính mình để hấp dẫn Yến Quân Tầm. Căn bệnh từ nơi sâu thẳm trong hắn xuất phát từ nhận thức. Hắn muốn cái gì thì nhất định phải có được, nhưng mà Yến Quân Tầm lại chẳng thể hoàn toàn thuộc về hắn, hắn không còn cách nào hơn là khiến Yến Quân Tầm yêu hắn. Tốt nhất là chỉ yêu mình hắn mà thôi.



Mau vỗ về tôi đi.

Trong mắt Thời Sơn Diên không có những câu này, nhưng hắn khiến Yến Quân Tầm cảm nhận được.

“Anh không…” tay Yến Quân Tầm có hơi do dự, “không ai giết được anh đâu.”

“Báo Đen sẽ xóa hết dữ liệu về tôi, 01AE86 sẽ trở thành cái tên của một gã tù vô dụng trong nhà tù Quang Đồng.” Giọng nói của Thời Sơn Diên nhỏ đến gần như là một tiếng thì thầm, nhưng ánh mắt của hắn lại quá hoang dại, “Chẳng ai biết tôi là ai, cũng chẳng ai quen tôi.”

“Tôi biết anh là ai,” Yến Quân Tầm nói, “Thời Sơn Diên.”

“Cậu và tôi chỉ là bạn,” Thời Sơn Diên cầm ngược lại cái tay đang áp vào ngực mình của Yến Quân Tầm, “Phác Lận cũng là bạn cậu, cậu còn sống thì sẽ còn quen rất nhiều bạn.”

Yến Quân Tầm nhận ra hai người đang dán sát nhau, tim cậu đập hơi nhanh.

Khốn kiếp là cậu lại nghĩ đến xe buýt, Thời Sơn Diên luôn có thể cướp đi nhịp điệu của cậu trong cái tình cảnh như này, khiến cậu phải nghĩ đến vài chuyện còn chưa xảy ra. Cậu cảm nhận được mồ hôi của Thời Sơn Diên, và cả hơi thở sát gần nhau của hai người.

“Cậu có thể yêu tôi không?” dường như Thời Sơn Diên muốn hôn Yến Quân Tầm, “kệ xác hết những kẻ khác đi, chỉ yêu tôi thôi.”

Ngoài lồng kính rất nguy hiểm.

Đây vốn là lời của Artemis.

Giờ phút này Yến Quân Tầm muốn nói đúng rồi, ngoài lồng kính quá nguy hiểm! Có một con sư tử không lường được tâm tư đang vờn mồi. Cậu lần đến ngực Thời Sơn Diên dưới sự dẫn dắt của hắn, nhịp tim đập mạnh mẽ kia chấn động nơi lòng bàn tay, cứ như là có thể chạm vào trong máu thịt cậu.

Đó là sức sống mạnh mẽ và nóng bỏng, còn mang cả những tình cảm vẩn đục phức tạp. Thời Sơn Diên như đang hiến dâng, hắn ngang tàng đặt trái tim của mình vào tay Yến Quân Tầm. Còn để ý gì mà yêu hay không yêu nữa, giờ trong tay Yến Quân Tầm đang nắm giữ thế giới, chỉ dùng sức một chút là có thể “giết chết” hắn.

Yết hầu Yến Quân Tầm nhúc nhích. Người cậu ngả về sau, nhưng phía sau đã không còn đường lui nữa, chỉ có vách sắt của đường ống. Cậu nặn ra một tiếng: “Không…”

Thời Sơn Diên ngừng lại, ánh mắt hắn đã hoàn toàn chìm trong bóng tối, giọng nói cũng theo đó trầm xuống, hệt như chút dịu dàng còn sót lại trước cơn bão tố: “Không được ư?”

Thương lượng của hắn đều là giả! Lùi về sau cũng bị hắn tấn công thôi.

Người Yến Quân Tầm bị kéo qua, trong nháy mắt đã cảm nhận được mùi máu tanh. Thời Sơn Diên không chỉ hôn cậu, mà còn cắn cậu nữa. Cậu cảm thấy đau đớn, nhưng lúc giãy giụa lại rơi vào lòng Thời Sơn Diên. Cậu chạm phải vết thương của Thời Sơn Diên, nhưng hắn cũng chẳng để ý.

Lưng Yến Quân Tầm đụng vào vách đường ống, Thời Sơn Diên đang giữ tay cậu. Máu xuyên qua lớp băng gạc, nhuốm bẩn cả áo sơ mi. Yến Quân Tầm quay đầu đi làm lộ yết hầu, bị ép phải nuốt nước bọt xuống.

Trên trang giấy trống trơn của cậu viết đầy tên Thời Sơn Diên.

Thời Sơn Diên còn đáng sợ hơn cả lồng kính. Hắn là thật, hơn nữa hắn còn điên cuồng. Hắn dùng một tay lần sờ gò má của Yến Quân Tầm, động tác rất trân trọng, mà hôn thì vẫn rất bạo tàn. Hắn xâm chiếm lãnh địa của Yến Quân Tầm, cướp đoạt sự ngây thơ trong Yến Quân Tầm, nói cho Yến Quân Tầm hay hắn thối nát như thế nào.

“Em có thể yêu tôi,” Thời Sơn Diên thủ thỉ đầy nguy hiểm, “em chỉ có thể yêu tôi mà thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play