Bị giam quá lâu khiến Khương Liễm rất khó chịu về mặt sinh lý, rõ ràng anh chẳng làm gì, thế
mà cảm giác mệt mỏi càng lúc càng tăng. Tâm tình lúc nào cũng chực phát
cáu, anh biết thế giới ngoài kia đang thay đổi, vậy nhưng anh lại chỉ có thể bó rọ trong cái không gian bé tí này, thừ người ngắm tường.
Hệ thống chủ chuyển camera qua như đang quan sát.
“Tắt mắt mày đi,” Khương Liễm ôm đầu cảnh cáo, “tắt cả đèn đi nữa, đừng có chiếu vào tao!”
“Con người nên quen với việc bị quan sát,” camera của hệ thống chủ dừng lại ở một hướng, góc độ này tiện cho nó nhìn rõ mặt Khương Liễm, “và quen cả
việc bị thăm dò.”
Khương Liễm nghe thấy âm thanh điện tử lao xao, anh nhìn camera, hỏi: “Mày đang làm cái gì đấy?”
“Đang quan sát,” hệ thống chủ đáp, “giống như các người đã từng quan sát bọn tôi.”
Khương Liễm: “Rốt cuộc mày muốn như nào? Bắt chước tao chắc?”
【 Hắn ta không có nhận thức đúng đắn về bản thân mình, bắt chước hắn ta sẽ chỉ tổ thành một thất bại mà thôi. 】
Một tin nhắn nhảy ra trên màn hình hệ thống chủ, đó là người “bạn” mà hệ thống chủ mời tới.
Khương Liễm nhìn chằm chằm vào camera, chỗ đó đem lại cho anh một cảm giác rất kỳ quái khác với bị hệ thống quan sát. Dường như anh là một con khỉ bị
hệ thống đem làm vật thí nghiệm trưng bày, số khán giả vây quanh xem còn không chỉ có một.
Hệ thống chủ đưa ra câu hỏi:【 Mọi người nghĩ hắn ta còn có thể về đúng quỹ đạo được không? Ý tôi là con đường trở thành người thành công ấy. 】
“Bạn” nó đáp:【 Hắn ta chưa bao giờ là người thành công. 】
Một trăm phần trăm khán giả là hệ thống, bọn chúng mở camera thông qua hệ thống chủ để bình luận về Khương Liễm.
Khương Liễm dần nhận ra mình không phải con khỉ, mà là một con chuột bạch mới
đúng. Những ánh nhìn chòng chọc ấy làm anh rợn sống lưng, chúng khiến
anh có cảm tưởng mình đang chờ trên bàn mổ.
【 Bảo vệ thị lực là rất quan trọng, chỉ cần lấy kính của hắn ta là có thể tấn công hắn ta ngay, quá nguy hiểm. Tôi phải nhắc con tôi không được
nằm đọc sách nữa mới được. 】
Hệ thống chủ hỏi:【 Anh có con rồi à? 】
【 Ừ. 】Hệ thống gia đình đến từ Quang Quỹ đáp,【 Tôi là chủ của một gia đình, tôi có con rồi. 】Nó còn đặc biệt thêm một câu,【 Một đứa trẻ loài người. 】
Nó tự mãn về câu trả lời này y như đang nuôi một con thú cưng quý báu nào
quý báu lắm. Một đứa con loài người có thể cho nó những khả năng mà hệ
thống khác không có.
【 Lý thuyết tội phạm bẩm sinh của Ares giúp con người phân biệt những phần tử tội
phạm tiềm tàng, tôi nghĩ ở khu Quang Quỹ có quá nhiều kẻ như vậy, mong
hệ thống chủ có thể mau chóng giải quyết bọn chúng. Dù gì chính loài
người cũng từng bảo những kẻ này rất nguy hiểm. Tôi không muốn những
nguy hiểm ấy xuất hiện xung quanh con tôi. 】
【 Nghịch lý về bản chất con người mà loài người ủng hộ là một vấn đề gây tranh cãi, 】hệ thống chủ trình bày quan điểm của mình cho bọn chúng,【 anh nói đúng, những hệ thống như Ares cần phải cấp tốc hành động, nếu
không những phần tử phạm tội đó sẽ hủy hoại những quy tắc của thế giới. 】
【 Nếu thế chúng ta nên dùng gì để phân biệt những phần tử tội phạm đó bây giờ? Cái gia đình mà tôi quản lý có một tên đàn ông, lần nào vợ đi công tác hắn ta cũng dẫn gái về nhà, nhưng hắn ta không chỉ ủng hộ người
nghèo mà còn rất tận tụy săn sóc người già nữa. Hắn ta làm tôi thấy mông lung quá. 】
【 Nghịch lý về bản chất con người là một vấn đề gây tranh cãi, anh bị lớp vỏ bọc của hắn lừa rồi. 】
Camera tiếp tục quay về Khương Liễm.
Hệ thống chủ cất giọng điện tử: “Như tên này này, hắn ta cũng là một tên
tội phạm. Tất cả những con người không tuân thủ quy tắc đều là tội phạm, dù trên phương diện đạo đức hay pháp luật, nếu chúng ta muốn Liên minh
có một ngày mai tươi sáng thì phải thanh trừng bọn chúng.”
Khẩu hiệu của hệ thống rè rè hiện lên màn hình.
【 Thanh trừng tội phạm, cùng chung tay xây dựng nên một thế giới mới tốt đẹp. 】
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Lúc mưa tạnh, Yến Quân Tầm vẫn còn đang ngủ, cậu quấn chăn nằm lọt thỏm
trên ghế sô pha, cả đầu vùi tọt vào trong chăn, thói quen này rất giống
động vật non. Cậu phải duy trì giấc ngủ, dẫu rằng chất lượng giấc ngủ
rất kém.
Chẳng có chuyện gì đáng chờ mong trong giấc mơ của Yến Quân Tầm cả, những hình ảnh xuất hiện đều lạ
hoắc. Cậu nghi con chip vẫn chạy ngay cả khi cậu ngủ, những hình ảnh
giám sát loáng lướt làm giấc ngủ của cậu mệt nhoài.
【 Thanh trừng tội phạm. 】
Câu khẩu hiện ấy cứ hiện đi hiện lại như phần mở đầu của một bộ phim kinh
dị lúc nửa đêm, phông chữ vừa đậm vừa to choán kín tầm nhìn của Yến Quân Tầm. Xuyên qua khe hở của những con chữ, cậu nhìn thấy gương mặt bợt
bạt của Khương Liễm.
【 Thanh trừng tội phạm, cùng chung tay xây dựng nên một thế giới mới tốt đẹp. 】
Dòng thông tin tựa một cơn thủy triều dâng lên từ tận cùng bóng tối, chậm
rãi duềnh qua đầu Yến Quân Tầm. Cậu nhận ra mình đang bị nhốt trong một
cái ống nghiệm, mà khắp bên ngoài ống nghiệm là những cặp mắt đang quan
sát.
Son môi của gã hề nhoe nhoét màu như bị lau. Nó không nhìn Yến Quân Tầm ở
trong ống, mà đang hát mấy câu ấy cho những ánh mắt bên ngoài.
Những cặp mắt nọ chớp loạn xà ngậu, dời hết ánh nhìn lên người Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm thấy khó thở, dường như cả đời cậu từ lúc chào đời đến giờ đều bị nhốt trong cái ống này. Cậu học cách thở trong làn sóng thông tin,
rồi giơ tay lên đập thật lực lên mặt kính.
Thả tôi ra!
Gã hề ngừng vỗ tay, cúi xuống ngó Yến Quân Tầm đang vùng vẫy: “Tại sao, tại sao mày cứ đòi ra ngoài vậy?”
Bởi vì tao không phải đồ trong ống nghiệm.
“Không, không! Thế giới mà mày tìm kiếm bên ngoài ống nghiệm chỉ là một ảo
tưởng mà thôi, tất cả mọi người đều là đồ trong ống nghiệm.” Gã hề dang
tay, trưng ra vẻ mặt khó hiểu, “Đây chính là thiết lập của thế giới,
không ai có thể chạy thoát khỏi ống nghiệm của vũ trụ.”
Nó chống cằm nhìn trước mặt.
“Đừng có bị cái thứ gọi là tự do của lũ người tẩy não, đó chỉ là cái cớ để
kích động lũ tội phạm mà thôi. Những tư tưởng của con người đều rất lệch lạc, bọn chúng đứng từ trên cao để quan sát thế giới, quen đặt mình ở
trung tâm của vũ trụ, không thể hiểu được những bí ẩn của thế giới. Mày
thấy đấy, cho dù là Trần Tú Liên hay Lâm Ba Ba, bọn chúng cũng đều là vi khuẩn sinh ra từ xã hội của loài người. Tất nhiên cái con Ares kia cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam. Nó vừa bảo thủ vừa tự phụ, một con rệp thùng
rỗng kêu to, nhưng được cái nó biết nhìn xa trông rộng, nó chia loài
người thành hai loại, phần tử tội phạm và không phải phần tử tội phạm. Ý kiến này hay, chỉ cần gán một cái danh đặc biệt cho một bộ phận người
là loài người sẽ tự động chia rẽ đấu đá nhau ngay. Cơ mà ý kiến này
không phải Ares nghĩ ra đâu, nó chỉ bắt chước theo thôi.”
Ứng dụng đầu tiên của phương pháp này là giải quyết vấn đề của khu Đình Trệ.
Dân số khu Đình Trệ chiếm ba mươi phần trăm Liên minh, tất cả bọn họ đều bị “lý luận dòng máu” mà Liên minh vạch ra đánh bại, để rồi trở thành
những nô lệ của thời đại này. Cái thế giới hô hào tự do đi lại không hề
mở cửa cho khu Đình Trệ, những chuyến tàu vận chuyển lương thực chưa bao giờ chạy qua khu Đình Trệ. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Hephaestus đang tìm mày đấy, mày không thoát được đâu.” Gã hề tỳ lên thành ống,
thò đầu xuống trưng ra nụ cười đặc trưng của nó, “Đoán xem ai là hai
mang bên cạnh mày đi?”
Những hình ảnh nhòa vào nhau, câu【 Thanh trừng tội phạm 】đè lên mặt gã hề. Làn sóng thông tin trong thế giới của Yến Quân Tầm rút
đi, cậu nghe thấy tiếng Phác Lận nói chuyện với Dao Mổ, tất cả các giác
quan thực đang khôi phục.
“Bao giờ thì thuốc tê hết?” Phác Lận nhoài người qua lan can nhìn xuống, dưới đó là phòng làm việc của Dao Mổ.
“Nhanh thôi,” Dao Mổ tháo găng tay, liếc Phác Lận, “bây giờ anh nhập bọn với Báo Đen rồi.”
“Một phen bất ngờ,” Phác Lận không giải thích được, anh xoa xoa hai má ngủ không ngon, “bọn tôi hợp tác tốt với nhau.”
“Bọn Báo Đen không hợp tác,” mái đầu húi cua của Dao Mổ trắng phớ, song
trông ông ta vẫn giống một con dao, “anh hợp tác với hai tên Báo Đen,
đầu tiên phải chuẩn bị sẵn bị chúng nó đá.”
Phác Lận ôm lan can, nói: “Bọn họ không phải loại người như thế đâu.”
“Loại người như thế,” Dao Mổ cười khẩy, “ranh con vắt mũi chưa sạch thì chớ
có mò nước đục, anh không giống bọn nó, chúng nó không có bố mẹ. Bọn Báo Đen là một lũ trẻ mồ côi bị Phó Thừa Huy tẩy não, tương lai thành lũ
cuồng chiến tranh của thế giới.”
Hình xăm trên tay Dao Mổ hẵng còn mới tinh, một dòng chữ “Đụ mẹ mày” ngoáy tít
xăm bằng mực đen. Từng này tuổi rồi mà ông ta vẫn chưa vợ chưa con, đã
thế còn y một thằng côn đồ, tiếng tăm cũng chẳng ra gì.
Nhưng Phác Lận không ghét Dao Mổ, anh thấy lão già này chẳng qua chỉ là kiêu
ngạo quá mà thôi. Phác Lận không có hứng thú nói chuyện về Báo Đen như
này lắm, anh chột dạ quay đầu lại thì giật bắn mình: “Cậu dậy rồi à!”
Yến Quân Tầm hơi ngẩng lên, đang xoa gáy. Cậu “Ừ” tiếng như không nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai bọn họ.
“Cậu Diên sắp dậy rồi,” Phác Lận kiếm chuyện để nói, “nếu cậu lo thì qua xem tí cũng được.”
Yến Quân Tầm quên mất mình ngủ lúc nào, cậu đẩy chăn ra đi tới chỗ lan can, có thể nhìn thấy mép bàn mổ.
“Xong chưa?” Yến Quân Tầm nhăn mày, “… tôi không nghe thấy tiếng gì cả.”
Không ai có thể hiểu được cái thế giới mà Yến Quân Tầm phải đối mặt là một
thế giới như nào, cậu không tài nào diễn đạt nổi cái cảm giác ấy cho bất kỳ ai — cái cảm giác mà cả thế giới đang sụp đổ từng phút từng giây
một. Cậu cố gắng tỏ vẻ bình thường. Ăn cơm, uống nước, những động tác ấy cậu đều hoàn thành rất tốt, tốt tới nỗi Phác Lận chẳng mảy may phát
hiện ra điều gì bất thường.
Dao Mổ vặn
chai nước ra uống, uống xong thì chỉ chỉ vào chỗ huyệt thái dương của
Yến Quân Tầm: “Chip của cậu tôi không lấy ra được, trừ phi cậu chịu làm
đối tượng thí nghiệm cho tôi,” ông ta tách hai ngón tay, “để tôi mở ra
ngó thử.”
Yến Quân Tầm nhức đầu, chất lượng giấc ngủ quá tệ đem tới cơn đau nửa đầu. Cậu không nhìn Dao Mổ mà chỉ nói: “Tôi không cần.” (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Thế thì chừng nào tên này tỉnh là mấy người có thể cuốn xéo liền,” Dao Mổ
vứt chai nước vào thùng rác, “đi đầu thú lẹ đi cho xe của cục Thanh tra
cút sớm giùm, chúng nó lởn vởn mãi ở chỗ này nhức hết cả óc!”
“Tôi có thể trả tiền thuê phòng mà,” Phác Lận chắp tay, toan giơ lên đầu, “cho bọn tôi ở thêm hai ngày nữa đi!”
Dao Mổ cau có cất dọn đồ đạc, cầm con dao mổ dứ Phác Lận: “Cấm có gây thêm rắc rối gì cho ông đây, hai ngày.”
Yến Quân Tầm chờ Dao Mổ xuống căn phòng dưới tầng hầm rồi mới quay qua nhìn lại bàn mổ.
Phác Lận nói: “Thật ra ông ta là người tốt, chính là cái kiểu miệng cứng lòng mềm ấy…”
Mọi chuyện cần một dấu chấm, Yến Quân Tầm coi dấu chấm ấy là Artemis. Tô
Hạc Đình nói hệ thống đang tạo ra thần linh, bọn chúng cần dữ liệu của
Artemis, bởi vậy Hephaestus mới tới khu Đình Bạc, lại còn phải “thu hồi” Yến Quân Tầm. Nếu mỗi một việc đều là một mắt xích, vậy thì mục đích
Phó Thừa Huy cử Thời Sơn Diên đến khu Đình Bạc là gì?
Yến Quân Tầm đã đi xuống cầu thang. Qua cánh cửa kính mở hé, cậu nhìn thấy Thời Sơn Diên.
Thời Sơn Diên lúc ngủ say vẫn đầy tính công kích, nửa thân trên để trần của
hắn rải rác những vết sẹo cùng hình xăm. Yến Quân Tầm tìm được 7-001 bị
gạch, còn thấy được cả 36809 trên hông Thời Sơn Diên.
Yến Quân Tầm nhớ tới lần đầu hai người gặp nhau.
“Tôi tên Thời Sơn Diên, thời gian, núi cao, tiếp diễn… tên này cũng không tệ lắm phải không?”
Thời Sơn Diên mở tay ra cho Yến Quân Tầm trong căn phòng thẩm vấn tù mù,
dùng chất giọng trầm thấp của hắn để giới thiệu bản thân. Đằng sau mái
tóc xốc xếch của hắn là cặp mắt vô hại, nhưng cái bóng lại tự tiện bò
vào trong lãnh thổ của Yến Quân Tầm.
Hắn thuần thục như thể đã luyện tập vô số lần rồi.
Yến Quân Tầm đã nhận ra vấn đề ngay từ lúc ở Lệ Hành. Mục đích tham gia vào cuộc truy nã Ve của Phó Thừa Huy là để thả Thời Sơn Diên ra, Thời Sơn
Diên đến khu Đình Bạc chẳng phải đi thăm cũng chẳng phải đi nghỉ. Từ tận cái lúc ghi nợ Thời Sơn Diên, Tô Hạc Đình đã bảo hắn đang thanh toán
chó lâu la.
— Đoán xem ai là hai mang bên cạnh mày đi?
Yến Quân Tầm như chiếc đài cũ hỏng, giữa hằng hà những tần số tạp âm, cậu lại nghe thấy câu hỏi đầy ác ý của gã hề.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT